Chương 14: Mau tới làm tớ.
Quá đột nhiên.
Cũng quá bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng cảm xúc khi hai cánh môi chạm vào nhau quá mức tốt đẹp, hai người đều yên lặng nghe được cả tiếng tim đập của mình.
Kỷ Lưu Thành thậm chí bắt đầu tự suy ngẫm về bản thân mình.
Hôm qua anh làm nhiều chuyện như vậy nhưng duy chỉ có hôn Thích Âm là không, cho nên mới khiến cho Thích Âm suy nghĩ về nó, đây là lỗi của anh.
“Tớ mặc kệ trước kia thế nào, tớ sẽ không vì những chuyện này mà so đo, càng không ghét bỏ như những gì cậu nói.” Kỷ Lưu Thành ôm đầu Thích Âm, dán lên môi cô, thở gấp nói: “Nhưng mà Âm Âm, từ giờ trở đi cậu là của tớ, về sau cũng chỉ có thể để một mình tớ hôn cậu.”
Chân Thích Âm mềm nhũn ra.
Chỉ với hai câu ngắn ngủi của Kỷ Lưu Thành, đã khiến khe suối phía dưới rỉ nước, lại muốn côn ŧɦịŧ dữ tợn dưới thân Kỷ Lưu Thành.
Muốn nó cắm vào, lấp kín hoa huyệt đang chảy nước của cô, nghiền nát hoa tâm ngứa ngáy, xỏ xuyên qua toàn bộ huyệt đạo của cô.
“Kỷ Lưu Thành…”
Thích Âm không muốn chịu thua, nhưng vẫn dịu giọng trước Kỷ Lưu Thành.
“Tớ đây.”
Lai dựa gần anh như vậy, cô sợ là sẽ không quản nơi này là quán cà phê còn có người đi ngang qua, sẽ trực tiếp cởϊ qυầи ra cưỡi lên côn ŧɦịŧ kia.
Cho nên Thích Âm rút lui.
Cô rời khỏi cái ôm của Kỷ Lưu Thành, lấy túi xách, hít nhẹ một hơi nói với Kỷ Lưu Thành: “Tớ chưa từng dùng ống hút trong cốc nước mà tớ đưa cho Lý Uyên Duệ.”
Kỷ Lưu Thành có chút phản ứng không kịp: “Cái gì?”
Thích Âm: “Trước cậu chưa từng có ai hôn tớ.”
Đại não Kỷ Lưu Thành hoàn toàn ngưng hoạt động.
Nhưng Thích Âm vẫn còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh: “Vừa nãy là nụ hôn đầu của tớ.”
Nói xong Thích Âm nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng có chút hoảng loạn.
Như thể bởi vì xấu hổ mà ngượng ngùng chạy trốn.
Kỷ Lưu Thành trố mắt vài giây, rốt cuộc từ trong vui sướng phản ứng lại, ra ngoài đuổi theo.
Kỷ Lưu Thành lại nắm lấy cổ tay của Thích Âm.
Cuối cùng cũng nhớ ra câu hỏi mà anh muốn hỏi từ tối qua, anh nói: “Âm Âm, có phải cậu thích tớ không?”
Đương nhiên Thích Âm thích.
Thích đến nỗi nằm mơ đều là bộ dáng bị anh tách hai chân ra làm cô.
Thích đến nỗi chỉ nhìn mặt anh, là có thể ướt hết qυầи ɭóŧ, ảo tưởng bị anh hung hăng cắm huyệt đạt tới cao trào.
Cô muốn dùng tiểu huyệt lẳиɠ ɭơ của mình ép chặt ƈôи ŧɦịŧ của Kỷ Lưu Thành.
Cô muốn côn ŧɦịŧ của Kỷ Lưu Thành xuyên qua tiểu huyệt của cô.
Kỷ Lưu Thành càng dùng sức càng tốt, đâm càng sâu càng tốt.
Tốt nhất là chơi hỏng hoa huyệt của cô, làm đến đáy huyệŧ, lại bắn tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng vào sâu trong thân thể cô.
Đều là của cô.
Nhưng Thích Âm không muốn nói như vậy.
Cô bị Kỷ Lưu Thành nuông chiều hư rồi, duy chỉ có chuyện thích Kỷ Lưu Thành, cô phải chịu ấm ức, nhẫn nhịn, bị đè nén lâu ngày.
Hiện giờ khó khăn lắm dùng thủ đoạn mới làm cho Kỷ Lưu Thành sinh ra tình cảm nam nữ đối với cô, sao có thể dễ dàng nói thích chứ?
Không thể nào.
Người có tình cảm trước là người thua trước, cô đã thua lâu lắm rồi, luôn muốn Kỷ Lưu Thành cũng phải chịu khổ.
Cho nên Thích Âm yên lặng nhìn Kỷ Lưu Thành, đáp lại: “Không thích.”
Quả nhiên Kỷ Lưu Thành lại tức giận: “Không thích thì cậu đối với tớ như vậy là có ý gì?”
Thích Âm không sợ hãi đáp lại: “Cậu đẹp trai, côn ŧɦịŧ vừa to vừa cứng, làʍ ŧìиɦ với cậu nhất định rất sướng.”
Kỷ Lưu Thành bị cô làm cho á khẩu không trả lời được, không biết phải nói gì cho tốt.
“Còn có