Kỷ Lưu Thành cơ hồ là vọt tới trước cửa phòng Thích Âm.
Từ trước tới nay Thích Âm chưa bao giờ nói với anh nửa câu thích, anh cũng không cảm nhận được Thích Âm đối với anh có gì lạ thường, cho nên cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ Thích Âm sẽ tồn tại tâm tư như vậy.
Thích Âm thật sự thích anh sao?
Bắt đầu từ khi nào chứ?
Nếu đúng như lời Hà Mãn nói, Thích Âm từ khi bắt đầu vào cao trung đã bắt đầu thích anh, như vậy nói cách khác, trong quá khứ anh không chỉ thờ ơ với Thích Âm, còn ngay trước mặt cô nói chuyện yêu đương với cô gái khác.
Vậy thì Thích Âm đã chịu đau khổ biết bao.
Khó khăn biết bao.
Rõ ràng chính anh là người đã khiến cô chịu khổ sở.
Lồng ngực Kỷ Lưu Thành chấn động, lòng đau dữ dội, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, anh giơ tay lên hai lần, muốn gõ cửa phòng Thích Âm, nhưng nhìn đồng hồ trên tay, cuối cùng anh ngưng lại động tác.
Đã muộn lắm rồi.
Nói không chừng cô đã ngủ.
Huống chi bây giờ mình cũng không biết rõ mọi chuyện, gọi cô ra thì có thể nói gì đây?
Kỷ Lưu Thành hít sâu mấy lầm bình phục tâm tình, suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Thích Âm.
[Ngủ ngon, Âm Âm, tối nay tớ không về, ngủ ở dưới lầu, chờ mai cậu tỉnh thì chúng ta nói chuyện một chút.]
Một đêm này Kỷ Lưu Thành suy nghĩ rất nhiều.
Anh nghĩ lại hồi học lớp bốn, mẹ Thích Âm kéo tay anh, đem bàn tay nhỏ bé của Thích Âm thả vào tay anh, dịu dàng mà bi thương nói: “Tiểu Thành, bác gái đi ra nước ngoài sống, sau này nhờ cháu chăm sóc Tiểu Âm, cháu có thể làm được không?”
Lúc ấy anh vỗ ngực bảo đảm: “Bác gái cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Âm Âm thật tốt.”
Mẹ Thích Âm lại hỏi: “Vậy cháu có thể đối xử với nó như em gái ruột có được không?”
Anh đáp lại: “Dĩ nhiên có thể, Âm Âm chính là em gái ruột của cháu nha, cháu sẽ chăm sóc, bảo vệ em ấy cả đời.”
Khi còn nhỏ lời nói của mấy đứa trẻ luôn không kiêng kị gì, nhưng trong nhiều năm thực hiện lời cam kết đó, anh đúng là chăm sóc, bảo vệ Thích Âm như em gái ruột, hơn nữa anh sẵn sàng làm điều đó cho đến hết đời.
Đối với Thích Âm, anh quả thực rất thương xót, nhiều năm bảo vệ, chăm sóc như vậy, cũng hoàn toàn là thật lòng.
Chẳng qua là, tình cảm của Thích Âm đối với anh rốt cuộc là từ khi nào đã biến chất chứ?
Rốt cuộc anh đã bỏ quên cái gì?
Kỷ Lưu Thành nằm trên ghế salon trằn trọc trở mình, cho đến nửa đêm mới ngủ.
Thích Âm một mực không ngủ.
Ba giờ sáng, cô nhẹ đẩy cửa đi ra khỏi phòng, đứng ở trên cầu thang nhìn xuống.
Kỷ Lưu Thành quả