Chương 40: Côn thịt của chồng tôi vừa lớn vừa cứng, dáng người còn rất đẹp.
Hoắc Dung tính toán rất tốt.
Cô gái như Thích Âm, vốn tự do phóng khoáng lại kiêu ngạo, chỉ cần để cô thấy dáng vẻ Kỷ Lưu Thành cùng mình thân mật dây dưa không rõ, như vậy cô nhất định sẽ chủ động rút lui rồi Kỷ Lưu Thành sẽ là của mình.
Nhưng Hoắc Dung không nghĩ tới Kỷ Lưu Thành sẽ cự tuyệt cô ta như vậy.
Nhưng mà không sao.
Kỷ Lưu Thành chẳng qua còn canh cánh trong lòng chuyện mình làm giả bệnh án để lừa anh, hiện tại trong lòng anh chưa chắc không có mình.
Chỉ cần cho cô ta thời gian.
Huống chi lần này Kỷ Lưu Thành không thân thiết với cô ta, nhưng Thích Âm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng nhất định sẽ gieo lên hạt giống hoài nghi.
Có hoài nghi, Thích Âm sẽ làm loạn, Thích Âm vẫn luôn làm loạn, như vậy Kỷ Lưu Thành nhất định không chịu nổi.
Mà đúng vào lúc Kỷ Lưu Thành không chịu nổi, cô ta sẽ dịu dàng khuyên nhủ, để lộ ra mặt tốt của mình, lúc đó Kỷ Lưu Thành nhất định sẽ nhớ tới mình.
Thích Âm có dáng người đẹp, quyến rũ động lòng người, gia cảnh cũng không tệ, nhưng như vậy thì sao? Cô chỉ có mấy thứ phù phiếm nông cạn bên ngoài, không giống với mình.
Hoắc Dung tin, lúc đầu cô ta có thể khiến Kỷ Lưu Thành trở thành bạn trai mình thì cô ta có thể đoạt lại được anh lần nữa.
Kỷ Lưu Thành vốn dĩ là của cô ta.
Cho nên chẳng sợ Thích Âm hỏi như vậy, Hoắc Dung vẫn mang theo dáng vẻ đáng thương, trả lời: “Thực xin lỗi, tớ không cố ý…”
“Đầu tiên, đừng gọi tôi là Tiểu Âm, tôi với cô không thân,” Thích Âm chế giễu nói: “Lại nói, cô đã vào tận phòng bạn trai tôi, còn nói không cố ý, cô nói xem thế này thì gọi là gì? Một đóa hoa sen trắng tuyệt thế sao?”
“Tớ…” Hoắc Dung cắn môi, cô liếc nhìn Kỷ Lưu Thành một cái, hai mắt rưng rưng, chực khóc: “Tớ chỉ không nghĩ ra, rõ ràng trước khi ra nước ngoài anh Lưu Thành vẫn là bạn trai tớ, tại sao vừa trở về nước thì cái gì cũng thay đổi…”
Kỷ Lưu Thành bị chọc giận: “Chúng ta đã sớm chia tay, trước đây tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, mặt khác cô nhất định muốn tôi nói cô đã lừa tôi để hẹn hò trước mặt mọi người có phải không?”
Hoắc Dung: “Anh cứ coi như em lừa anh đi, nhưng lúc trước anh đối xử với em tốt như thế nào, đến bây giờ em vẫn không quên được.”
Kỷ Lưu Thành: “Cô có bị bệnh không thế?”
Thích Âm ngăn cản Kỷ Lưu Thành, nở nụ cười tươi với anh: “Đừng cãi nhau với con gái, như vậy một chút cũng không thân sĩ.”
“Nhưng mà cô ta…”
Kỷ Lưu Thành muốn nói chính là cô ta đang khiêu khích hai chúng ta, nhưng Thích Âm lại