Chương 47: Làm trong hẻm nhỏ vào buổi tối thật kích thích! Đâm vào tử cung!
Dự cảm của Thích Âm hoàn toàn đúng.
Quả nhiên không lâu sau, dương vật vừa mới bắn vào cúc huyệt của cô lại lần nữa ngẩng đầu.
“Ưm… Đừng, đừng… Cầu xin anh buông tôi ra, cầu xin anh rút ra đi…” Giọng nói của Thích Âm đã bị Kỷ Lưu Thành làm cho khàn đặc, vào lúc này nói ra lời cầu xin thật khiến cho người ta thương tiếc.
Nhưng côn thịt đang chôn vùi trong cúc huyệt của cô đã cứng hơn, thậm chí còn nhẹ nhàng thọc vào rút ra hai cái, đặc biệt còn cọ vào nơi mẫn cảm của cô.
“Ưm… A ~ ”
“Sao lại kêu lên dâm đãng như vậy? Hử? Hiện tại còn muốn anh rút ra sao?”
“Rút ra đi, cầu xin anh…ưm…”
“Đệt!” Kỷ Lưu Thành bởi vì lời này mà không hài lòng, anh vén đồng phục của cô lên, hai tay cầm lấy bộ ngực tròn trịa, lòng bàn tay đảo quanh, bàn tay hung hăng mà xoa nhẹ hai cái, rồi lại nhéo hai cái.
“Ưm… Không cần…”
“Không cần cái gì?” Kỷ Lưu Thành tăng thêm tốc độ và lực đạo ra vào, dùng sức đẩy sâu một cái, “Tiểu huyệt dâm đãng của em hút anh chặt như vậy, rõ ràng là rất thích dương vật lớn của anh, không cần anh đâm vào nông như vậy, muốn anh cắm sâu thêm nữa sao?”
“Không cần… không cần…”
“Vậy đâm vào tử cung có được không?”
“A ~ ”
“Đâm vào tử cung em, bắn toàn bộ tinh dịch vào, làm bụng em to làm cho em mang thai, em cảm thấy thế nào?”
“Không, a… A ~ ”
Kỷ Lưu Thành vừa nói lời hạ lưu vừa đâm dương vật vào sâu hơn, kiên quyết phá vỡ tầng tầng mị thịt, lại bị mị thịt tham lam dán lên liều mạng hút vào.
Rút ra, lại hung hăng cắm vào.
Lại rút ra, lại hung hăng tiến về phía trước!
Lúc này quy đầu Kỷ Lưu Thành thế như chẻ tre, như muốn chạm tới tử cung Thích Âm, sau đó thật sự đã tiến đến tử cung!
“Không được, không được…”
Cổ tử cung trở nên đau rát vì bị côn thịt va chạm, nhưng dâm huyệt lại càng ngày càng nhiều, mãnh liệt chảy ra bên ngoài.
Kỷ Lưu Thành lần lượt thử nhưng chưa thực sự tiến vào, cũng có chút nóng nảy, anh di chuyển tay đang nắm ngực Thích Âm về phía mông, nắm lấy mông rồi lại cắm dương vật của mình vào.
“Thả lỏng! Để cho anh vào đi!”
“Không, không được…”
“Không được? Không