Chương 73: Dưới giường vâng vâng dạ dạ, trên giường trở nên hư hỏng.
Thích Âm cảm thấy chính mình bị chơi hỏng rồi.
Cuối cùng Kỷ Lưu Thành bế cô đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại đi lau gương, trong lòng mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng không có cách nào đáp lại.
Lần này dư vị cao trào quá dài, chỉ là hưởng thụ cảm giác như ở trên mây này mà cô đã tốn rất nhiều sức lực.
Thực sự sung sướng tột độ.
Nhưng mà cảm giác sung sướng đến chết đi sống lại này, Thích Âm không có dũng khí nếm thử lần thứ hai.
Cô cứ như vậy liền ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Kỷ Lưu Thành đã ở bên cạnh cô, thấy cô mở mắt ra, cậu con trai hôn xuống, dừng lại ở mi mắt cô.
Rất nhẹ nhàng, đầy tình cảm, hoàn toàn không giống như người ngày hôm qua chơi cô đến mất khống chế còn nói lúc anh làm thì phải nghe lời anh.
Nhưng cảnh tượng đêm qua còn hiện lên rõ ràng trước mắt.
Ở phòng KTV làm, phun nước tiểu trước gương, có khó có thể quên tất cả.
Vì thế Thích Âm không lưu tình chút nào, tát anh một cái mắng: “Anh cút ngay cho em!”
Giọng nói khàn đặc, bởi vì hôm qua bị làm quá nhiều nên bị mất giọng.
Kỷ Lưu Thành lập tức đau lòng không thôi.
“Âm Âm, anh sai rồi…”
Thích Âm không muốn để ý đến anh.
“Anh nên quỳ bàn phím hay là ván giặt đồ? Thật sự không được, phải quỳ sầu riêng mới đúng.”
Thích Âm lại đạp cho anh một cái.
Cái người Kỷ Lưu Thành này, dưới giường thì vâng vâng dạ dạ với cô, trên giường lại trở nên tồi tệ, không được tích sự gì, cô biết tỏng rồi.
Lần này Kỷ Lưu Thành dỗ cô nửa ngày mới dỗ xong, chờ hai người ổn định xong, chuẩn bị đi đến trường, đúng lúc bị Tô Tuyết đến gặp bọn họ đụng phải.
“Mẹ?”
Tô Tuyết giơ tay định đánh Kỷ Lưu Thành, nhưng Thích Âm đau lòng liền đứng chắn trước mặt Kỷ Lưu Thành.
“Cái cô bé ngốc này.” Tô Tuyết bất đắc dĩ hạ tay xuống, mang theo Thích Âm ngồi xuống một bên.
Kỷ Lưu Thành vẫn không rõ nguyên nhân, anh rót nước trái cây rồi đưa cho Tô Tuyết, khó hiểu hỏi: “Không phải mẹ rất bận sao? Tại sao lại đến đây vào giờ này?”
Tô Tuyết lúc này vừa nghe Kỷ Lưu Thành nói chuyện liền tức giận, nước trái cây cũng không uống, đôi mắt xinh đẹp trừng lên nhìn anh: “Con còn không biết xấu hổ hỏi mẹ à?”
Kỷ Lưu Thành vẫn không hiểu: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Tô Tuyết điều chỉnh hơi thở, nhìn vào mắt Thích Âm, lại hỏi Kỷ Lưu Thành: