Quỷ vực tạm thời dần dần mất tác dụng.
Tựa như dần lột đi một lớp da quái dị, những đường gân xanh và mớ chất nhầy kia từ từ biến mất, những bức tường xi măng bằng phẳng và sáng bóng trở lại.
Cái đầu sưng phù tím tái kia trôi nổi giữa bãi nước nhầy hôi thối, nó cào bộ móng nhọn hoắt lên sàn nhà, vạch ra từng vệt trắng nhợt.
Đôi mắt thối rữa lồi hẳn ra của nó nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, tiếng cười “khèng khẹc” quái dị phát ra từ họng nó: “Tao biết mày sẽ không thả tao đi đâu, tao đã từng nghe nói về mày rồi… Mày chẳng bao giờ để lại tai họa cho mình trong trò chơi cả, vậy nên…”
Vẻ mặt quỷ hút máu bỗng trở nên dữ tợn:
“…Những tên nhân loại vào đây cùng mày cũng đừng hòng chạy thoát!”
Chất nhầy dưới cơ thể nó cuộn trào, tựa như đun sôi nhựa đường, ngay sau đó, nó biến mất trước mắt Diệp Ca.
Đờ mờ.
Diệp Ca chửi thầm.
Quỷ hút máu không hổ là kẻ nham hiểm, bỉ ổi có tiếng trong số các quái vật trong trò chơi, vừa rồi nó thừa dịp nói chuyện với anh, lén lút gom hết năng lượng còn lại tập trung xuống dưới người, lợi dụng quỷ vực tạm thời còn chưa biến mất hẳn để bỏ chạy.
Quỷ vực tạm thời đang thu nhỏ lại, quỷ hút máu không thể chạy ra khỏi trường.
Nhưng hiển nhiên mục đích của nó không phải là chạy trốn, nó chỉ muốn kéo theo mấy người chết cùng trước khi bị tiêu diệt thôi.
Bây giờ không phải lúc cố giảm thiểu tổn thất.
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, sàn nhà dưới chân anh nứt ra rồi sụp xuống, vết cắt nhẵn nhụi và thẳng tắp như miếng đậu hũ bị cắt gọn bởi lưỡi dao sắc bén.
Diệp Ca nhảy thẳng xuống.
Anh không ngừng lại dù chỉ một giây, nhanh chóng đuổi theo hướng quỷ khí đang dao động mãnh liệt.
Tựa như một cơn lốc quét ngang, bụi bay mù mịt, đất đá vỡ tung, hết thảy mọi thứ dọc đường đi đều bị cuốn vào cơn lốc, sau đó bị sức mạnh đáng sợ kia phá hủy.
Giữa không gian bụi bặm, Diệp Ca hơi híp mắt.
Anh có thể cảm nhận được quỷ hút máu đã dừng lại ngay phía trước.
Khoảng cách giữa họ chỉ là hai bức tường.
Trong phòng học cuối cùng phía cuối hành lang.
Chất lỏng nhầy nhụa hôi thối nhấp nhô chuyển động trong phòng học, năm người đang hôn mê bị chất lỏng như nhựa đường cố định trên tường.
Họ gần như bị chất lỏng ấy nuốt chửng, chỉ chừa ra năm gương mặt nhợt nhạt để cho họ hô hấp.
Chất nhầy cuộn trào trên mặt đất, cái đầu tím tái thối rữa trồi lên, nó há miệng, một cái ống dài và mảnh vươn ra từ trong cổ họng, lần về hướng Triệu Quảng Thành gần đó nhất, sau đó cắm vào miệng cậu ta.
Thân ống gồ lên những khối u quái dị, chúng lăn dần về phía quỷ hút máu.
Triệu Quảng Thành đau đớn giãy dụa giữa cơn mê man, gò má cậu ta sọp xuống nhanh chóng.
Ngay lúc này, vách tường sau lưng nó bỗng sập xuống sau một tiếng nổ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa khói bụi mịt mù, cắt đôi chiếc ống trắng bệch kia.
Chiếc ống vung vẩy chảy ra một dòng máu đen, quỷ hút máu gào thét đinh tai nhức óc.
Tiếng thét khiến những tấm kính cửa sổ cũng run rẩy theo, nó vang vọng trong không gian chật hẹp, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lưỡi dao kia không chỉ cắt chiếc ống của nó, mà còn xé toạc cả chất lỏng dính trên bức tường phía trước.
Thân thể nặng nề của Triệu Quảng Thành không còn điểm tựa, ngã rầm xuống đất.
Đau đớn, rét lạnh, buồn nôn.
Giữa lúc mơ màng, cảm giác nhầy nhụa dâng trào trong cơ thể cậu ta, mùi thối rữa tràn ngập trong mũi và khoang miệng, như thể cậu ta đã nuốt cả trăm con dòi vậy.
Cảm giác khiến người ta buồn nôn này kéo Triệu Quảng Thành lại từ trạng thái mê mang.
Mi mắt nặng như đổ chì, không sao nhấc lên nổi.
Triệu Quảng Thành nhọc nhằn mở mắt, gắng gượng hé mắt nhìn về phía trước.
Cảnh tượng dường như chỉ xuất hiện trong ác mộng phía trước làm cậu ta không kiềm chế sự cơn run rẩy.
Thứ sát khí đen ngòm và nhớp nháp gần như đã tụ thành thực thể trong không khí, những khúc chi tím tái thối rữa của con quái vật vặn vẹo ngay trước mặt cậu ta, gần đến nỗi cậu ta có thể ngửi rõ mùi hôi thối lạnh lẽo của nó.
Giữa khung cảnh được tạo thành từ những thứ kinh dị này, có một lỗ hổng lớn bất quy tắc bị một sức mạnh ngang ngược nào đó tạo ra, ánh sáng lờ mờ rọi vào từ lỗ hổng đó, giữa không gian mịt mù khói bụi, cậu ta trông thấy một bóng người loáng thoáng.
Đây là mơ sao?
Triệu Quang Thành bỗng hơi ngờ ngợ.
Cậu ta nghe thấy một giọng nói khàn đặc và trầm thấp, giọng nói ấy xen lẫn sự ác độc và âm hiểm mà cậu ta chưa từng được nghe, như thể mỗi âm tiết đều rỉ ra chất độc, vọng lại từ rất xa.
Tai Triệu Quang Thành ù đi, giữa tiếng vo ve ồn ào, cậu ta chỉ nghe được vài chữ đứt quãng, không rõ ràng:
“Lại là…mày…” Giọng nói kia điên cuồng cười phá lên: “…tao sẽ bắt mày phải…chết cùng!”
Mấy khúc chi trước mặt cậu ta ngọ nguậy, sau đó biến thành những hình dáng kinh khủng khó mà tưởng tượng được, nhào thẳng đến bóng dáng người nọ…
Một tia sáng lóe lên, lưỡi dao hình trăng khuyết rạch ngang không khí, vẻ đẹp lạnh băng mà lặng lẽ như làm mọi thứ yên tĩnh lại, nó như có thể cướp đoạt đi hơi thở của mọi người.
Nó xé toạc bầu không khí u ám tối tăm bao phủ trước mặt Triệu Quảng Thành, thậm chí cả căn phòng cũng chợt bừng sáng.
Bóng dáng người kia bỗng trở nên rõ ràng, sau đó lại bị bụi mù và bóng tối trùm lên.
Ngay sau đó, một tiếng hét không thuộc về con người vang vọng khắp căn phòng, cả sàn nhà và không khí đều như rung lên theo nó, suýt nữa đã khiến Triệu Quảng Thành ngất xỉu lần nữa.
Triệu Quảng Thành giãy giụa, song không thể khống chế ý thức của mình dần chìm vào bóng đêm sâu thẳm, nhanh chóng trôi xa.
Cậu ta nghe thấy giọng nói âm độc kia hét lên đầy thảm thiết và căm thù: “ACE…!”
Ngay trước khi ý thức của cậu ta hoàn toàn biến mất, đôi mắt lưu ly nhìn cậu ta từ trên cao giữa khói bụi mịt mù kia xuất hiện trong đầu Triệu Quảng Thành, ánh mắt ấy sắc lạnh như dao, hằn sâu vào trí nhớ của cậu ta.
Sau đó, cậu ta lại bất tỉnh.
“Lộp bộp”, “lộp bộp”.
Tiếng những mẩu chi cụt rơi xuống đất vang lên, sau đó chúng dần dần chảy ra thành thứ chất lỏng gần trong suốt, cuối cùng thì dần dần tiêu tan như phai màu.
Một sức mạnh vô hình như gió lốc cuốn về phía cửa.
Thân thể Diệp Ca chao đảo.
Trông anh rất mệt mỏi.
Cánh tay đen sợ hãi níu lấy vai Diệp Ca, dè dặt nhìn anh.
Chỉ thấy Diệp Ca chau mày, bờ môi mỏng trắng bệch mím chặt, sắc mặt nhợt nhạt quá đỗi khiến cho anh càng có vẻ yếu ớt và đáng thương, tựa như một món đồ dễ vỡ, nhẹ bỗng và chực đổ.
Cánh tay đen giật mình.
Nó chưa từng thấy Diệp Ca như thế này bao giờ.
Nó hơi do dự, sau đó gom hết dũng khí hỏi: “Này, anh…”
Còn chưa kịp hỏi xong nó đã thấy Diệp Ca đột nhiên chống tay lên tường, sau