Diệp Ca: “!!!!!!!!!!”
Anh giật mình, vô thức lùi về phía sau, lách người núp ra sau tảng đá.
Diệp Ca dựa lưng vào tảng đá lạnh toát phía sau, anh thở dốc, xung quanh chỉ có tiếng máu chảy lọt vào màng tai.
Đôi mắt ấy như vẫn còn in lại trong mắt anh.
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ rực, ánh mắt xảo quyệt và thờ ơ đứng trên cao nhìn xuống, ngạo mạn nhìn về phía anh.
Khuôn mặt người đàn ông vô cùng quen thuộc, dần dần chồng lên hình ảnh trong trí nhớ Diệp Ca.
Trong giây phút hai người đối mắt, anh cảm thấy mình như bị một loài động vật máu lạnh nào đó theo dõi.
Thậm chí cho dù lúc này đã khuất tầm mắt nhau, cảm giác rờn rợn vẫn chạy dọc sống lưng anh.
…Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Giờ thì Diệp Ca đã hiểu tại sao mình đứng đầu bảng thủ hận rồi
Không phải anh thì còn ai nữa!
Còn về lý do chỉ treo thưởng lấy manh mối về anh, anh dám chắc trăm phần trăm là vì hắn không muốn mượn tay những lệ quỷ khác mà muốn bắt anh về hành hạ một mình!
Bên kia tảng đá, cả hang động đang rung chuyển, tiếng gào thét của vô vàn lệ quỷ vang vọng dưới trần hang.
Diệp Ca cảm nhận được có những con quỷ khác bắt đầu tham gia vào cuộc chiến.
Hẳn là thuộc hạ của Kê Huyền.
Anh bình tĩnh lại, trèo lên tảng đá sau lưng, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Hang động đã hoàn toàn hỗn loạn, mùi rỉ sắt nồng nặc bốc lên từ biển máu do Huyết Cổ Ngư tạo ra.
Mấy thuộc hạ của Kê Huyền cũng đã tham gia vào cuộc chiến, chém giết đám lệ quỷ âm mưu tạo phản.
Trên không trung, Kê Huyền đã rời mắt từ lâu, vui vẻ theo dõi thú cưng của mình đánh nhau với nhện mẹ.
Có vẻ như hắn không còn chú ý đến bên này nữa.
Diệp Ca âm thầm thở phào.
May thật.
Dù sao vừa rồi họ cũng cách nhau rất xa, hơn nữa hơi thở của anh lúc này đã khác xa ngày trước, còn được che chắn thêm mấy lớp âm khí trên mặt.
Lý ra thì chắc hẳn Kê Huyền không thể phát hiện ra anh chỉ với một giây nhìn nhau ngắn ngủi vậy được.
Anh dời mắt xuống, quan sát tình hình dưới hang.
Chỉ trong mấy phút vừa rồi, đã có thêm rất nhiều lính nhện chạy đến từ khắp nơi, tham gia vào trận chiến.
Âm khí trong không khí dày đặc đến nỗi như có thể cắt được bằng dao, mùi hôi thối của quái vật trộn lẫn với quỷ khí âm u đủ để biến phạm vi trăm mét quanh đây thành một vùng sỏi đá cằn cỗi.
Chất nhầy, máu, chân tay đứt lìa, chân nhện vỡ vụn lẫn lộn vào nhau không cách nào phân rõ.
Mà ở trung tâm của sự hỗn loạn là cơ thể khổng lồ của nhện mẹ.
Thân thể ả nặng nề quá mức, mỗi lần di chuyển đều khiến cả mặt đất phải chấn động theo.
Trông ả có vẻ cực kì tức giận, khuôn mặt con người vốn vô cùng xinh đẹp đã méo mó đến dữ tợn.
Làn da ở nửa dưới khuôn mặt nhăn nhúm lại, kéo lên tận mang tai, hai mũi càng nhọn hoắt cố gắng xé Huyết Cổ Ngư đang bơi quanh mình.
Huyết Cổ Ngư linh hoạt bơi quanh ả, như thể mang theo một thứ vũ khí sắc bén vô hình, mỗi lần nó bơi qua lại có một vết nứt sâu hoắm xuất hiện trên người nhện mẹ.
Nó lượn quanh vài vòng, vùng bụng khổng lồ phình to của nhện mẹ đã chồng chất vết thương.
Chất lỏng sền sệt màu vàng xanh trào ra từ bụng ả, nhỏ tí tách xuống đất tạo ra những tiếng “xèo xèo”.
Mùi hôi thối bốc lên.
Có vẻ nhện mẹ đã bị nó chọc giận.
Khi những con quái vật tức giận cũng là lúc chúng yếu ớt nhất, là thời cơ hoàn hảo nhất để ra tay.
Tiếc là vì sự có mặt của Kê Huyền, Diệp Ca buộc phải từ bỏ kế hoạch xông lên giết chết nhện mẹ.
Dù bây giờ nhện mẹ đã yếu đi nhiều, không còn giữ ưu thế tuyệt đối như trước nữa, nhưng lúc này xuất hiện trước mắt Kê Huyền vẫn là một chuyện vô cùng thiếu khôn ngoan – nhất là khi anh vẫn chưa rõ thực lực của đối phương.
Huyết Cổ Ngư linh hoạt tránh khỏi sự tấn công của nhện mẹ, bơi vòng ra sau ả.
“Xoẹt”.
Tiếng chém của một vũ khí mảnh, sắc vang lên.
Vết thương dài mảnh xuất hiện trên túi trứng sau bụng nhện mẹ, sau đó nhanh chóng nứt rộng, chất lỏng dính nhớp cùng từng quả trứng nhện bán trong suốt to bằng nắm tay bên trong trào ra như thác đổ.
“A a a a a a a a a a a a”
Ả tức gầm lên đau đớn và tức giận, tiếng thét bén nhọn chói tai vang vọng trong không khí, khiến màng nhĩ của người nghe cũng phải run rẩy theo.
Trứng nhện trào ra từ túi trứng rơi xuống vỡ nát.
Vô số nhện con trắng hếu vẫn chưa có lớp vỏ đen cứng rắn vùng vẫy bò ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Mắt Diệp Ca chợt lóe lên.
Có cách rồi.
Anh quay sang nhìn cánh tay đen vừa lẳng lặng trèo lên vai mình, nở nụ cười “thân thiện”.
Cánh tay đen: “…”
Tuy tui không phải là người, nhưng anh thì chắc chắn là một thằng chó.
Nó lắc tay liên tục: “Anh đừng có mơ!! Tui không đi!!!”
Nó là quái vật cấp S đó!!!
Chưa kể Vương còn đang nhìn trên kia kìa!!! Giờ mà chui ra không phải là nộp mạng hả!!!
Diệp Ca vẫn giữ nguyên nụ cười, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Tao không cần mày đến chỗ họ, mày nhìn đi, chất dịch trong túi trứng của nhện mẹ đã chảy ra ngoài rồi, mày chỉ cần thu thập chất dịch trên đất đem về cho tao là được.”
“Tui không đi!!” Cánh tay đen run rẩy níu chặt vai Diệp Ca.
Diệp Ca: “Tao nhất định phải lấy được chất dịch trong túi trứng đó.”
Cánh tay đen: “Vậy thì anh tự đi đi!!”
“Nhưng mà,” Diệp Ca nói tiếp: “Tao với Vương của bọn mày thù sâu ghê lắm, giờ mà tao đi ra rất có thể sẽ bị bắt đó.”
Cánh tay đen: “…”
Tự nhiên nó có cảm giác chẳng lành.
Diệp Ca thong thả nói: “Nếu như hắn biết khoảng thời gian qua mày luôn giúp đỡ tao, mày nghĩ hắn sẽ xử lí mày thế nào?”
Cánh tay đen tức giận lên án: “Không phải anh uy hiếp tui hả!”
Sơ ý lên nhầm thuyền giặc, thanh danh cả đời mất sạch.
Nó không muốn làm “quỷ gian” đâu!!
Diệp Ca cong môi cười nham hiểm: “Tao nhớ đâu có phải vậy.”
Anh từ tốn nói: “Tao sẽ nói với hắn chúng ta là bạn tốt, là đồng đội thân thiết, tin tức về hắn đều là mày nói cho tao biết.
Chúng ta là đồng đảng hình bóng không rời mà, tao tin mày cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt giống tao thôi.”
Cánh tay đen: “…”
…Đồ ác độc.
Ác độc quá đi mất!!!
Thấy cánh tay đen bắt đầu do dự, Diệp Ca châm thêm một mồi lửa: “Mày giúp tao lần này, tháng sau chia mày một nửa tiền lương mua đậu vàng.”
Dưới sự thuyết phục của Diệp Ca, cuối cùng cánh tay đen cũng cắn răng, ưỡn ngực:
“Tui…tui…tui liều á!”
Diệp Ca cười toe toét: “Cố lên.”
Anh đắp thêm cho cánh tay đen mấy lượt âm khí, che chắn kỹ càng giúp nó: “Tao tin tưởng mày đó.”
Cánh tay đen: “…”
Hứ, tên đàn ông tồi tệ này, tui biết tỏng anh rồi.
Nó nằm sát xuống đất, lặng lẽ chui ra ngoài.
Diệp Ca nín thở chờ đợi.
Năm phút sau.
Cánh tay đen run rẩy chạy về, nó ôm một bọc trứng chưa vỡ trong lòng, nhện con màu trắng to bằng nắm tay bên trong không ngừng ngọ nguậy làm cho nó không sao cầm chắc được.
Giọng nó cao vút lên vì căng thẳng: “Mau mau mau mau!!”
Diệp Ca nhanh tay bắt được bọc trứng trước khi nó rơi xuống.
Âm khí tản ra từ lòng bàn tay anh bao lấy bọc trứng nửa trong