Dưới chân anh là khoảng không.
Trọng lực kéo Diệp Ca rơi thẳng xuống, gió lớn rét lạnh cuốn theo mùi máu tanh gào thét xung quanh anh, thổi tung vạt áo anh hệt như hai cánh chim khổng lồ.
Bầu trời tĩnh mịch, xung quanh không một bóng người.
Vậy ra vừa rồi chỉ là… ảo giác?
Diệp Ca cau mày, anh ngẩng đầu nhìn về hướng mình vừa rơi xuống… cánh cửa đen kịt chậm rãi đóng lại, càng ngày càng cách xa anh, cuối cùng hóa thành một đường lờ mờ rồi biến mất vào bầu trời sâu thẳm.
Anh cảm giác phía sau cánh cửa này… rất khác biệt.
Diệp Ca ổn định cơ thể giữa không trung rồi quan sát xung quanh.
Bầu trời màu máu lạnh băng, từng mảng đỏ đậm, nhạt đan xen trông vô cùng đẹp đẽ và kỳ quái.
Xa xa bên dưới cũng không phải là mặt đất mà là sóng lớn đỏ thắm mãnh liệt, bị gió thổi nhấp nhô dâng thành từng đợt sóng gợn như dải lụa dài vô tận, xóa nhòa ranh giới với bầu trời phía xa, toàn bộ thế giới mang sắc đỏ kì quái và bệnh hoạn.
Xa xa trên mặt biển có một thành phố bằng xương lơ lửng, trông như một hòn đảo trôi nổi đơn độc, xương cốt trắng ởn nổi bật giữa sóng máu trông càng thêm đáng sợ, thế giới ngập sắc đỏ khiến nó càng thêm nổi bật.
Không khí ở nơi này…
Diệp Ca nhíu mày, ấn đường hằn sâu.
Dù phía sau những cánh cửa khác cũng là những bối cảnh khác nhau, nhưng rõ ràng chúng đều là tác phẩm của con quỷ kia, nơi nơi tràn ngập âm khí ẩm ướt lạnh lẽo của đối phương.
Nhưng nơi này lại khác hoàn toàn.
Cánh cửa này đã hoàn toàn bị “xâm chiếm”.
Nhất thời Diệp Ca không tài nào phân biệt được lúc này mình đang ở trong quỷ vực bán ngoại hiện của nữ quỷ kia, hay là… quỷ vực của Kê Huyền.
Ngay lúc này, anh chợt có dự cảm chẳng lành.
Đột nhiên, một giọng nói bất ngờ vang lên trong bàn tay anh: “A, đánh một giấc thoải mái thật đấy.
”
Diệp Ca giật mình, ngón tay buông lỏng đánh rơi viên đá xanh nhạt trong bàn tay xuống.
“A a a a a a a a a…”
Giọng nói kia thét lên thảm thiết, từ gần rồi xa dần, rơi thẳng xuống hướng biển máu.
Diệp Ca vội vàng bay xuống, kịp thời bắt lấy Thiên Nhãn trước khi nó rơi vào mặt biển.
“Này! Cậu hù chết tui rồi!” Viên đá xanh hung hăng hỏi tội: “Cậu không cầm chắc tí được hả?”
Diệp Ca: “…Xin lỗi.
”
Anh nâng viên đá hình tam giác thoạt trông vẫn rất bình thường trong tay lên ngắm, sau đó ngạc nhiên, hỏi: “Mày biết nói hả?”
Thiên Nhãn: “Dĩ nhiên là không.
”
Diệp Ca: “…”
“Ư ư ư a! Đã thật đấy.
” Viên đá xanh phát ra tiếng vươn vai khoan khoái, sau đó trả lời: “Đúng ra là tui không nói được, nhưng cậu không phát hiện thế giới này đã bị dị hóa rồi à?”
Diệp Ca ngây người, ánh mắt trầm xuống, hỏi: “Dị hóa?”
“Hai quỷ vực cấp lãnh chúa va chạm trực diện với nhau, mức năng lượng khổng lồ như vậy sẽ khiến Thời – Không và vật chất dị hóa, giống như bây giờ này.
” Giọng viên đá xanh có vẻ hào hứng: “Hế, có vẻ vị kia nhà cậu đang chiếm lợi thế đấy, quỷ vực của hắn đang xâm chiếm phạm vi năng lực của đối phương từng chút một, chắc không bao lâu nữa là có thể trực tiếp nuốt chửng con quỷ bên ngoài rồi.
”
Diệp Ca: “…”
Khoan đã, cái gì gọi là vị kia nhà tôi?
Chẳng đợi anh kịp bắt bẻ, viên đá xanh tiếp tục luyên thuyên: “…Chắc chỉ cần hơn ba trăm năm nữa thôi.
”
Diệp Ca: “???”
Anh chớp mắt, lặp lại: “Hơn ba trăm năm?”
Thế mà còn gọi là không bao lâu nữa à?
Thiên Nhãn khinh bỉ: “Cậu có hiểu Thời-Không dị hóa là sao không hả? Thời – Không dị hóa!”
Diệp Ca cụp mắt, che đậy cảm xúc sâu trong mắt, chậm chạp nói:
“…Tốc độ thời gian trôi khác nhau.
”
“Đúng vậy.
” Viên đá xanh nói: “Thực tế thì nếu một lúc nữa cậu mới tiến vào, có lẽ mọi thứ đã kết thúc hết rồi.
”
Diệp Ca ngạc nhiên.
Vậy ra… đây là lí do tại sao nữ quỷ kia đột nhiên tỉnh lại và đẩy anh vào cánh cửa này sao?
Bởi vì chỉ cần thêm mười phút trong thế giới thực, mụ ta sẽ bị Kê Huyền nuốt chửng từ bên trong.
“Tỉ lệ là bao nhiêu?”
Viên đá xanh: “Không chắc được, năng lượng va chạm càng mãnh liệt, Thời-Không dị hóa càng nghiêm trọng.
”
Diệp Ca nhìn nó, nhướng mày:
“Thế… tại sao mày biết nhiều vậy?”
Viên đá xanh hả hê, nói: “Thiên Nhãn, tất nhiên là cái gì cũng biết, hiểu không?”
Diệp Ca lạnh lùng đáp: “Bỏ qua đoạn này, nói thẳng đến hạn chế.
”
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên anh tiếp xúc với những thứ này, những thứ càng mạnh mẽ càng toàn năng thì hạn chế của nó lại càng lớn, giống như vũ khí có uy lực càng lớn thì độ bền càng thấp vậy.
Viên đá xanh trong tay không nói gì.
Diệp Ca: “Này!”
Thiên Nhãn lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh, như một vật chết bình thường.
Diệp Ca: “…”
Ừm, xem ra hạn chế chính là thời gian.
Anh nhìn qua Thiên Nhãn, cảnh tượng đằng sau lỗ mắt rất khác so với sau cánh cửa, trời đất, biển máu, thành phố xương, hết thảy mọi vật đều biến thành những mảng màu đen, màu đỏ đan xen, như thể chúng đang tranh nhau không gian tồn tại… theo một nghĩa nào đó, thứ Thiên Nhãn cho anh thấy chính là diện mạo thật của thế giới này, là sự xung đột và đối đầu giữa hai nguồn năng lượng thuần khiết.
Diệp Ca cất Thiên Nhãn vào túi, sau đó bay về phía thành phố xương.
Anh cảm thấy không quá chắc chắn.
Những thứ xảy ra đằng sau cánh cửa này đã hoàn toàn vượt khỏi dự tính của anh, anh không biết kế hoạch của anh còn có thể sử dụng được không.
Quan trọng hơn là…
Diệp Ca không biết… Kê Huyền đã ở đây bao lâu rồi?
Anh giẫm lên mặt đất bằng xương, nghiêng đầu nhìn quanh.
Cảnh tượng nữ quỷ tạo ra vẫn còn lưu lại giữa những khe xương, con đường trải nhựa bị những khúc xương khổng lồ chấn vỡ, những tòa nhà cao tầng và bê tông cốt thép bị vây giữa xương trắng, bị chèn ép thành hình dáng vặn vẹo kì lạ.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Diệp Ca nhanh chóng trốn sau căn nhà bên cạnh.
Bốn, năm sinh vật hình thù kì lạ xuất hiện cuối con đường… nhưng không rõ vì sao, hình dáng của chúng lại khá quen mắt.
Diệp Ca híp mắt, cẩn thận nhìn kĩ.
Anh sững người.
Mấy con quái vật đang đi về phía anh là một ngọn đèn đường tong teo cao ngất, hai chiếc xe đạp và một cái biển hiệu quán ăn xiêu vẹo, loáng thoáng vẫn có thể nhận ra bốn chữ “Ăn vặt huyện Sa” trên bề mặt cũ kĩ bong tróc, trông vừa kì quái vừa buồn cười.
Bọn chúng vẫn giữ nguyên hình dạng khi còn là đồ vật, những khúc xương nhỏ dài sắc nhọn xuyên ra từ cơ thể chúng, biến thành các chi có thể tự di chuyển, vừa vặn vẹo vừa kì quặc.
“Tao chẳng muốn đi tuần chút nào.
” Biển hiệu quán ăn vặt buồn bực nói.
Đèn đường cao gầy gõ mạnh vào khung thép của nó: “Để ông chủ nghe được thì mày xong đời.
”
Xe đạp nhẹ giọng hỏi: “Mày có chắc ở đây có dao động kì lạ không?”
Biển hiệu đưa tay sờ chỗ vừa bị gõ, nói: “Ông chủ nói vậy.
”
…Dị hóa.
Diệp Ca nhớ đến từ mà Thiên Nhãn dùng lúc nãy.
Có thể thấy, những vật chết như thế này cũng đã bị năng lượng khổng lồ kia dị hóa, từ đó mới có khả năng di chuyển và nói chuyện.
Diệp Ca bất an sờ viên đá xanh nhạt nho nhỏ trong túi, sau khi xác nhận trên bề mặt nhẵn mịt ấm áp của nó không có mọc ra gai nhọn hay xương xẩu quái dị gì mới yên tâm thở phào.
Thiên Nhãn mà mọc ra tay chân thì kì cục đến cỡ nào chứ.
Anh lại lấy viên đá ra chậm rãi dò xét thế giới này thêm lầm nữa.
Nó vẫn cho anh thấy những khối màu đỏ và đen tranh đấu với nhau, nhưng lại không chỉ ra vị trí của Kê Huyền như những lần trước.
Đảo xương này quá rộng, Diệp Ca không định tìm kiếm trong vô định.
Anh rời khỏi chỗ ẩn nấp, đứng trước mặt năm con quái vật kia, mỉm cười vẫy tay hỏi: “Hi, dẫn tao đi gặp ông chủ của bọn mày được không?”
Năm con quái vật như gặp ma, chúng cùng lúc hít hà: “Là hắn?”
“Là hắn, là hắn!”
“Nhanh, nhanh, nhanh… bắt hắn!”
Diệp Ca: “…”
Anh nhìn năm con quái vật đang đồng loạt xông về phía mình, đau đầu day mi tâm: “…Phiền phức.
”
Vài giây sau.
Đèn đường, xe đạp và biển hiệu nằm rạp trên đất, ôm xương kêu gào thảm thiết.
Diệp Ca tiến tới, dùng chân đạp một đứa, thích thú hỏi: “Này, trả lời, tụi bây muốn bắt tao là tính bắt tao đi đâu?”
“Đương… đương nhiên là đi gặp ông chủ rồi.
” Đèn đường run rẩy nói.
“À thế à,” Diệp Ca ngẫm nghĩ giây lát: “Thế thì được.
”
Năm con quái vật: “…”
???
Chàng thanh niên vươn tay, ống tay áo rộng rãi tuột xuống để lộ cổ tay trắng nõn, anh cong môi nở nụ cười vô hại, đôi mắt nhạt màu phản chiếu bầu trời màu đỏ máu: “Giờ tụi mày bắt tao được rồi đó.
”
Lũ quái vật: “?????”
…
Diệp Ca không ngờ ông chủ mà chúng nói đến lại là một chiếc xe buýt.
Nó đứng thẳng, các chi bằng xương vươn ra khỏi thân hình cao lớn bằng thép trông vô cùng khổng lồ.
Diệp Ca không thể không ngẩng mặt lên mới có thể thấy rõ hình dạng của nó.
Xe buýt nghiêng đầu liếc Diệp Ca, trong miệng phát ra âm thanh như tiếng kim loại cọ xát, nó rời mắt, khinh thường nói:
“Lại nữa.
”
Diệp Ca: “?”
Tuy không biết đối phương đang nói gì, nhưng anh khôn ngoan quyết định không lên tiếng hỏi.
Xe buýt chậm rãi nằm bò xuống: “Đưa hắn lên.
”
Năm con quái vật hoảng sợ nhìn nhau, xương cốt trên người như vẫn đau âm ỉ, chúng duỗi tay ra, song rốt cuộc vẫn không dám đụng vào Diệp Ca.
Diệp Ca thờ ơ liếc chúng, anh chống tay lên khúc xương bên cạnh xe buýt, tay áo trượt xuống, anh tung người nhảy lên.
Xe buýt hoàn toàn không nhận ra những gì đang xảy ra sau lưng nó, nó chậm rãi lăn bánh, bốn năm cái chân mọc ra bên người di chuyển thật nhanh, quay vòng rồi bay lên không trung.
Diệp Ca khoanh chân, ung dung ngồi trên nóc xe buýt, hai tay đều bị xương trắng trói buộc, anh nghiêng đầu nhìn cảnh tượng nhanh chóng lướt qua bên người.
Anh không thể không hét lớn lên mới át đi được tiếng gió rít bên tai: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Đi gặp Vương.
”
…Vậy lần này hẳn là đi gặp Kê Huyền rồi.
Diệp Ca thở phào.
“Nói chính xác thì… chỉ có ngươi đi gặp Vương thôi.
” Xe buýt ồm ồm nói: “Bọn ta không dám đặt chân đến địa phận cung điện.
”
Diệp Ca cảm thấy cơ thể sắt thép bên dưới mình run rẩy, dường như đang sợ hãi chuyện gì.
Anh trầm tư: “…”
Anh phải thừa nhận Kê Huyền đúng là là chuyên gia reo rắc nỗi sợ.
Ngay cả trong thế giới thực, trong số thuộc hạ của hắn cũng không có mấy con không sợ hắn.
Môi trường công sở thế này thật sự không lành mạnh chút nào.
Bay một lúc lâu, xe buýt mới từ từ đáp xuống.
Có vẻ nơi này là trung tâm của hòn đảo, cũng là nơi hiện tượng dị hóa xương càng nghiêm trọng hơn, gần như đã không thể nhìn ra dấu vết của xã hội hiện đại nữa.
Cung điện xương khổng lồ nằm giữa vùng đất đỏ tươi đằng xa, trông vừa lạnh lẽo vừa tĩnh mịch.
Diệp Ca nhảy xuống, hất cằm về hướng đó: “Vậy là ở đó phải không?”
“Đúng vậy.
”
Diệp Ca quay người định rời đi, nhưng chiếc xe buýt phía sau bỗng nhiên quay đầu lại, đầu lâu trắng hếu xấu xí dị dạng nhìn chằm chằm Diệp Ca, nó chợt nói: “Ngươi rất khác biệt so với những người khác.
”
Diệp Ca hỏi: “Những người khác?”
“Đương nhiên rồi.
” Xe buýt quay đầu, khởi động lại lần nữa: “Hôm nay ngươi là người thứ hai.
”
Diệp Ca: “…”
Đờ mờ?
Xe buýt chậm chậm cười, không hề che giấu ác ý trong giọng nói: “Hi vọng ngươi có thể sống lâu hơn những kẻ khác.
”
Diệp Ca: “…”
???
Đúng lúc ấy anh đột nhiên nghe thấy một tiếng thét thảm thiết vang lên từ lâu đài xương phía xa.
Âm thanh đó quen thuộc vô cùng, cứ như là…
Giọng của anh vậy.
Diệp Ca: “…”
Đậu móa.
Anh đến trước cánh cửa bằng xương trắng, cẩn thận đẩy ra một khe hở.
Âm thanh nhừa nhựa không rõ ràng xen giữa tiếng thét khàn khàn đau đớn bị sảnh xương khuếch đại nghe càng thêm đáng sợ.
Trong sảnh chính.
Người đàn ông cao lớn cụp mắt nhìn chằm chằm người thanh niên ủ rũ trước mặt mình, ngón tay hắn lạnh băng mà tái nhợt, máu tươi dính dớp đậm đặc nhỏ xuống từ đầu ngón tay hắn.
Hắn đưa tay sờ soạng gương mặt người thanh niên trước mặt.
Sâu trong đôi mắt người thanh niên có mái tóc và đôi mắt nhạt màu lóe lên sự sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt mà vặn vẹo của y mướt mồ hôi, y run rẩy bò dậy chạy về phía cửa, nhưng không được hai bước đã bị một sức mạnh vô hình kéo ngược về.
Y bị treo lơ lửng trên không, tay