Người đàn ông hơi cúi người, đôi mắt đỏ rực phản chiếu gương mặt kinh ngạc của chàng thanh niên, trên môi treo nụ cười thân thiết như thể đang làm nũng với người nọ.
Nhưng sâu trong ánh mắt cho thấy hắn không hề đùa giỡn mà đã hoàn toàn quyết định, chừng nào còn chưa đạt được mục đích hắn sẽ không từ bỏ.
Sau đó, Diệp Ca cảm thấy trói buộc trên người mình lỏng dần.
“…” Vẻ mặt anh như đã cạn lời.
Cuối cùng, Diệp Ca nhắm mắt và hít thật sâu.
Bình tĩnh… bình tĩnh nào, ít nhất phải tiễn được Kê Huyền trước đã.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Diệp Ca nghiến răng, sau đó chồm tới mổ nhẹ lên môi đối phương.
Động tác của anh rất nhanh, gần như chỉ chạm phớt qua.
Nhưng Diệp Ca còn chưa kịp lui về, bàn tay lạnh băng của người đàn ông đã đè chặt gáy anh ghì về phía mình.
Tiếng thở gấp cùng sự vùng vẫy yếu ớt của anh bị hắn nuốt hết vào họng.
Bên dưới sảnh, đám quái vật run rẩy cúi đầu sát đất, chỉ hận không thể lột bỏ mọi cảm quan của mình, chúng điên cuồng lặp đi lặp lại trong lòng: Tui không biết gì hết, tui không biết gì hết… tui không nghe gì hết, tui không nghe gì hết…
Cuối cùng Kê Huyền cũng buông tay.
Diệp Ca ngả hẳn người ra sau, lập tức kéo giãn khoảng cách với hắn, đôi mắt nhạt màu ngấn nước cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Kê Huyền lại chẳng có vẻ gì là tức giận.
Hắn híp đôi mắt với mống mắt đỏ rực đang giãn to vì thỏa mãn, ánh mắt tối tăm lướt qua gương mặt của đối phương.
Làn da của chàng thanh niên mang vẻ nhợt nhạt ốm yếu, cũng vì thế mà khi anh đỏ mặt trông càng thêm rõ ràng, sắc đỏ lan dần từ khóe mắt đến gò má anh, tiếp đó vành tai cũng đỏ bừng; đôi môi mỏng thường xuyên mím chặt cũng bị cọ sát đến hồng hào ướt át, thoạt trông như một bức tượng không buồn không vui, không dục không cầu bị kéo vào khói lửa nhân gian hỗn loạn.
Phiền muộn và nóng nảy vừa dâng lên vì sự lí trí quá đỗi của đối phương trước đó đều bị quét sạch.
Kê Huyền cong môi, ngón cái nhẹ nhàng miết qua môi dưới hơi sưng đỏ của chàng thanh niên.
Hắn nhỏ giọng, nói: “Em sẽ về nhanh thôi.
”
Nhìn bóng dáng đối phương biến mất ngoài cổng, Diệp Ca thở phào.
Anh ngồi một mình trên chiếc ngai xương trống vắng, chợt nhận ra lưng mình không biế đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào, lúc này bị gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Ánh đao hiện lên trong tay Diệp Ca.
Anh loại bỏ những thứ trói buộc sót lại quanh người mình, sau đó chống tay vịn đứng lên…
Diệp Ca vẫn ngồi nguyên trên ghê: “…”
Nhũn chân.
Anh hít sâu, nghiến răng nhỏ giọng mắng: “Mẹ kiếp.
”
Đúng lúc này, một tiếng ngáp ngái ngủ chợt vang lên từ trong túi Diệp Ca: “Oáp, ngủ ngon quá.
”
Diệp Ca giật mình, anh thò tay vào trong túi lấy viên đá màu xanh nho nhỏ kia ra.
Thiên Nhãn: “Chào buổi sáng.
”
Diệp Ca: “Chào cái đầu mày.
”
Thiên Nhãn phát ra âm thanh như tiếng chẹp miệng: “Người trẻ tuổi, cậu làm gì mà cáu bẳn vậy, coi chừng nổi mụn đấy.
”
Thời gian nó tỉnh lại quá ngắn, Diệp Ca lười cãi nhau với nó, anh tranh thủ thời gian vào thẳng vấn đề: “Tình hình hiện tại của Kê Huyền là thế nào?”
Thiên Nhãn: “Thế nào là thế nào?”
Diệp Ca siết chặt ngón tay, anh gằn từng chữ, nói: “Đừng ép tao phải bạo lực với mày.
”
“Được rồi, được rồi.
” Thiên Nhãn vội vàng nói: “Nếu cậu đã muốn biết thì tui nói là được.
”
“Quỷ vực của con quỷ này không chỉ khiến một người nhìn thấy thứ họ sợ nhất không thôi.
” Nó rề rà nói: “Nếu chỉ như vậy thì nó chẳng thể nào đối phó được với những thứ có tâm trí kiên định, nhất là với những người đang dần có khả năng miễn dịch với những thứ này…”
Diệp Ca: “Nói trọng điểm.
”
Thiên Nhãn thở dài, tiếp tục nói: “Nó có thể khuếch đại bản tính.
”
Diệp Ca giật mình.
“Chỉ cần bản tính của con người được khuếch đại thì cho dù tâm trí của họ có kiên định hơn nữa, có biết rõ nỗi sợ trước mắt chỉ là chiêu trò kẻ địch tạo ra để tấn công mình, họ vẫn sẽ không cách nào kiểm soát được nỗi sợ từ trong tiềm thức.
”
Quả thực, nếu chỉ dùng sự sợ hãi để can thiệp vào lòng người thì không thể khiến những người chơi kì cựu kia phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Diệp Ca híp mắt, chậm rãi nói:
“Nhưng Kê Huyền có thấy sợ đâu.
”
Nếu bảo hắn bị dục vọng bản năng chi phối thì đúng là rất phù hợp với trạng thái bất bình thường của Kê Huyền hiện tại.
Nhưng khi đối diện với quá nhiều bản sao của mình, cảm xúc của Kê Huyền phần nhiều là tức giận và khinh thường chứ không phải sợ hãi.
Do hắn là lệ quỷ sao?
Diệp Ca lại cảm thấy dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Dĩ nhiên.
” Thiên Nhãn trả lời: “Bởi vì hắn ta không để con quỷ kia đọc được nỗi sợ của mình.
”
Diệp Ca sửng sốt: “Gì cơ?”
Thiên Nhãn đáp: “Đúng thế, đúng là như cậu đoán đó, vì lúc này hắn đã phong bế toàn bộ nỗi sợ của mình nên mới không bị quỷ vực của con quỷ kia ảnh hưởng, phản kích từ bên trong và cắn nuốt đối phương.
”
“Đợi đến khi đối phương bị nuốt chửng, phong ấn sẽ được cởi bỏ, mọi thứ sẽ trở về bình thường.
” Nghe giọng Thiên Nhãn có vẻ nể phục: “Tóm lại, hắn là một kẻ tàn nhẫn.
”
Diệp Ca trầm tư.
Thiên Nhãn vẫn tiếp tục lảm nhảm: “À, đúng rồi, sở dĩ hắn ta đối xử với cậu như vậy cũng là vì hắn không còn biết sợ.
”
Khi một con quỷ mạnh mẽ tùy hứng mất đi nỗi sợ, nó sẽ trở nên ngông cuồng bừa bãi, không gì có thể trói buộc.
Những lời này thức tỉnh Diệp Ca, anh cau mày, lạnh lùng nói:
“Ý… ý của mày là gì?”
Sự tàn ác khốc liệt ánh lên sâu trong mắt chàng thanh niên, cảm giác áp bách của kẻ bò ra từ núi thây biến máu tràn ra quanh anh.
Tiếc rằng mái tóc nhạt màu và vành tai trắng nõn hơi ửng đỏ khiến anh chẳng còn vẻ uy nghiêm nữa.
Thiên Nhãn cười “khà khà”, không trả lời câu hỏi của Diệp Ca.
Nó chỉ vươn vai rồi ngáp một cái, nói: “Được rồi, một câu hỏi cuối cùng, hỏi xong tui còn phải đi ngủ nữa.
”
Diệp Ca nén giận, quyết tâm không so đo với nó.
Anh hỏi: “Làm sao để cởi bỏ phong bế?”
Thiên Nhãn ngạc nhiên: “Hả? Cậu muốn cởi ra làm gì? Nói sao giờ vị đó nhà cậu đang thắng thế mà, chỉ cần chờ đến khi hắn nuốt chửng con quỷ này là hai người có thể trực tiếp ra ngoài rồi mà?”
Diệp Ca: “…”
Ở cùng Kê Huyền trong trạng thái này trong một không gian khép kín… hơn nữa còn là không gian khép kín bị đối phương chi phối hoàn toàn… trong ba trăm năm?”
Nhất là bây giờ anh đã biết những suy nghĩ không an phận của đối phương…
Xin lỗi chứ tôi còn trẻ lắm, tôi không muốn chết trên giường đâu.
Diệp Ca không trả lời nó mà cau mày, hỏi: “Thế tóm lại mày có biết không?”
“Cái gì!” Thiên Nhãn ré lên như bị sỉ nhục: “Tui là Thiên Nhãn! Làm gì có chuyện tui không biết chứ?”
Diệp Ca: “Rồi rồi rồi, cái gì mày cũng biết, không gì không thể.
”
Bấy giờ Thiên Nhãn mới “Hừ” một tiếng, chậm chạp nói tiếp: “Phong ấn được giấu đâu đó trong thế giới này, chỉ cần cậu tìm được và lôi nó ra ngoài là xong.
”
…Nghe cái câu này chẳng đâu vào đâu hết.
Diệp Ca cau mày: “Ý là sao? Phong ấn đó ở đâu? Lôi nó ra ngoài là thế nào?”
“À đúng rồi.
” Thiên Nhãn như chợt nhớ ra gì đó, nói: “Tui tặng cho cậu thêm một tin.
”
Diệp Ca xốc lại tinh thần.
“Lấy viên đá chườm khoảng ba phút chắc là hết sưng đó.
”
Nói xong câu này, viên đá xanh nhạt lại nằm bất động trong tay Diệp Ca, hệt như vật chết không có linh hồn.
Diệp Ca: “…”
Vết sưng trên môi anh lúc này càng thêm nóng rẫy, cảm giác nóng bỏng nhanh chóng lan ra gò má và vành tai anh, đỏ bừng cả lên.
Đệt!
Cục đá rác rưởi!
Diệp Ca lạnh mặt siết chặt ngón tay, đốt ngón tay nắm Thiên Nhãn trắng bệch vì dùng sức.
Anh vứt Thiên Nhãn vào trong túi, sau đó đứng dậy.
Đại sảnh quanh anh rộng rãi mà tĩnh mịch, sắc đỏ như máu từ bầu trời đằng xa len lỏi chiếu vào từ những khe hở giữa đám xương cốt khổng lồ, phủ lên căn phòng một màu đỏ tươi đầy hung hiểm.
Diệp Ca nhìn quanh, ánh mắt hơi trầm xuống.
Anh từ từ nâng tay chạm vào môi dưới của mình.
“Shssss.
” Cảm giác đau nhói truyền đến.
Ánh mắt Diệp Ca càng thêm lạnh lẽo, nặng nề như chìm sâu dưới nước.
Anh thô bạo quệt môi, sau đó đi về phía cửa.
Diệp Ca thử đẩy nhẹ cửa, không ngờ cánh cửa bằng xương lại có thể mở ra dễ dàng như chẳng bị thứ gì cấm cản, cánh cổng lẳng lặng mở rộng sang hai bên, bày ra bầu trời tràn ngập màu máu cùng hòn đảo xương.
Thế giới rộng lớn trải rộng trước mắt anh.
Năng lượng dao động sinh ra từ cuộc chiến giữa những ác quỷ lan tràn trên bầu trời, mọi thứ dường như đều đang chậm rãi biến dị, âm khí nồng đậm cuồn cuộn khiến người ta gần như không thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ bé.
Không gian đằng sau cánh cửa này đã mở rộng tối đa vì cuộc đối đầu giữa hai ác quỷ cấp lãnh chúa.
Nếu như trước khi trò chuyện cùng Thiên Nhãn Diệp Ca còn nghĩ “có lẽ có thể cố giao tiếp với Kê Huyền”, thì sau khi nói chuyện xong cái ý tưởng đó đã bị loại bỏ hoàn toàn… bởi vì những gì đang xảy ra trước mặt là tình trạng bết bát nhất anh có thể tưởng tượng ra.
Một ác quỷ cấp cao hoàn toàn tuân theo bản năng, mất khả năng kiểm soát bản thân.
Cùng với một không gian gần như đã thành quỷ vực kiểm soát.
Ở nơi này anh hoàn toàn lâm vào tình thế bất lợi, anh phải nhanh chóng thoát khỏi trạng thái bị người khác chế ngự.
Nhưng trong không gian khổng lồ thế này, Diệp Ca không thể cảm nhận được thứ gọi là “nỗi sợ bị che giấu” đang ở đâu.
Tuy anh có thể lần mò từng chút một trong thế giới này, nhưng việc này quá tốn thời gian, mà giờ thì Thiên Nhãn cũng chẳng thể giúp được gì.
Nhưng Diệp Ca không có thời gian chờ đợi.
Dù sao Kê Huyền cũng đã nói rõ… hắn sẽ nhanh chóng trở lại.
Anh nhìn bầu trời bị nhuộm thành màu sắc kì dị phương xa, đôi mắt khẽ híp lại, đôi mắt nhạt màu toát lên vẻ lạnh lẽo vô cùng.
Kê Huyền là ác quỷ.
Hết thảy ác quỷ đều là sinh vật tham lam ích kỉ, chúng không có sự thấu cảm cơ bản nhất, cũng thiếu sự tin tưởng, vì thế nếu hắn phải giấu đi nhược điểm của mình, chắc chắn hắn sẽ chọn nơi gần mình nhất.
Diệp Ca xoay người nhìn lâu đài phía sau.
…Sau khi suy nghĩ lại thật kỹ, khả năng hắn giấu ở nơi này là lớn nhất.
Trong phạm vi nhỏ thế này, anh vẫn có thể dùng Thiên Nhãn như một công cụ sàng lọc.
Diệp Ca nhanh chóng cẩn thận khám xét toàn bộ tòa nhà.
Nơi này tuy lớn nhưng lại vô cùng tĩnh mịch, thay vì là một tòa nhà thì nó lại giống một đống xương trắng vươn thẳng lên trời giữa nơi hoang vu đẫm máu hơn, phía dưới là sảnh lớn rộng rãi mà trống rỗng, không có phòng ngủ, không chia gian, không có đồ trang trí, hệt như một ngôi mộ khổng lồ lặng lẽ chôn vùi người bên trong.
Dù Diệp Ca đã kiểm tra kĩ mỗi một tấc đất, mỗi một đoạn xương song cũng không phát hiện thứ Thiên Nhãn nhắc đến.
Anh cau mày đứng giữa đại sảnh trống trải.
Không lẽ mình đoán sai rồi?
Kê Huyền không giấu nó ở nơi gần hắn nhất?
Nhưng nếu đúng là vậy thì anh chẳng có chút phần thắng nào.
Con tim dồn dập nảy trong ngực anh, bơm dòng máu nóng hổi đến khắp các chi, nhịp đập ồn ào dồn thẳng vào tai anh.
Diệp Ca thở dài, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Trong trò chơi, anh từng rơi vào đường cùng vô số lần, mà con người như một dây cung bị kéo căng, áp lực càng lớn, tiềm năng được kích phát càng lớn; tình huống càng bế tắc lại càng gần chân tướng.
Nếu suy nghĩ như một ác quỷ không có tác dụng, vậy thử đổi sang hướng khác nghĩ tiếp.
…Nếu anh là Kê Huyền, anh sẽ giấu nhược điểm duy nhất của mình ở đâu.
Diệp Ca rùng mình mở mắt.
Anh nhìn mặt đất bằng xương nơi người thay thế đã chết từng nằm… xương cốt dày đặc không hề lưu lại chút dấu vết nào, trơn nhẵn sáng bóng như chưa từng có ai bị nghiền nát trên đó, chỉ có ao máu bên dưới đang âm thầm dâng trào.
Cả thành phố bằng xương là một hòn đảo trôi nổi trên biển máu.
Trung tâm của đảo xương là tòa lâu đài này, mà bên dưới cung điện… lại là ao máu?
Toàn bộ thi thể của những thứ hàng giả kia đều được lôi từ dưới đó lên.
Nếu như anh là một lệ quỷ điên cuồng và cố chấp, anh sẽ che giấu nỗi sợ của mình như thế nào?
Câu trả lời gần như đã rõ ràng.
Đặt nó cùng chấp niệm.
Bóng dáng lưỡi hái to lớn hiện ra trong tay Diệp Ca, ánh sáng rét lạnh lóe lên, mặt đất dưới chân anh nứt ra một khe hở trơn nhẵn, những mảnh xương vỡ rơi xuống ao máu cuộn trào bên dưới lại không hề phát ra tiếng động nào.
Anh chăm