Từ lúc Kê Huyền hôn mê đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại.
Diệp Ca đứng trước ghế mềm, cau mày nhìn cậu bé đang ngủ say trên ghế trước mặt.
Mặc dù lúc này hắn vẫn đang trong hình hài thơ ấu, song tay và chân hắn vẫn rất dài, cuộn mình trên chiếc ghế hẹp trông đáng thương vô cùng.
Hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống như cánh bướm, hắt bóng sâu trên gương mặt tái nhợt, lộ ra vẻ yếu ớt.
Huyết Cổ Ngư lẳng lặng bơi tới, nó ngẩng đầu lên, hốc mắt đen kịt hết nhìn Kê Huyền rồi lại quay sang nhìn Diệp Ca đứng bên cạnh, dường như đang âm thầm lên án và buộc tội anh.
Diệp Ca: “…”
“Nhìn tao làm gì?” Vẻ mặt anh vô cảm: “Nhìn tao cũng vô dụng.”
…Đưa chủ nhân mày nguyên đai nguyên kiện về đây đã là tao tốt bụng đột xuất rồi.
Nói xong, Diệp Ca lạnh lùng quay người rời đi.
Huyết Cổ Ngư há miệng ngậm ống quần Diệp Ca, kéo anh về phía ghế mềm.
Bất ngờ bị kéo, Diệp Ca hơi lảo đảo: “Mày làm gì đấy.”
Huyết Cổ Ngư buông miệng, ngoan ngoãn quẫy đuôi với anh.
Diệp Ca: “…Không thể.”
Huyết Cổ Ngư đáng thương nhìn anh, nó bơi tới cọ nhẹ lên tay anh, còn lăn lộn trước mặt anh, phơi bụng lấy lòng.
Diệp Ca lòng như sắt thép: “Hờ, mày tưởng ra vẻ đáng yêu mà được à?”
…Nhưng mà được thật.
Sau ba phút bị Huyết Cổ Ngư quấn lấy, cuối cùng Diệp Ca cũng đầu hàng.
Anh đưa tay miết sống mũi, kiệt sức nói: “… Rồi rồi rồi, thới gian tới tao sẽ giúp mày trông nom hắn, được chưa?”
Huyết Cổ Ngư đột nhiên kích động, nó như có thể hiểu được tiếng người, phấn khởi bơi quanh Diệp Ca, cổ họng phát ra tiếng “ùng ục” vui vẻ.
Diệp Ca cảm thấy hơi choáng, anh hít sâu rồi nói:
“Mày đừng lộn xộn, còn phá nữa tao đổi ý đấy.”
Huyết Cổ Ngư lập tức ngừng bơi, ngoan ngoãn nằm im trên sàn, nó ngước cái đầu dê lẳng lặng nhìn Diệp Ca.
Diệp Ca thở phào: “Mày chờ một chút, tao đi nói vài câu với Mi đã.”
Nếu sắp tới anh phải chăm sóc Kê Huyền trong trạng thái yếu ớt thế này, thì ít nhất anh phải xử lý xong mọi việc và cho thuộc hạ của hắn biết Vương của họ sẽ không xuất hiện một thời gian, khi có việc gì thì báo trước cho anh, sau đó anh sẽ chuyển lời cho Vương.
Ban đầu Diệp Ca còn không quá chắc chắn.
Dù gì anh cũng mới gia nhập tổ chức, là gương mặt mới với phần lớn lệ quỷ, Mi là con quỷ cấp cao duy nhất mà anh quen nên anh tính đánh tiếng với Mi trước, để nó thông báo với những con quỷ cấp cao khác.
Nhưng kì lạ là Diệp Ca còn chưa kịp nói ra mấy lý do mà mình đã nghĩ sẵn, Mi đã nhanh miệng đồng ý, hơn nữa còn vỗ ngực đảm bảo sẽ thông báo cho những con quỷ khác dưới trướng Vương.
Diệp Ca: “???”
Anh hoài nghi nhìn Quỷ Ảnh cao gầy trước mặt, bỗng chốc không hiểu chuyện gì.
Thuộc hạ của Kê Huyền đều ngây thơ ngu ngốc vậy sao?
Sao cả tin quá vậy?
Mi hỏi: “Ta phải đi đâu để báo tin cho ngươi?”
Diệp Ca quen miệng đọc một địa chỉ.
Đó… đó là một địa chỉ thuộc về Vương mà!
Hơn nữa Mi còn nhớ trước đó Vương còn ra lệnh cho một vài lệ quỷ mua sắm và trang hoàng cho căn hộ này, yêu cầu hết sức hà khắc, thậm chí cuối cùng còn tự mình ghé qua.
Nó mừng đến phát khóc.
Sống chung luôn rồi nè!!!
Diệp Ca rợn cả gáy dưới ánh mắt quái dị của đối phương: “Sao… sao thế?”
Mi rưng rưng nhìn anh: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp thôi.”
Diệp Ca: “???”
Thuộc hạ của Kê Huyền… hình như đầu óc không được bình thường???
Sau khi bố trí xong mọi việc, Diệp Ca quay vào đại sảnh, cánh cửa đóng lại sau lưng anh.
Huyết Cổ Ngư đột nhiên ngẩng đầu, vui vẻ quẫy đuôi với anh.
Diệp Ca thở dài, tiến tới vỗ đầu nó: “Tao đã đồng ý với mày thì sẽ không nuốt lời.”.
Truyện Dị Giới
…Cứ như cái tên cặn bã ban nãy dụ người ta buông tay rồi tính quay người bỏ đi không phải anh vậy.
Huyết Cổ Ngư bơi theo anh về phía trước.
Diệp Ca cúi người, bế Kê Huyền đang co ro một cách đáng thương trên ghế lên.
Đối phương vô thức nhích gần đến hơi thở quen thuộc, gò má lạnh băng áp vào lồng ngực ấm áp của chàng thanh niên, hệt như động vật máu lạnh hướng đến nguồn nhiệt.
Diệp Ca rũ mắt nhìn đối phương một hồi, sau đó rời mắt.
Ngay sau đó, Diệp Ca trở lại căn nhà kia.
Nó vẫn chẳng khác gì so với lúc anh rời đi cả, nhưng Diệp Ca vẫn nhận ra ngay điểm bất đồng… bàn trà nhỏ bị đập nát không biết đã được thay từ lúc nào, chén đĩa bẩn chất đống trong bếp cũng được rửa sạch và xếp gọn lên giá, trông hệt như một nơi sinh hoạt bình thường nhưng cực kì đắt đỏ.
Không biết Kê Huyền xử lí những việc này lúc nào, dù sao trận đấu trong quỷ vực tuy hết sức kịch liệt nhưng thực tế ngoài đời chỉ vừa qua chưa tới một ngày.
Không lẽ đối phương quét tước vệ sinh nơi này trước khi chạy đến Cục quản lí hả?
Suy nghĩ kì lạ đó vừa nảy ra đã bị Diệp Ca tự tay cắt đứt.
…Đáng sợ quá đi mất.
Anh chớp mắt hòng xóa bỏ hình ảnh Kê Huyền mặc tạp dề hồng dọn phòng, sau đó rùng mình rũ đi mớ da gà da vịt trên người.
Căn nhà này có rất nhiều phòng, Diệp Ca vào đại một gian thả Kê Huyền vào.
Không ngờ lần này đối phương không làm khó anh như vừa rồi mà ngoan ngoãn buông tay, để Diệp Ca đặt ngay ngắn lên giường.
Diệp Ca: “…”
Tuy đã nhiều lần xác nhận, song anh vẫn thật lòng nghi ngờ việc đối phương đang giả vờ ngủ.
Diệp Ca nghiêng đầu nhìn Huyết Cổ Ngư bên cạnh, dang tay:
“Mày xem, tao đâu có lừa mày đúng không?”
Năm ngày sau.
“Mày nói…”
Diệp Ca đứng ngoài cửa phòng, anh khoanh tay dựa khung cửa, cau mày chậm rãi hỏi: “Hắn như vậy có bình thường không?”
Mấy ngày này anh bận túi bụi.
Văn phòng Cục buộc phải tu sửa lại sau khi bị BLAST phá hủy, điều này lại khiến anh có thêm không ít thời gian rảnh, vậy nên Diệp Ca bèn dùng ba ngày này để điều tra thông tin về thành phố người điều khiển rối cho anh…
Thành phố F cách thành phố M khá xa, nhưng nếu đi tàu cao tốc thì cũng chỉ mất không đến hai giờ.
Song dân số nơi đó lại gấp ba lần thành phố M, là thành phố hiện đại hóa trọng điểm và lớn nhất khu đông nam.
Quy mô Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên thành phố F lớn hơn thành phố M rất nhiều, số lượng nhân viên cũng nhiều hơn.
Diệp Ca ở lại đó ba ngày, gặp gỡ những người khác với tư cách ACE vài lần, cũng thu thập được không ít tình báo từ phía chính phủ nhờ sự móc nối của Ngũ Túc.
Nhìn từ bên ngoài, nơi này có vẻ sóng yên biển lặng.
Mặc dù sau bách quỷ dạ hành tại thành phố M, thành phố F cũng xảy ra không ít sự kiện siêu nhiên, song số lượng vẫn thua xa thành phố M.
Số lượng sự kiện siêu nhiên bùng nổ và số người chết không rõ nguyên nhân ở không hề quá đáng, tuy con số tổng thể khá cao nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường sau khi Quỷ Môn mở, cho dù có vận dụng tìm kiếm bằng big data thì trên các trang mạng cũng chẳng có bao nhiêu manh mối tiếp tục điều tra được.
Nếu nói rằng thật sự có ác quỷ cấp S lặng lẽ trà trộn vào trong, vậy hành động của nó quả thật rất xuất sắc.
Đúng lúc này, Trần Thanh Dã đẩy kính, đột nhiên mở lời: “Thật ra thì…”
Mọi người đều hướng tầm mắt về phía anh ta.
Trần Thanh Dã nói: “Chuyên ngành của tôi có liên quan đến xử lí số liệu, vậy nên tôi có hơi nhạy cảm hơn trong khoảng này.”
Anh ta chỉ vào bảng biểu bên cạnh, nói: “Mấy con số này trông thì rất bình thường nhưng nếu tính cả mật độ dân số và diện tích khu vực vào, chúng ta có thể nhận ra ngay số liệu này thấp đến không bình thường so với một thành phố lớn.”
Ngũ Túc cau mày, lắc đầu nói: “Cậu không thể nói như vậy, bởi vì bản thân con số ở thành phố M quá cao, dù sao trước đó vụ…”
“Đó là vì anh đối chiếu sai đối tượng.” Trần Thanh Dã cúi đầu, nhanh chóng mở một bảng biểu khác trong điện thoại: “Đây là số liệu của một thành phố khác tiếp giáp thành phố F.”
Anh ta đưa màn hình cho mọi người xem: “Mật độ dân số của thành phố này chỉ bằng 1/5 thành phố F, GDP và dịch chuyển dao động địa lý đều thua xa thành phố F, nhưng số lượng sự kiện siêu nhiên lại gần như xấp xỉ, mà số lượng nhân viên của chi nhánh Cục quản lí nơi này ít hơn, lí ra sẽ càng khó phát hiện hơn…”
“Thế chẳng phải là thành phố F ít chuyện kì lạ sao?” BLAST nhanh mồm nhanh miệng: “Bộ không tốt à…”
Vệ Nguyệt Sơ cuộn tờ giấy trong tay thành ống rồi hung hăng gõ đầu cậu ta: “Mày bị ngu hay gì?”
“Ui da.” BLAST che cái gáy sau mái tóc đỏ của mình, tủi thân nói: “Sao bà chị đánh tui!”
Vệ Nguyệt Sơ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ít người xảy ra chuyện, cũng đồng nghĩa có ít lệ quỷ gây chuyện hơn, mày có biết ít lệ quỷ gây chuyện có nghĩa là gì không?”
BLAST ngập ngừng đáp: “Bởi vì ở đó có những con quỷ khác lợi hại hơn?”
Vệ Nguyệt Sơ lại giơ ống giấy đập cậu ta: “Đúng vậy!”
BLAST tức tối nhảy dựng lên: “Tui trả lời đúng mà sao bà còn đánh tui!”
Vệ Nguyệt Sơ: “Tại vì mày ngu! Câu trả lời đơn giản như vậy mà mày còn dùng câu nghi vấn!”
Trước khi tình huống trở nên hỗn loạn, Diệp Ca lại gần bức tường ghim đầy bảng số liệu và tài liệu, anh híp mắt chăm chú nhìn những con số lộn xộn trước mặt rồi đột ngột lên tiếng:
“Tỷ lệ chết tự nhiên và ngoài ý muốn ở thành phố F đâu?”
Ngũ Túc giật mình: “Cậu muốn làm cái gì?”
“Người chết vì bệnh, chết già, bị gạch đập chết, bị xe đụng chết…” Diệp Ca vừa nói vừa quay người đi tới trước bàn: “Những cái chết này thường sẽ bị bỏ qua… nếu nơi này thực sự có một con ác quỷ, vậy chắc chắn nó phải ăn gì đó.”
“…Vậy nên phải có con người làm thức ăn cho nó.” Trần Thanh Dã tiếp lời.
Ngũ Túc sửng sốt.
Chẳng qua những số liệu này không thuộc phạm vi lưu trữ của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, vậy nên hắn ta lập tức liên hệ với đồn cảnh sát, sau mấy tiếng đồng hồ làm việc ngược xuôi thì những dữ liệu kia mới đến tay họ.
…Và nó cao khủng khiếp.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ.
Vệ Nguyệt Sơ hỏi: “Khi nào chúng ta lên đường?”
E là con quỷ này cực kì gian xảo và rất giỏi che giấu hành tung, nếu không đến thành phố F mà chỉ dựa vào những con số khô khan này để phân tích thì e rằng sẽ rất khó đoán được cách “kiếm ăn” cũng như mục đích của đối phương.
Diệp Ca trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Tôi còn vài việc phải xử lí.”
Anh quay về nhà.
Trong ba ngày qua Diệp Ca rất ít lên tầng, anh bận đến mức suýt thì quên mất còn có một người đang nằm trong phòng ngủ phụ tầng trên nhà mình.
Lúc này, cuối cùng Diệp Ca cũng nhớ đến sự tồn tại của đối phương.
Anh đi lên tầng, sau đó mở cửa phòng.
Rèm cửa trong phòng khép hờ, ánh chiều tà len lỏi vào trong, soi sáng căn phòng vẫn hệt như ba ngày trước, từ cách bày biện đến những món đồ trang trí đến cả nếp nhăn nhỏ xíu trên giường đều không thay đổi nửa phần.
Cậu bé lẳng lặng nằm trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế Diệp Ca nhìn thấy lần trước, gương mặt tái nhợt như thể ngay giây sau sẽ tan biến trong ánh hoàng hôn.
Huyết Cổ Ngư rề rà bơi tới sau lưng anh, cũng thò đầu nhìn vào trong phòng.
“Mày nói xem… hắn như vậy có bình thường không?”
Huyết Cổ Ngư đung đưa cái đuôi, có vẻ đang cực kì bối rối trước câu hỏi này.
Diệp Ca day trán: “Tao quên mất mày là một con cá.”
Anh vào phòng, cúi đầu tỉ mỉ quan sát Kê Huyền nằm trên giường.
Vì là lệ quỷ, lồng ngực đối phương hoàn toàn yên ắng chứ không hề phập phồng, quanh cơ thể không mang chút sức sống nào khiến Diệp Ca khó lòng đoán được trạng thái hiện tại của đối phương.
Diệp Ca nhướng mày, anh chần chừ giơ tay chọt nhẹ vào gò má mềm mại lạnh băng của đối phương.
Ngay sau đó, cậu bé đột ngột mở mắt.
Đôi mắt đỏ rực phản chiếu ánh chiều tà như dòng sông máu đặc sệt chảy chậm trong vực thẳm, mống mắt hẹp dài như một con rắn, ánh mắt hung ác lạnh lẽo không chút tình cảm, không khác gì một kẻ săn mồi khác máu đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, lộ ra những chiếc nanh trắng phau.
Khoan đã, đồng tử dọc?
Diệp Ca giật mình, dù hiện tại vết cắn trên xương quai xanh đã kết vảy nhưng