Dream Maker lùi về sau vài bước, mắt nhìn chằm chằm người vừa đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Ca, gương mặt lịch sự của y trở nên dữ tợn:
“Kê Huyền…”
Diệp Ca quay đầu nhìn lại thì thấy Kê Huyền đang từ từ bước tới.
Hốc mắt hõm sâu khiến hắn cực kì uy quyền khi lạnh mặt, mang theo sự lạnh lùng toát ra từ sâu trong xương tủy.
Đôi mắt đỏ rực thờ ơ híp lại, hắn như thể đứng ở nơi cao nhìn xuống, con ngươi hơi rã rời, tựa như lãnh đạm cũng giống khinh thường.
Song chỉ có Diệp Ca biết… đó là do Kê Huyền vẫn còn đang rất yếu!!
Anh bỗng hơi căng thẳng.
Dù biết trong thời kỳ hồi phục thì sức mạnh của Kê Huyền cũng không suy giảm quá nhiều, nhưng là một người chơi lâu năm từng tiếp xúc với vô số lệ quỷ, Diệp Ca biết rất rõ luật lệ giữa quỷ với quỷ khắc nghiệt không khác gì quy luật tự nhiên, kẻ mạnh nhất mới là người thắng, cá lớn nuốt cá bé.
Thông thường, những ác quỷ khác không dám làm gì vì sợ hãi uy nghiêm của Quỷ Vương, nhưng một khi chúng phát hiện kẻ thống trị mình đang yếu thế thì tất nhiên sẽ nảy sinh ý xấu, thậm chí là tấn công tập thể… nhất là khi giờ đây Kê Huyền đã đứng trên lập trường đối nghịch rõ ràng với Mẹ, có vô số lệ quỷ đang âm thầm theo dõi hắn.
Không thể không thừa nhận, hiện tại thế giới không có tai vạ gì quá lớn cũng là do đám lệ quỷ đang kiêng kị lập trường không mấy rõ ràng của vị Vương này.
Cũng vì nguyên do này mà Diệp Ca không muốn để Kê Huyền theo anh tới thành phố F.
Một khi mất đi lợi thế này, sẽ rất khó để họ khống chế được phản ứng dây chuyền tiếp sau đó.
Cách đó không xa, Dream Maker nhanh chóng điều chỉnh nét mặt có phần mất kiểm soát của mình, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh mọi khi.
Y sửa sang tay áo, phủi đi bụi bẩn không tồn tại trên mặt vải cao cấp rồi nhìn về phía Diệp Ca, cười nói:
“Xem ra đúng là ngươi tới để đập tiệm thật.”
“Tuy nhiên, ta cũng đâu thể đến tay không được.” Dream Maker ung dung kéo ghế ra ngồi: “Ngươi xem, sau khi người điều khiển rối bị các ngươi bắt, Mẹ đã sớm cảnh báo với bọn ta rằng sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau.”
Y giơ tay nhấn một nút trên mặt bàn.
Ngay sau đó, từng màn hình chiếu dần dần hiện lên trên bức tường bên cạnh, hình ảnh bên trên chính là ba người chơi đến đây cùng Diệp Ca… Trần Thanh Dã, Vệ Nguyệt Sơ và cả BLAST.
Khung cảnh phía sau ba người không giống nhau, song cả ba đều đang bị một thứ gì đó âm thầm theo dõi.
Diệp Ca híp mắt, anh bình tĩnh nhìn đối phương.
Dream Maker nói: “Ba người họ đều đang ở trong tòa nhà của ta, đúng chứ?”
Sắc mặt Diệp Ca sầm xuống, anh nhìn y chằm chằm.
“Đương nhiên… ta tin rằng bạn bè của ngươi không yếu chút nào, chính bản thân ta cũng không đủ tự tin có thể hốt gọn chúng.” Dream Maker trầm ngâm chống cằm, rề rà nói: “Vì vậy… để đề phòng bất trắc, ta còn chuẩn bị thêm cái này.”
Y chạm vào màn chiếu một lần nữa.
Hình chiếu trên vách tường gần đó thay đổi ngay lập tức, biến thành những khối vuông nhỏ như miếng đậu phụ, bên trong mỗi ô đều là khuôn mặt một người; Diệp Ca nhận ra một vài nhân viên anh từng thấy dưới tầng, song phần đông đều cực kì lạ lẫm.
Nụ cười trên mặt Dream Maker càng tươi hơn: “Trong công ty ta có khoảng hai trăm nhân viên, người bình thường từng giao dịch với ta phải hơn hàng ngàn, mỗi người trong số chúng đều kí hợp đồng với ta… hợp đồng lao động, hợp đồng đầu tư, vân vân và mây mây…”
Đầu ngón tay y mân mê gò má mình: “Dĩ nhiên chúng không hề thế chấp linh hồn với ta, nhưng chỉ cần có khế ước là có thể giở trò mà, không phải sao?”
Dream Maker mỉm cười:
“Nếu như ta xảy ra chuyện gì, không chỉ riêng bạn bè ngươi bị tấn công, mà tất cả những người này – những con người bình thường chỉ muốn được sống thật tốt… đều phải chết.”
Y lộ ra vẻ mặt gian xảo: “Ta là quỷ, trước giờ ta vẫn chưa bao giờ có thứ gọi là giới hạn hay nhân tính, nhưng vấn đề là… ngươi có không? Ngươi có thể mặc kệ những người vô tội này chết không?”
Dream Maker rướn tới, đắc chí híp mắt:
“Ngươi vẫn cho mình là một kẻ máu lạnh, phải không?”
Diệp Ca vô cảm, lạnh lùng nhìn y.
“Không, không, không…” Dream Maker tựa vào lưng ghế phía sau, y với cây bút trên bàn, lơ đãng xoay bút: “Ta và ngươi từng giao dịch với nhau, thậm chí chỉ thiếu một bước nữa ta đã có thể chạm tới linh hồn của ngươi.
Các anh chị em ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ để nghênh đón ngươi, nhưng chỉ có ta mới biết, những thứ đó là không cần thiết.”
“Thương nhân muốn kiếm tiền thì trước nhất phải hiểu rõ nhược điểm của con người, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể không gặp bất lợi trên thương trường.” Ánh mắt y lóe lên vẻ nham hiểm, từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt đều không hề thay đổi.
“Chỉ cần có nhược điểm thì dù ngươi có mạnh hơn nữa, khi ở nơi này của ta, ngươi cũng chỉ yếu như một con kiến.”
Dream Maker khinh thường nói: “Có là ngươi thì cũng vậy thôi, ACE.”
Kê Huyền nhăn mày, dường như định bước lên.
Nhưng Diệp Ca đã níu cổ tay hắn kéo lại.
Kê Huyền cụp mắt nhìn Diệp Ca, song vẫn nghe lời anh ngừng lại.
Dream Maker nghịch cây bút trong tay, nói:
“Nếu ngươi không còn gì để nói với ta… vậy mời đi cho?”
Y lịch sự nở nụ cười: “Chắc ngươi không cần ta gọi bảo vệ đâu nhỉ?”
Diệp Ca chợt dao động.
Hiện tại đối phương đã ngả bài với anh, mà anh cũng không thể không cân nhắc đến hàng ngàn con tin kia được, hơn nữa Kê Huyền cũng không hoàn toàn khỏe mạnh, khai chiến trong tình huống này chỉ có hại chứ chẳng được lợi ích gì, chi bằng tạm thời họ cứ rời đi, đến khi nghĩ ra biện pháp đối phó rồi tính sau.
Anh bình tĩnh cười với Dream Maker:
“Dĩ nhiên là không.”
Diệp Ca nắm lấy cổ tay thon dài lạnh băng của người đàn ông, kéo hắn quay người ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, giọng nói lười biếng của Dream Maker đã vang lên phía sau:
“…Ai mà ngờ được, đường đường là một Quỷ Vương lại bị một con người bình thường gọi tới quát đi như chó, mất mặt thật đấy, phải không?”
Diệp Ca khựng lại, ánh mắt dần trở nên rét lạnh sau lời nói của đối phương.
Anh ngoái đầu nhìn lại.
Dream Maker tươi cười đầy ác ý:
“Liệu Mẹ có đau lòng khi thấy chi trưởng của mình vẫy đuôi lấy lòng loài người không nhỉ?”
Giọng Diệp Ca vẫn thản nhiên như thường, xen lẫn chút hờ hững: “Tao cũng muốn biết khi bà ta thấy con cái của mình bị một người bình thường cắt đầu, thậm chí đến giờ vẫn chưa hồi phục hẳn nên chỉ dám giở trò mưu mẹo chứ không dám đối mặt trực tiếp với con người nhỏ yếu đó… tâm trạng của bà ta sẽ ra sao?”
Nét mặt Dream Maker khẽ biến đổi.
Khóe miệng Diệp Ca cong lên, song ý cười lại không lan đến đôi mắt nhạt màu, khí thế áp bức vô hình tản ra không chút kiêng nể.
“Tao tin là bà ta cũng chẳng buồn bực gì đâu… dù sao, lệ quỷ thông thường sao có thể so với chi trưởng được nhỉ?”
Sự giễu cợt đầy đố kị của Dream Maker được trả về một cách nguyên vẹn.
Y không kiềm được mà sầm mặt, gương mặt vặn vẹo đầy nham hiểm.
Y đứng dậy, chiếc lưỡi đỏ tươi uốn éo trong miệng, móng tay cắm sâu vào mặt bàn bằng gỗ gây ra những tiếng “ken két” chói tai, như thể chỉ cần thêm một giây nữa y sẽ xông lên vặn gãy cổ anh.
Diệp Ca thản nhiên đối mặt với y.
Mà trong tay anh, hình dáng chiếc lưỡi hái to lớn đang dần hiện ra, lưỡi dao sắc bén ánh lên vẻ rét lạnh dưới ánh mặt trời, khí thế tung hoành khiến phòng làm việc có vẻ chật chội.
Động tác của Dream Maker chững lại.
Y nhìn lưỡi hái trong tay Diệp Ca, vẻ mặt cứng đờ như đang nghĩ tới kí ức không vui nào đó.
“Tiếc quá, dao của tao quên mất mùi vị của mày rồi…”
Diệp Ca híp mắt, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng miết qua lưỡi dao, anh thong thả nói:
“Nhưng đừng lo, sớm muộn gì nó cũng sẽ nhớ ra thôi.”
Dream Maker đăm đăm nhìn chàng thanh niên trước mắt như muốn dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống anh, song đối phương chỉ hờ hững cười với y, sau đó kéo tay người đàn ông cao ráo bên cạnh ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, âm thanh vang vọng nặng nề trong hành lang dài.
Diệp Ca bình tĩnh nắm tay Kê Huyền, kéo hắn đi nhanh về phía trước.
Kê Huyền không nói gì mà chỉ cụp mắt nhìn những ngón tay đối phương bao lấy cổ tay mình, biểu cảm toát lên niềm vui sướng.
Đi được nửa chừng, Diệp Ca chợt dừng lại rồi quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
Kê Huyền vội vàng đứng lại, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Diệp Ca hít sâu: “Lần sau không được đi theo nữa.”
Giọng anh nghe như đang nghiến răng.
Kê Huyền cũng biết mình sai, hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Ca buông tay hắn: “Đi về.”
Kê Huyền tiếc nuối nhìn cổ tay vừa được đối phương nắm, nhiệt độ từ ngón tay chàng thanh niên như vẫn còn vương lại trên đó, nhưng hắn cũng không muốn chọc giận Diệp Ca vốn đã sắp bùng nổ nên cực kì biết điều, gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Hắn nói xong rồi.
Nhưng… Diệp Ca thấy đối phương vẫn đứng nguyên si trước mặt mình và đang nhìn anh với vẻ mặt vô tội.
Diệp Ca: “…Làm sao?”
Kê Huyền ngập ngừng, lí nhí đáp: “Em không ra được.”
Diệp Ca: “…”
Anh hỏi: “Tại sao?”
Kê Huyền: “Chỗ này không mở được quỷ vực.”
Hắn dừng lại một chốc, rồi giải thích: “Em tạo kí hiệu trên người anh nên mới theo anh vào đây được.”
Vậy nên Dream Maker mới ngạc nhiên đến vậy khi nhìn thấy Kê Huyền.
Diệp Ca hít thật sâu, anh mệt mỏi nhấc tay day ấn đường.
Nếu là vậy, Kê Huyền muốn rời đi thì chỉ có thể đi ra cùng anh.
Nhưng mà…
Diệp Ca nghĩ đến ba người đang chờ mình bên ngoài, bất giác lại đau đầu.
Kê Huyền: “Anh có cần em biến thành trẻ con không?”
Diệp Ca còn chưa kịp trả lời, người đàn ông cao lớn trước mặt đã nhanh chóng thu nhỏ, thoát cái đã biến thành cậu bé chỉ cao đến hông Diệp Ca.
Kê Huyền ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, đôi mắt đỏ rực đã trở nên đen kịt không biết từ lúc nào, hắn kéo bàn tay xuôi bên người của Diệp Ca, cất giọng non nớt: “Anh ơi.”
Diệp Ca: “…”
Thôi cũng được.
Khuôn mặt Kê Huyền lúc nhỏ và khi trưởng thành rất giống nhau nhưng vì khí chất hoàn toàn khác biệt, hơn nữa màu mắt cũng thay đổi nên dù là Diệp Ca sớm chiều ở bên cạnh hắn cũng khó có thể lập tức nhận ra được, càng đừng nói đến những người chơi mới chỉ gặp hắn vài lần.
Mà người bình thường cũng chẳng thể tưởng tượng nỗi Quỷ Vương Kê Huyền sẽ xuất hiện tại công ty của Dream Maker trong hình dạng lúc nhỏ.
Nữ lễ tân đứng trước thang máy với nụ cười ngọt ngào trên môi, rất rõ ràng cô ta đã chờ ở đó từ đầu.
Cô quay sang nhìn Diệp Ca: “Bây giờ anh định…”
Nữ lễ tân khựng lại, sửng sốt nhìn Kê Huyền, hiển nhiên cô cũng không ngờ tầng trên cùng được kiểm soát chặt chẽ lại xuất hiện một đứa trẻ con lạ mặt.
Diệp Ca: “Nó đi cùng tôi.”
Nữ lễ tân luống cuống: “Nhưng mà…”
Diệp Ca nhếch môi: “Yên tâm, ông chủ của cô biết.”
“Vâng.” Sau khi được giải thích, nữ lễ tân lại mỉm cười: “Xin lỗi, mời anh vào.”
Thang máy chậm rãi đi xuống.
Đến tầng trệt, cửa thang máy bằng kim loại từ từ mở ra sau một tiếng “đinh”.
Cánh cửa vừa mở, Vệ Nguyệt Sơ, Trần Thanh Dã và BLAST đã đợi sẵn ở đó.
Họ vội vàng vây lại, hỏi: “Sao rồi?”
Gần như cùng lúc, ánh mắt tất cả đều chuyển tới cậu bé xa lạ bên cạnh Diệp Ca, cả ba đều sững sờ, như thể không ngờ lại có thêm một người xuất hiện trong thang máy: “Đây là…??”
Nữ lễ tân cười duyên dáng: “Bạn nhỏ này và anh đây đi cùng nhau.”
Diệp Ca: “…”
Thất sách.
Lẽ ra từ đầu anh nên tạo một lớp ngụy trang trên