Khoảnh khắc môi đối phương chạm vào, con ngươi Kê Huyền chợt co lại.
Bờ môi truyền đến cảm giác lành lạnh, cánh môi mềm mại của đối phương áp lên môi hắn, mềm mịn mà hơi thô ráp như vải lanh.
Cảm giác đau đớn run rẩy và nóng rực dâng trào từ sâu trong tim hắn, chồng chất rít gào từ ngực lên đến cổ họng hắn, hắn như nếm được vị rỉ sắt của máu tươi trong miệng, cùng với cảm giác nóng cháy mà nó mang tới.
Thôi thúc, bành trướng, xé toạc thịt hắn, thiêu đốt máu hắn.
Nóng quá.
Đói quá.
Kê Huyền sấn tới như một con cá mập ngửi thấy mùi máu.
Trong chớp mắt, chiếc sô pha sau lưng bị đập “rầm” một tiếng thật mạnh, giấy tờ rải rác trên nền nhà bị thổi bay lên, sau đó lất phất rơi xuống như bông tuyết, phủ lên người họ.
Tay Kê Huyền giữ sau gáy chàng thanh niên, đề phòng đối phương va đầu xuống nền nhà.
Ngón tay mảnh khảnh tái nhợt luồn vào mái tóc đen nhánh của Diệp Ca, đầu ngón tay co lại, mu bàn tay nổi gân xanh do dùng sức, như thể hắn muốn thô bạo kéo tóc đối phương, song bị chút lí trí còn sót lại kiềm chế, quanh quẩn giãy dụa trên bờ vực điên cuồng và tỉnh táo.
Ngấu nghiến, gặm c ắn, hệt như thú dữ đang cắn xé chứ không phải hôn môi.
Hắn li3m vào mạnh bạo, nếm thử tiếng nức nở đè nén cùng vì rỉ sắt nhàn nhạt lan dần trong cổ họng đối phương, như đang nhấm nuốt máu thịt anh, trân trọng như đang thưởng thức một món ăn quý giá.
Một tay Diệp Ca ghìm cổ họng hắn.
Anh buộc Kê Huyền tách khỏi môi mình.
Chàng thanh niên dùng sức đến khớp tay trắng bệch, đôi mắt đỏ rực lóng lánh trong bóng tối lóe lên một tia cuồng bạo, con ngươi vẫn lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu bên trong như hừng hừng ánh lửa.
Anh bóp cổ đối phương, gằn từng chữ:
“Đủ rồi.”
…Đủ rồi.
Phải kiên nhẫn.
Như mọi lần trước đó, kiên nhẫn “ngủ đông”, chờ tường lũy vững chắc của đối phương dần dần sụp đổ, chờ thời cơ tốt hơn.
Không thể thái quá.
Đủ rồi.
Kê Huyền nhắm nghiền mắt, lồ ng ngực phập phồng bất ổn.
Như một con thú hoang tình nguyện đưa đầu vào xiềng xích, hắn cúi đầu quy phục dưới bàn tay đối phương.
Kê Huyền nghiến chặt răng, bóng tối cuộn trào sâu trong mắt hắn.
Hắn kiềm chế bản năng của mình, từ từ thẳng người lên rồi ngoan ngoãn lùi lại.
Diệp Ca ngồi dậy.
Anh nhấc tay, dùng năm ngón tay chải phần tóc rối bù trước trán ra sau, lộ ra gương mặt sắc nét điển trai cùng đôi mắt đỏ rực đang khẽ híp lại, loáng thoáng lóe lên vẻ nguy hiểm.
Giọng chàng thanh niên có chút thờ ơ, lười biếng mà hơi khàn:
“Rốt cuộc cậu có biết làm không?”
Kê Huyền sửng sốt.
“Hay chỉ biết nhắm mắt làm bừa thôi?” Diệp Ca cúi xuống trước người đối phương, giọng mũi thong thả: “Hửm?”
Ngón tay lạnh băng của anh miết cằm đối phương nâng lên, đôi mắt đỏ tươi sáng rực trong bóng tối.
Chàng thanh niên cúi xuống, phần tóc rối bời trên đỉnh đầu rũ xuống, phớt trên má hắn, hơi ngứa.
Anh ngậm môi dưới của đối phương, nhẹ nhàng hôn m*t, thấp giọng nói:
“Nhắm mắt lại.”
“Tôi dạy cậu.”
…
“Anh chắc chắn là ở đây hả?”
BLAST ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt, ngờ ngợ hỏi anh ta.
Trần Thanh Dã: “Ừ.”
Anh ta nhấc tay, một đám bọ nhỏ lóe lên ánh huỳnh quang bay ra từ ống tay áo anh ta.
Lúc bay đi, hoa văn trên lưng chúng có chút thay đổi, chẳng mấy chốc đã trở nên đen tuyền, nhanh chóng hòa lẫn vào bóng đêm, bay thẳng vào bên trong.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút.
BLAST quay sang nhìn Trần Thanh Dã: “Lâu vậy?”
Trần Thanh Dã híp mắt: “Không đúng, lâu như vậy lẽ ra chúng nên về rồi mới phải.”
BLAST giật mình: “Không ổn!”
Cậu ta vươn tay chộp lấy Trần Thanh Dã, cả hai nhảy lùi ra sau, ngay sau đó một viên đạn bắn thẳng đến chỗ hai người vừa đứng.
Họ nghe thấy âm thanh huyên náo vang lên bên trong, như thể thành viên ban Chiến đấu của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên đã bắt đầu tổ chức phản công.
BLAST ngạc nhiên.
An ninh nơi này nghiêm ngặt vậy sao?
“Ầy,” Trần Thanh Dã thở dài, anh kéo cổ áo mình khỏi tay BLAST, nói: “Tôi còn tưởng có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào trong chứ.”
BLAST nhếch môi cười, khoe chiếc răng nanh trắng sáng:
“Nếu đã vậy rồi chi bằng cứ quậy tung lên thôi.”
Ngọn lửa nóng rực phừng lên trong tay cậu ta.
BLAST xoay vai, xương cốt ma sát phát ra tiếng “răng rắc”, cậu ta vừa định lao lên thì bị Trần Thanh Dã kéo lại:
“Chờ đã.”
“Sao nữa?” BLAST ngạc nhiên.
A Trường bò ra từ trong tay áo Trần Thanh Dã, nó loạt soạt bò qua bãi cỏ khô héo rồi lặng lẽ quay lại chỉ sau vài phút, hai chiếc xúc tua đen tuyền đong đưa trong không khí, như đang truyền đạt thông tin gì đó ra ngoài.
Trần Thanh Dã cụp mắt trầm tư.
Vài giây sau, anh ta ngẩng đầu nhìn BLAST đang đứng trước mặt, nói: “Thứ bắn xuống ban nãy không phải đạn.”
“Cái gì?” BLAST sửng sốt.
Trần Thanh Dã: “A Trường đánh hơi được mùi của đạo cụ trong trò chơi.”
“Sao có thể?” BLAST lẩm bẩm.
Đột nhiên, như chợt nghĩ tới gì đó, cậu ta bỗng trợn mắt nhìn sang Trần Thanh Dã:
“Ê ê ê! Tui biết rồi!”
Trần Thanh Dã bị cậu ta làm giật mình: “Cậu biết gì?”
BLAST: “Hình như hồi trước tui chưa nói với mấy người, có lần tui với ACE từng ra ngoài hành động riêng lẻ với nhau, tụi tui đánh cướp một kho hàng, trong đó có rất nhiều người chơi cùng không ít lệ quỷ và quái vật.
Trong kho hàng đó đều là đạo cụ được lén chuyển từ trò chơi ra ngoài.”
Trần Thanh Dã: “Xem ra Cục trưởng Tổng cục có liên quan không ít đến chuyện này.”
“Đúng đúng.” BLAST tức giận siết chặt tay, mái tóc đỏ quạch như cũng phừng phực cháy, cậu ta nghiến răng, nói: “Nói không chừng lần đó Mẹ tấn công trụ sở chính cũng vì cái đồ chó má này.”
Trần Thanh Dã: “Có lẽ vậy.”
Anh ta trầm ngâm trong thoáng chốc, sau đó ngẩng lên nhìn BLAST: “Nếu vậy, lần này chúng ta cần chuẩn bị kĩ lưỡng.”
BLAST: “Há? Chuẩn bị gì?”
Trần Thanh Dã chỉ hận rèn sắt không thành thép gõ đầu cậu ta: “Cậu bị ngu à? Đương nhiên là chuẩn bị để đối đầu với những người chơi khác, còn cả đạo cụ nữa.”
“À…” BLAST sờ chỗ mình vừa bị gõ, như chợt nghĩ đến gì đó: “Thật ra thì… cũng không phải không còn cách khác.”
“Hử?” Trần Thanh Dã nhìn cậu ta.
Chỉ thấy BLAST cười to toét, sau đó một ngọn lửa đỏ tươi bốc lên trên ngón tay cậu ta, lập lòe nhảy múa như một sinh vật sống:
“Đây cũng không phải lần đầu tiên tui làm đâu.”
…
Trong bóng đêm, khói đặc bốc lên từ mặt đất, ngọn lửa cháy bùng phát ra tiếng nổ “lách tách”, nhiệt độ không khí tăng cao đến nguy hiểm.
“Mau!!!! Cháy rồi!!!”
“Mau dập lửa!!!”
Tòa nhà cách đó không xa trở nên ồn ào, tiếng bước chân hoảng loạn vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Chờ… chờ đã… không thể dập lửa được!!!”
“Sao lại như vậy??”
“A a a a a!!! Chạy mau!!!”
Trần Thanh Dã hít thật sâu rồi quay sang nhìn BLAST đang “khà khà” cười ngu bên cạnh: “Làm tốt đấy.”
“Chứ sao.” BLAST ưỡn ngực, giọng điệu đầy khoe khoang: “Người bình thường không thể dập tắt lửa của tui đâu, chứ không thì sao lần trước ACE lại dẫn tui đi cướp nhà kho chứ!”
Trần Thanh Dã: “…”
Sao tôi cảm thấy cậu có vẻ rất tự hào về chuyện đó vậy?
Anh ta quay sang nhìn tòa nhà đằng xa.
Ngọn lửa ngang ngược nuốt chửng tòa nhà trong màn đêm, trụ gỗ sụp đổ, vách tường rạn nứt, kim loại biến dạng và tan chảy.
Mọi người chạy trốn khỏi tòa nhà, bóng người hoảng hốt trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh lửa, hệt như những con quái vật đang nhảy múa.
“Đằng kia!” Trần Thanh Dã chỉ về một hướng.
BLAST ngạc nhiên: “Thị lực của ông tốt dữ? Xa vậy mà vẫn có thể tìm được người.”
Trần Thanh Dã: “…”
Anh ta thở dài, nói: “Chỉ có người đó được một đám thành viên ban Chiến đấu của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên bảo vệ thôi, cậu dùng cái đầu chút đi.”
Cục trưởng Tổng cục rút lui khỏi khu vực nguy hiểm dưới sự hộ tống của mọi người.
Ông ta không mấy trẻ trung, nhưng vóc dáng cao lớn, gương mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng mang cho ông ta thứ khí chất chững chạc đầy uy nghiêm.
Người bảo vệ bên cạnh sợ hãi hét lên: “Cục trưởng, quần áo của anh…”
Cục trưởng ngoái lại nhìn, chỉ thấy vạt áo ông ta bắt một đám lửa, người xung quanh đang cố gắng dập đi song dù có làm gì cũng không có hiệu quả, vậy nên ông ta không còn cách nào khác phải cởi áo khoác ra ném xuống đất.
Áo khoác nhanh chóng bị ngọn lửa thiêu rụi, nhưng cỏ khô bên dưới lại không có dấu hiệu bốc cháy.
Cục trưởng sửng sốt.
Ông ta ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, mọi người đều đang lảo đảo thoát khỏi tòa nhà bốc cháy, nhưng cây cối liền kề phía sau tòa nhà lại không hề có dấu hiệu bắt lửa, cũng không xảy ra bất kì thương vong nào…
Ông ta trợn mắt.
Không ổn!
Ngọn lửa này không phải ngoài ý muốn mà là do con người khống chế, hệt như đám bọ đột nhiên bay vào trước đó!
Cục trưởng Tổng Cục nhăn nhó, ông ta quay sang, nghiêm giọng nói với những người phía sau: “Mau…”
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã thấy nhóm người trước mặt đã tái mặt sợ hãi, họ ngẩng đầu nhìn ra sau lưng Cục trưởng Tổng cục: “Anh… anh…”
Bóng đen chặn đi ánh sáng chói mắt từ ngọn lửa, nặng nề bao trùm lấy ông ta.
Toàn thân Cục trưởng Tổng cục cứng đờ.
Ông ta chậm rãi quay đầu từng chút một, nhìn ra sau lưng mình.
Không biết từ lúc nào, một con rết khổng lồ cao vài mét đã xuất hiện sau lưng ông ta, cặp càng nhấp vào nhau phát ra tiếng “lách cách”, trên lớp giáp xác đen tuyền lạnh băng và cứng rắn lờ mờ phản xạ ánh lửa, lớp vỏ nứt ra vài khe hở, vô số con mắt to lớn chuyển động bên trên khiến người ta sợ hãi và hoảng loạn từ sâu trong thâm tâm.
“Mau giết nó!!!” Cục trưởng Tổng cục chậm rãi lui về sau, giọng hơi lạc đi, ông ta thét lớn: “Giết cái thứ sâu bọ kinh tởm này đi!!!:
Nhưng sau lưng ông ta lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Ông ta hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy trên người những thành viên ban Chiến đấu vừa hộ tống mình ra ngoài phủ đầy những côn trùng đủ kích cỡ, chúng lúc nhúc ngọ nguậy, từng đôi mắt bé xíu hung tợn phản xạ ánh lửa.
Ai cũng gào thét phủi đi đám sâu trên người mình nhưng không tài nào thoát được đám trùng gần như nhấn chìm họ từ đầu tới chân.
“A a a a a a a a a a!!!! Cứu mạng! Cứu tôi với!!”
Cục trưởng Tổng cục nuốt nước bọt, ông ta chầm chậm lùi ra xa, song chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói nam giới vang lên cách đó không xa:
“Ông nói gì?”
Trần Thanh Dã đi tới, anh ta đẩy kính, tròng kính phản chiếu lại ánh sáng, che đi biểu cảm trong mắt anh ta: “Kinh tởm?”
BLAST hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Thế này có khác gì chê con người ta xấu ngay trước mặt mẹ đâu?
Lần này đối phương bất hạnh thật rồi đây.
…
“Bị đốt?”
Người phụ nữ với gương mặt nhã nhặn bước ra từ khối thịt dính dớp đang ngọ nguậy, tay chân nhợt nhạt dính đầy vết máu nhớp nháp còn chưa khô, trông cực kì kinh khủng.
“Vâng, đúng vậy.” Con quỷ thấp thỏm cúi rạp người trước mặt “cô ta”, cơ thể xấu xí nửa trong suốt run lẩy bẩy.
“Còn liên lạc được với người đó không?”
Mẹ vừa hỏi vừa hời hợt nhấc tay.
Một đám tay chân nhớp nháp vọt lên từ dưới đất rồi lao nhanh về phía xa, kéo tên nhân loại đang hoảng sợ muốn