Ngoài cửa sổ, mây đen là đà cuộn trào giữa không trung, mang lại cảm giác cực kỳ bất an.
Bên trong căn phòng mờ tối.
Diệp Ca khoanh chân ngồi dưới sàn, giấy tờ trải đầy mặt đất trước mặt, bên trên lít nhít kín chữ, trông như tấm lưới khổng lồ vây anh vào trong.
Anh cụp mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt đỏ rực đang chăm chú nhìn trang giấy trước mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Chàng thanh niên bất động, cơ thể không phập phồng theo nhịp thở, như một tác phẩm điêu khắc đang ngủ say trong bóng tối.
Bỗng nhiên, anh như cảm nhận được gì đó, hướng mắt nhìn ra cửa.
Trong hàng lang.
Quỷ ảnh dẫn đường, vui vẻ nói: “Chắc ở phía trước thôi!”
Trần Thanh Dã và BLAST đi sau nó, vẻ mặt hai người như cũng bình tĩnh mà đờ đẫn, song ánh mắt cả hai lại dại ra như vẫn chưa hoàn hồn sau chấn động, hoang mang bước đi một cách máy móc.
Tiếng Mi vang lên kéo hai người về với hiện thực.
BLAST cứng nhắc quay sang nhìn Trần Thanh Dã, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, trong mắt đôi bên là vẻ nghi hoặc giống hệt nhau.
…Những chuyện con quỷ này vừa nói… là giả đúng không?
Không thể nào là thật đâu nhỉ?
Hoặc… biết đâu chừng… đó là âm mưu gì mới của lệ quỷ?
Quỷ ảnh phía trước đột nhiên khựng lại, Trần Thanh Dã và BLAST đi theo phía sau cũng chợt giật mình mà vội vàng dừng bước… họ không cảm nhận được bầu không khí phía trước có bất kì thay đổi nào, điều này khiến họ vô thức cảnh giác.
Bóng dáng cao gầy của chàng thanh niên thấp thoáng trong bóng tối trước mặt.
Gương mặt anh khuất trong chỗ tối, hơi thở trên người đã bị thu lại hoàn toàn song vẫn đem đến cản giác áp bức khó hiểu cho người khác.
Chàng thanh niên bước tới, bóng tối bao trùm làm gương mặt anh càng thêm sắc nét, đổi mắt đỏ rực híp lại nhìn về phía người đến.
Nơi sâu thẳm trong đôi mắt ấy không chứa đựng bao nhiêu cảm xúc, như thuộc về một sinh vật vô cảm nào đó.
Cơ bắp trên lưng Trần Thanh Dã căng ra, cảm giác sợ hãi thường chỉ xuất hiện khi đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ chạy dọc sống lưng anh ta.
Trong vô thức, anh ta luồn tay vào tay áo, chạm ngón tay lên lớp giáp xác cứng rắn lạnh băng của A Trường, tựa như chỉ có như vậy mới có thể làm dịu đi sự bất an trong lòng.
Nói cho cùng… tất cả những gì anh ta biết được đều do BLAST nói.
Không phải anh ta không tin tưởng đồng đội của mình, mà là…
Dù sao Trần Thanh Dã cũng không thể không thừa nhận, ACE thực sự rất giỏi trong việc lừa gạt.
Đối phương thoáng nhíu mày.
Hơi thở của Trần Thanh Dã đã nhẹ đi.
“Vậy mà các cậu lại tìm được nơi này.
”
Diệp Ca lặng lẽ thở dài, gương mặt tái nhợt lộ ra những biểu cảm thuộc về con người rất đỗi quen thuộc với họ… lười biếng, điềm đạm, cùng với đôi chút xa cách và rời rạc.
Trần Thanh Dã ngạc nhiên, ngón tay trong tay áo rời khỏi cơ thể A Trường.
Diệp Ca nhích người sang bên cạnh, tránh khỏi cánh cửa, nói: “Vào đi.
”
Căn phòng cực kì bừa bộn.
Nơi này không phải thành phố M, Diệp Ca chỉ tìm đại một căn nhà trống có diện tích đủ rộng để tạm thời ở lại, ánh sáng phát ra từ máy tính chiếu sáng đồ đạc trong phòng.
Cánh tay đen thò đầu ra từ trước màn hình, nhìn thấy những tờ giấy vương vãi khắp mặt đất bị chàng thanh niên giẫm đạp không thương tiếc dưới chân.
Nó sợ hãi kêu: “Ế! Không phải mấy cái đó vẫn hữu dụng à?”
Diệp Ca liếc xuống chân: “Cái này hả?”
Anh nhấc ngón tay, sức mạnh vô hình xoay chuyển trong không trung, quét hết toàn bộ số giấy tờ tán loạn trên sàn sang một bên, chất đống trên mặt đất như rác rưởi vô dụng: “Giờ thì không cần nữa.
”
“Ồ ồ, giải mã xong rồi à?” Cánh tay đen chợt hiểu ra.
Diệp Ca “ừ” xong không nói thêm gì nữa.
Anh quay sang nhìn hai người một quỷ đang đứng trước cửa, hỏi: “Các cậu vào bằng cách nào?”
Trần Thanh Dã và BLAST ăn ý cùng chỉ về một hướng.
Diệp Ca nhìn theo ngón tay họ, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm thân hình mờ ảo của quỷ ảnh.
Mi: “…”
Không biết tại sao… nó cứ cảm thấy… chột dạ.
Mi hắng giọng, nói: “À, ta đến truyền lời thay Vương!”
“Chuyện là…” Nó sắp xếp từ ngữ: “Vương bảo ta nói với ngài là vấn đề hai trăm ngàn linh hồn kia đã lo xong, không cần quan tâm nữa.
”
“À.
” Dường như Diệp Ca vẫn hơi mất tập trung, cho dù Mi đem đến tin tức chấn động lòng người như vậy, anh cũng không có bao nhiêu phản ứng.
“Hai trăm ngàn linh hồn?” Hai người bên cạnh bị mấy từ này dọa hết hồn: “Có chuyện gì vậy?”
Quỷ ảnh tốt bụng giải thích nghi vấn của họ: “Mẹ bắt Vương và… ACE tàn sát các thành phố và mang cho bà ta hai trăm ngàn linh hồn, chắc là để chuẩn bị cho việc mở hoàn toàn cửa ra.
Bọn ta đoán có lẽ chẳng mấy chốc nữa Mẹ sẽ bắt đầu hành động.
”
Trần Thanh Dã sửng sốt nhìn Diệp Ca: “Vậy đám mây đen ngoài kia là…?”
Diệp Ca gật đầu: “Ừ, tôi làm đấy.
”
BLAST gãi đầu: “Còn… tiếng la hét hồi nãy tụi tui nghe được là sao?”
Diệp Ca chỉ về phía máy tính.
Cánh tay đen thân thiện vẫy tay với hai người, đắc ý khoe với họ những đoạn phim kinh dị nó sưu tầm được.
BLAST, Trần Thanh Dã: “…”
À, hóa ra là vậy.
Cái cánh tay đen này, thật sự rất… được việc đấy.
Sau khi tỉnh lại từ trạng thái ngơ ngác, Trần Thanh Dã hỏi:
“Vậy những gì con quỷ này vừa nói là thật sao?”
Về việc… Mẹ sẽ sớm hành động.
Quỷ ảnh đột nhiên được nhắc đến xáp lại, nhiệt tình chìa tay với anh ta: “Mi.
”
Trần Thanh Dã: “…Hả?”
Quỷ ảnh: “Tên ta là Mi!”
Hai con người trước mặt cùng im lặng: “…”
Tên kiểu quái gì đấy?!
Mi cười “He he”, nó ra vẻ thần bí hỏi: “Các ngươi… có thích mi mi không?”
Hai người: “…”
???
May mà Diệp Ca kịp thời lên tiếng, phá vỡ sự gượng gạo này: “Đúng vậy, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian cho đến khi Mẹ hành động.
”
Nghe vậy, cả hai đều âm thầm giật mình.
Trong phút chốc, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
“À, đúng rồi!” BLAST chợt nhớ đến gì đó bèn quay người ra cửa, ngay sau đó, âm thanh giãy giụa và tiếng kêu r3n nghèn nghẹn vang lên bên ngoài.
Vài giây sau, BLAST kéo một người đàn ông trung niên bị trói thành bánh ú đi vào, vứt người này xuống trước mặt Diệp Ca nhẹ như bẫng: “Nè.
”
Diệp Ca sửng sốt, anh nhìn mặt người đàn ông bị trói vài giây mới nhận ra gương mặt đối phương.
Đây là… Cục trưởng Tổng cục?
BLAST và Trần Thanh Dã kể lại ngắn gọn quá trình tìm kiếm manh mối và hành động của mình.
Người đàn ông trung niên nằm dưới đất uốn éo như con dòi, miệng phát ra những tiếng “ư ư”.
Diệp Ca trầm ngâm nhìn ông ta.
Bảo sao… nếu vậy có rất nhiều điều đã có thể giải thích được… Như việc trước đây Cục quản lí không hề có bất kì hành động gì, hay sự hợp tác ngoài mong đợi của đối phương đêm hôm đó… cả cuộc tập kích sau đó, hết thảy đều có lời giải thích phù hợp; dẫu sao thì theo như quan sát của anh trong khoảng thời gian này, mặc dù Mẹ thật sự cảm ứng được sự tồn tại của chi trưởng nhưng tuyệt đối không thể nào biết được chính xác vị trí của họ.
Thấy đối phương giãy dụa, BLAST vô tình đạp ông ta: “Ngoan ngoãn chút đi.
”
Cậu ta ngẩng lên nhìn Diệp Ca, ra vẻ “Tui có ích lắm đúng không”, rồi cố không cho mình ngoác miệng cười, hỏi:
“Như nào?”
Trần Thanh Dã nói thêm: “Nhưng mà ông ta rất kín miệng, mãi đến bây giờ vẫn không tiết lộ chút tin tức nào với bọn tôi cả.
”
Diệp Ca lắc đầu: “Không sao.
”
Hai người trước mặt ngạc nhiên.
Há?
Diệp Ca: “Hiện tại tôi gần như đã có đủ toàn bộ tin tức cần thiết, dù ông ta không muốn khai cũng không thành vấn đề.
”
Vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt BLAST: “Vậy à…”
Cậu ta cúi đầu nhìn Cục trưởng Tổng cục nằm dưới chân mình, chưa hả giận đạp thêm cái nữa.
Đối phương bị đau, cơ thể co quắp lại như con tôm, đôi mắt nâu nhạt lẫn đen nhìn chằm chằm BLAST như muốn ăn thịt người, ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng đáng sợ.
BLAST: “Vậy là ông ta vô dụng rồi?”
Vẻ mặt cậu ta ỉu xìu.
Lần này coi như uổng công.
Nhưng không ngờ, Diệp Ca như chợt nghĩ đến gì đó, đôi mắt đỏ rực bình tĩnh không chút dao động cụp xuống nhìn gã đàn ông… ngay khi anh nhìn ông ta, đối phương co quắp lại, như đang run rẩy.
Anh dời mắt nhìn sang Mi đang đứng bên cạnh: “Đưa ông ta đến chỗ Kê Huyền đi.
”
“Ư ư ư ứ ứ ứ…” Người đàn ông trên mặt đất như bị cái gì đó k1ch thích, ông ta không ngừng rên lên chói tai, con ngươi co lại, như thể cực kì chống cự việc này.
Khuôn mặt Diệp Ca chẳng có biểu cảm gì.
Mi cười he he, nói: “Không thành vấn đề.
”
Nó cúi người, cái bóng sau lưng lan rộng ra như có sinh mạng, nuốt chửng người đàn ông đang giãy dụa trên đất vào quỷ vực của mình.
“Vậy ta đi trước đây.
” Mi xoay người, nhưng chưa được mấy bước nó lại chợt nghĩ đến gì đó, ngoái lại nhìn Diệp Ca: “Phải rồi, ngươi muốn ta nói gì với Vương không?”
Câu này, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
BLAST và Trần Thanh Dã lập tức nhớ đến những đắng cay mà vừa rồi đối phương trút ra dọc đường… cùng với lượng tin tức khổng lồ đến đáng sợ trong đó.
Cả hai nhăn mặt, xoắn xuýt lộ ra vẻ mặt quái dị không diễn tả được.
Diệp Ca không để ý đến vẻ khác thường của hai người họ.
Anh suy nghĩ thoáng chốc, nói: “Bảo hắn án binh bất động đi, khoảng thời gian này đừng đến tìm tôi, không thể để Mẹ nghi ngờ được.
”
Vẻ mặt hai người phía sau càng khó tả hơn.
“Được.
” Mi lập tức đáp lời, sau đó thân hình nó biến mất giữa không trung.
Diệp Ca quay lại nhìn hai người