Vốn dĩ Cố Tuế Tuế đang nói chuyện cùng mọi người trong bữa tiệc.
Cô gái ngồi bên cạnh đối xử rất nhiệt tình với cô, còn cho cô ăn nhẹ trước bữa tối, lại sợ cuộc nói chuyện nhạt nhẽo nên cố nói vài câu.
Cô gái nhìn sườn mặt Cố Tuế Tuế, đột nhiên nói: "Tôi thấy cô rất giống một ngôi sao."
Mọi người chợt nhận ra: "Ừ nhỉ! Có chút giống Hạ Hành!"
Cố Tuế Tuế không quan tâm, nói: "Nhiều người nói tôi trông khá giống anh ta." Cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì nữa.
"Có thể do góc nhìn."
Cô gái định nói gì đó thì Việt Kình đi vào: "Tuế Tuế, tôi có chuyện muốn nói với em."
Việt Kình vốn đang giấu điều gì đó giờ khắc này lộ ra rõ ràng.
Cậu nhìn vào đôi mắt của cô, càng nói càng vui vẻ.
Giống như tỏ tình là điều gì đó rất hạnh phúc.
"Em không cần cảm thấy bối rối.
Tôi biết em thấy tôi nhỏ tuổi nhưng tôi không vĩnh viễn ở lại tuổi mười chín.
Nếu em không thích tôi mười chín tuổi, rồi tôi cũng sẽ hai mươi, hai mốt..."
Cố Tuế Tuế kinh ngạc.
Cô biết Việt Kình có cảm tình với cô.
Nhưng...nhưng mà loại tình cảm này là tình cảm của người trưởng thành, không đến mức phải nói ra.
Người trưởng thành lấy đâu ra tình yêu không muốn nói thành lời như vậy chứ? Chỉ có người chưa thực sự hiểu hết thế giới này, mới có thể phân tích cảm xúc của bản thân như vậy, không thể chờ đợi mà muốn nói cho đối phương biết...
Có thứ gì đó đang nảy mầm trong tim của Cố Tuế Tuế.
Rõ ràng là hạt giống chưa từng được tưới nước, nhưng đột nhiên ngoan cường mà nảy mầm, âm mưu muốn kiểm soát trái tim cô.
Cố Tuế Tuế mặc kệ những điều này, mặc kệ chính trái tim mình, lý trí của cô vẫn còn đó, lắc đầu: "Thật sự xin lỗi! Không chỉ riêng vấn đề tuổi tác.
Thực ra cậu không hiểu gì về tôi, tôi cũng không thể hiểu cái cậu gọi là thích."
Việt Kình không ngạc nhiên khi nghe đáp án này, cũng không thấy chán nản khi bị từ chối.
Giống như những người lần đầu tiên nếm thử mùi vị của tình yêu, những thứ thuộc về ngọn lửa hạnh phúc của tình yêu, không thể dùng một chậu nước mà dập tắt được.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
"Tôi biết em nghĩ gì."Việt Kình chỉ nhìn cô.
Lần đầu tiên Việt Kình đối mặt với Cố Tuế Tuế một cách trưởng thành và điềm tĩnh như thế, không hề lo lắng về chuyện tuổi tác, cũng không để ý người ta có thích mình hay không.
"Em không cần cảm thấy có lỗi.
Em chỉ cần biết, dù em là người như thế nào cũng không quan trọng, tôi đều thích em."
Ánh mắt của cậu trong suốt, đến mức chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ cảm xúc trong đó.
Chính là vì cái gì chứ? Vì cái gì lại thích cô như vậy?
Thích cô vì điều gì? Cậu không hiểu gì về cô cả.
Loại tình yêu này chắc chắn không bền chặt, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Tôi...có việc phải về trước." Cố Tuế Tuế cau mày, xoay người muốn rời đi.
"Tôi cũng không có chỗ nào không tốt.
Nếu em có thể chấp nhận người bạn học cùng đại học dù cho không có chút tình cảm nào, vậy vì cái gì mà không thử chấp nhận tình cảm của tôi?"
Thanh âm của Việt Kình rất bình tĩnh.
Cậu không hiểu, cậu cũng đâu có vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín, vì sao kém tuổi lại không thể thích cô?
Cố Tuế Tuế như bị chọc trúng nơi sâu kín nhất trong tim, đột nhiên dừng lại.
Đúng vậy, cô vốn không phải người kén chọn, cũng không có thích hình mẫu đàn ông nào.
Vậy vì sao từ khi biết Việt Kình có chút thích cô, cô lại theo bản năng mà kháng cự và tránh xa?
Cố Tuế Tuế không muốn biết đáp án cho câu hỏi này.
Cô nhìn người trước mặt: "Có lẽ, tôi không muốn làm tổn thương cậu."
Cố Tuế Tuế có chút hối hận, hối hận khi đến đây nên cô tiếp tục nói: "Xin lỗi, tôi phải đi về."
Cô...không dám nhìn Việt Kình, giống như cậu có cái gì khiến cô sợ hãi, thúc giục cô nhanh chân chạy trốn.
Cố Tuế Tuế rời khỏi khách sạn.
Tâm trạng vốn đang thoải mái, vui vẻ lập tức rơi xuống đáy vực.
Trời tối dần.
Từng toà nhà cao tầng dần được thắp sáng, đèn hai bên đường cũng sáng lên.
Những bóng người lùi dần về phía cuối trời của thành phố, nhìn ánh đèn rực rỡ mới sáng lên như hổ rình mồi.
Cố Tuế Tuế đang đi trên đường, trong lòng nặng trĩu, cả người không còn sức lực, giống như trái tim cô đang chống lại lý trí.
Trong đầu Cố Tuế Tuế hiện lên đôi mắt của Việt Kình, đôi mắt ấy rất đẹp, đặc biệt là lúc cậu tìm kiếm cô khi đang trên