Trận đấu ngày hôm sau càng thêm khó khăn nhưng mà Việt Kình vẫn chiếm lợi thế hơn, nhất thời hoàn cảnh vẫn như cũ.
Cố Tuế Tuế thân tại Tào doanh, tâm tại Hán(*), ánh mắt nhìn về phía Việt Kình.
(*) thân tại Tào doanh, tâm tại Hán: trong Tam Quốc diễn nghĩa, khi Quan Vũ cùng gia quyến của Lưu Bị bị Tào Tháo bắt lại, Tào Tháo dùng mọi kế để thu nạp Quan Vũ về phe mình.
Tuy phải đầu hàng và theo về doanh Tào Tháo nhưng Quan Vũ không bị dao động trước đãi ngộ nhiệt tình của Tào Tháo, mà vẫn luôn trung thành với Lưu Bị.
Ở đây có thể hiểu là Cố Tuế Tuế tuy là nhân viên của Đàm Phong nhưng lại luôn hướng về bên Việt Kình.
Ngay khi Việt Kình thắng, cô cười tươi hơn bất kì ai hết.
Sắc mặt Đàm Phong ngày càng ảm đạm, dường như Cố Tuế Tuế cũng không chú ý.
Khi Việt Kình lên sân khấu, Đàm Phong không tiếp tục xem nữa, mà cầm lấy tay Cố Tuế Tuế chuẩn bị rời đi.
Cố Tuế Tuế có chút tiếc nuối đi theo sau Đàm Phong, giả vờ ngu ngơ, hỏi: “Đàm tổng, chúng ta đi ngay bây giờ sao?”
“Đàm tổng, nếu giờ chúng ta đi, liệu người khác có nghĩ khả năng của chúng ta kém không?”
“Đàm tổng, liệu có ai nói anh tức giận khi rời đi không?”
Cố Tuế Tuế nhẫn tâm hỏi ba lần, thành công khiến Đàm Phong dừng lại, nhẹ giọng quát:
“Câm miệng!”
Cố Tuế Tuế làm vẻ mặt vô tội: “Đàm tổng, sao anh lại quát tôi?”
“Con người của tôi có cái gì thì nói cái đó!”
“Tuế Tuế, có phải Việt Kình đã nói cái gì đó nên khiến cô có ý kiến với tôi không?”
Trái tim Đàm Phong bị đâm đến mức không biết trốn vào đâu.
Anh ta nhìn Cố Tuế Tuế, hỏi.
Cố Tuế Tuế lắc đầu: “Đâu có.
Việt Kình còn khen anh.
Anh ấy nói rằng anh là một tài năng hiếm có.
Nếu không gặp phải cậu ấy, chắc anh đã thắng rồi.”
Cố Tuế Tuế trầm giọng, dịu dàng an ủi: “Đàm tổng, anh đừng so sánh với những người như Việt Kình.
Cậu ấy vốn là thiên tài, không thể xem xét như tiêu chuẩn con người.
Nhưng anh cũng rất tốt, Đàm tổng.”
Từng lời nói như con dao bằng thép, vô cùng chính xác cắm thẳng vào ngực Đàm Phong.
Anh ta tức giận, siết chặt cổ tay của Cố Tuế Tuế.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Nhưng chỉ vài giây sau, Cố Tuế Tuế đã thoát khỏi cái nắm tay của Đàm Phong, thay vào đó cô lại nắm lấy cổ tay của anh ta: “Đàm tổng à, chúng ta là cấp trên và cấp dưới, cũng không thân thiết lắm.
Tức giận với một cấp dưới, còn là với con gái nữa, lỡ như bị truyền ra ngoài, có khi sẽ bị cả cái ngành này chê cười mất vài năm.”
“Khi chúng ta đến cuộc thi an ninh mạng, mọi người đều hi vọng Đàm tổng sẽ giành chức vô địch năm nay.
Nhưng cuối cùng, anh lại thua Việt Kình.”
Giọng nói cô vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, ánh mắt không hề hung hãn nhưng lời thốt ra từ miệng lại là ác ý mà Đàm Phong chưa bao giờ phải trải qua.
Anh nhìn người trước mặt, cô cũng từng dùng biểu cảm và giọng nói này mà nói với anh: “Chồng à, đừng lo lắng.
Khi bắt đầu mọi việc thì lúc nào cũng gặp khó khăn, rồi dần dần mới tốt hơn.
Anh đã học được từ những khó khăn rồi!”
“Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!”
Cô cũng nói với anh ta bằng giọng nói này: “Chồng à, những người đó chỉ ghen tị với anh, ghen tị với giấc mơ của anh, ghen tị với dũng khí và nghị lực theo đuổi giấc mơ của anh nên họ cười nhạo và đè ép anh.
Em mong anh đừng từ bỏ ước mơ của mình và thành loại người như bọn họ.”
Và bây giờ, người đó, giọng nói đó dường như chỉ đọng lại trong kiếp trước, chỉ tồn tại trong kí ức của anh ta.
Đàm Phong có chút mệt mỏi.
Như đã nhận rõ hiện thực, không có khí lực, nói: “Cô không phải cô ấy...!Cô thật sự không phải cô ấy...”
Cố Tuế Tuế nhướng mày.
Cô ấy? Không phải cô ấy? Lời nói này thêm 5% khả năng Đàm Phong chính là biến thái.
Chẳng lẽ người này đối xử với cô như vậy là vì cô giống cô gái khác?
Lúc trước, Cố Tuế Tuế vẫn luôn không nghĩ ra.
Mà nếu là Đàm Phong, vậy anh ta muốn làm gì?
Nếu những lời Đàm Phong nói là thật, thì cái lý do kia là đúng.
Đàm Phong nói xong câu kia, bỏ lại Cố Tuế Tuế, bản thân thất hồn lạc phách rời đi.
Cố Tuế Tuế đứng ở cửa khách, chuẩn bị bắt taxi về.
“Tuế Tuế.”
Cố Tuế Tuế quay lại, thấy Việt Kình vừa mới đi ra.
Việt Kình nhìn thấy cô lập tức tăng tốc độ, bước chân nhanh như gió.
Cố Tuế Tuế ho khan, không nhìn nhóc cún vàng to xác.
“Đàm Phong một mình rời đi sao?” Việt Kình có chút kinh ngạc.
Cố Tuế Tuế: “Nếu anh ta không rời đi chắc tôi tức đến mức phun cả máu mất!”
“Đừng lúc nào cũng chọc giận anh ta.
Có cảm giác anh ta không được bình thường.” Việt Kình lo lắng, cậu cảm thấy cách tốt nhất để đối phó với loại người này là tránh xa anh ta ra.
Người bình thường không cần đối phó với bệnh tâm thần.
Cố Tuế Tuế cảm thấy bản thân cũng là người không bình thường, không khách khí nói: “Nếu tôi không thoát khỏi anh ta, cả đời này tôi