Lâm Khê:- Nếu như đệ đệ của ta cũng không thể mặc kệ thì sao.Đan Võ tán thành gật đầu:- Đại tiểu thư nói chính là, tỷ đệ đồng bào đương nhiên phải chiếu cố lẫn nhau, ta cũng thường xuyên nhớ đệ đệ của ta.Trong nháy mắt xe ngựa đi qua, Lâm Khê cầm lấy roi, roi dài ném ra như ngàn quân, một phen câu lấy eo thiếu niên, cuốn hắn lên.Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Ngạn đã bị tích cóp lên xe.Cho dù trong xe có rất nhiều lông thú, Lâm Ngạn cũng bị đập đến mắt đầy sao xẹt.Hắn lập tức giãy giụa giận dữ nói:- Vương bát dê con nhà ai dám ám toán tiểu gia! Ta muốn lột da của ngươi ra!Lâm Khê nhìn chằm chằm người, chậm rãi nói:- Tiểu vương bát nghèo cùng một nhà với ngươi.Đan Võ:- ...Hắn quay mặt đi, không hề đi xem nữa.Dù sao thì huynh đệ nhà bọn họ cũng không phải là như vậy.Lại nói, sau đó quốc công gia bận rộn về việc trấn thủ biên quan, có lẽ lần này có thể có người quản lý tiểu công tử.Chỉ là thủ đoạn hơi có một chút như vậy...!Khó mà nói.Xe ngựa đi trong sự trợn mắt há hốc mồm của một đám người.Lâm Khê mở miệng phân phó:- Đi phủ Quốc Công, không đi Lâm gia.Phu xe lên tiếng nói, sau đó đổi phương hướng ở giao lộ phía trước.Lâm Ngạn đã sớm thu được tin tức, tỷ tỷ lưu lạc bên ngoài nhiều năm đã tìm về, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành.Nghe nàng nói như vậy, trước mắt hắn lại thấy được mấy tâm phúc của cữu phụ, hắn đã hiểu thân phận của người trước mắt.Hắn đã ăn mệt như vậy bao giờ chưa, tuy tức giận nhưng ngữ khí lại dịu đi rất nhiều:- Ta nói ngươi có phải có bệnh hay không?- Ngươi muốn mắng chửi người à? Ta sẽ không cho ngươi mở trói, miệng cũng phải bịt kín.Lâm Khê lấy ra một cái khăn lụa, nhét vào trong cái miệng rộng của đối phương.Làm xong những chuyện này, lúc này mới cười híp mắt nói.Lâm Ngạn ngẩng đầu lên:- Ô ô ô.Tiểu gia không tha cho ngươi!Lâm Khê rất có hứng thú nhìn hắn:- Ngươi kiêu ngạo ương ngạnh thì thôi, người khác làm chuyện xấu cũng cướp bối chảo à?Sau đó nàng bị tru di cửu tộc, nhưng tất cả đều là người của Lâm gia, da của nàng cũng chưa bị phá vỡ.Còn bởi vì có dưỡng nữ Tô Dạng Dạng này nên đã nhận được không ít ban thưởng.Lâm Ngạn trừng mắt:- Ô ô ô.Ngươi khốn kiếp!Xe ngựa tới phủ Quốc Công, Lâm Khê ngồi xuống uống xong một chén trà nhỏ thì có gã sai vặt tiến vào thông truyền.Lâm gia phái người tới, nói là tới đón nàng và Lâm Ngạn trở về.Người một nhà đang chờ nàng đoàn tụ.Không, chính chủ Lâm gia không có tới.
Đến trong phòng lão thái thái có hai bà tử và bốn nha hoàn.Mấy người hầu này ở trong phủ rất được yêu thích, tuy là nô bộc gia sinh đã ký văn tự bán đứt gia sản, nhưng lại rất xem thường người bình thường nghèo kiết hủ lậu.Các nàng ngày thường đều đi lại với phú hộ ở kinh thành, nghe lệnh với quý nhân, khó tránh khỏi xem thường nữ nhi tứ phòng vợ lẽ lưu lạc bên ngoài.Mấy bà tử nha hoàn vào phủ Quốc Công, trên mặt bọn họ đều cung kính.Nhìn thấy lễ xong, Trương ma ma cầm đầu ân cần nói:- Nghe nói hôm nay tiểu thư đã tới kinh thành, lão thái thái rất cao hứng, chỉ mong ngươi trở về đoàn viên, xe ngựa chờ ở bên ngoài.Lâm Khê:- Không, ta muốn ăn cơm.Trương ma ma ngẩn người, nghĩ thầm quả nhiên không phóng khoáng.Ông trời không có mắt, người như vậy lại có thể làm ra một hồi phú quý, từ nha đầu nông thôn thành tiểu thư.Nàng nở nụ cười:- Lâm phủ cũng chuẩn bị yến hội đây.Lâm Khê nhìn nàng, gằn từng chữ một nói:- Ta sẽ ở đây ăn.- Chúng ta chờ cô nương ăn xong à?Trương ma ma không thể không lùi một bước.Trong lòng hắn rất không tán đồng, cô nương này không được lão thái thái thích, lại vẫn không bớt lo.Ngày sau còn dài, Lâm gia tới sẽ có ngươi chịu!Lâm Khê:- Ta có di chứng ăn cơm, ăn xong sẽ đi ngủ, hôm nay sẽ ở lại phủ Quốc Công.Nói rất rõ ràng, hẳn là không có dị nghị.Cô nương này dầu muối không ăn, mấy bà tử trao đổi ánh mắt, chỉ đành phải lui lại một bước.Bà lão nói, cho dù như thế nào cũng phải mang Lâm Ngạn về.Trương ma ma lại hỏi:- Nhị thiếu gia có ở trong phủ không?Lâm Khê:- À, hắn cũng không trở về.Tiểu tử bị nàng cột vào trên cây ở hậu viện.Những hạ nhân khác trong phủ không dám động thủ, sợ ngày sau bị Tiểu Bá Vương thanh toán.Vẫn là Lâm Khê tự mình trói, chẳng những trói được ngay mà còn buộc lại cái nơ con bướm.Suy nghĩ của Trương ma ma vừa chuyển, nói ra trưởng bối, không tin đối phương còn có thể có chuyện phản bác.- Ngày mai tiểu thư hồi phủ cũng đúng, nhưng lão thái thái còn có chuyện muốn nói với nhị thiếu gia, mấy thúc bá cũng đều chờ đây.- Trời không còn sớm, là ta sai người đưa các ngươi ra khỏi phủ, hay là các ngươi tự đi đi?Không đợi người trả lời, Lâm Khê đã giơ tay lên:- Đan Võ, tiễn khách đi.Đúng vậy, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh đã xông tới.Những người này đều là Võ Tướng chinh chiến ở sa trường, trên người mang theo sát khí, mấy bà tử nha hoàn ngày thường thủ đoạn nhiều, nhưng cũng chỉ dùng ở trong nhà.Tất cả đều trắng mặt.
Không dám lưu lại nữa, xe ngựa về Lâm phủ chạy nhanh.Buồn cười! Các nàng phải nói chuyện trước mặt lão thái thái!Nơi này làm sao giống như đại gia tiểu thư, thổ phỉ!Khách không mời mà đến vừa mới đi, phòng bếp đưa đồ ăn tới, tuy rằng đã chuẩn bị trước nhưng cũng may hương vị không tệ.Lâm Khê ăn xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Đan Võ nhắc nhở nói:- ...!Nhị thiếu gia còn bị trói...- Vậy thì trói trước, sáng mai lại buông xuống.Những người khác:Chuyện này thật sự không cần à?Thấy mọi người trừng lớn hai mắt, Lâm Khê lại nói:- Đại Chu pháp luật, vây đánh người khác 40 người, đánh người khác 60 người.
Quan phủ nhìn mặt mũi của cậu mới không truy cứu, ngày sau một lần truy cứu một cái.
Ngươi đi tìm người giáo huấn biểu thiếu gia Lâm gia một trận, làm cho hắn nhớ lâu, không cần chọc phiền phức còn liên luỵ người khác.Đan Võ:- Đại tiểu thư đều rõ ràng như vậy về luật pháp, thật sự là đa mưu túc trí, là ta lo lắng nhiều.Những người khác nhao nhao khen ngợi.Lâm Khê:- ...Cũng không cần khen nàng như vậy.
Lại nói tiếp, đây đều là lời nói từ trước huynh trưởng thường xuyên ở bên cạnh nàng.Huynh trưởng sợ nàng vì tiền mà vi phạm pháp lệnh, làm cho luật pháp của Đại Chu lật qua lật lại rất nhiều lần.Những người mà thẩm án của quan phủ thường dùng đến, nàng đều sẽ mang theo bên người.Hai huynh đệ năm đó không có chỗ để đi, chỉ có thể ở nhờ ở từ đường tông tộc.Cũng không phải là Bạch Trụ, còn phải phụ trách quét dọn toàn bộ sân.Mỗi ngày huynh trưởng đều dậy sớm giúp thân thích làm đậu hủ, còn phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm để bán đậu hủ khô cùng đậu hủ hoa.Hắn thường xuyên bày hàng ở gần học quán, dựa vào con cháu có tiền trong học đường để kiếm tiền nuôi sống muội muội này.Lâm Khê rất hận cha hờ của hắn, hắn thanh cao, hắn ghê gớm, đắc tội với đồng liêu sạch sẽ.Làm cho huynh muội bọn họ sau khi hắn chết, một lần sung sướng không thôi.Nhưng cũng không phải như vậy, không nuôi được huynh trưởng trời quang trăng sáng.Lâm Khê từ nhỏ đã biết mình không phải là người lương thiện.Huynh trưởng cũng đã sớm phát hiện ra tiểu muội nhà mình không giống, không quá thụ giáo quy định thế tục.Có chút quá tàn nhẫn độc ác.Nhưng huynh trưởng vẫn đối với nàng tốt, vẫn luôn che chở cho nàng.Còn nói với nàng, nếu như tùy ý phá hoại cuộc đời người khác, vậy nàng cũng từ bỏ khả