ban đêm mới vừa bắt đầuLâm Khê gọi Đạp Tuyết tới, dùng cánh tay trói chặt hai cái tay áo to và rộng, thuận tiện lấy cung tên.sửa sang lại ống tay áo xong, nàng xoay người cười hì hì nói:- Đường huynh, không bằng sau này dịch cái bia này một chút, như thế nào? Nghe nói trong quân của ta có một cái bia, khoảng cách gần nhất cũng là mười lăm trượng.Lâm Triết Gia nhíu mày, trong lòng phiền đến không chịu nổi, đường muội này sinh trưởng ở thôn dã, thô lỗ vô tri còn không hiểu nói cẩn thận.Quả nhiên là không có nửa phần ngoan ngoãn đáng yêu.- Ngươi cũng nói đó là trong quân, chúng ta chỉ là bắn tên tầm thường, tiêu chuẩn đương nhiên không giống nhau.Lâm Khê bừng tỉnh đại ngộ:- Như vậy à, chính là ta muốn bắn thử mười lăm cái bia.Ánh mắt Lâm Triết Gia sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng:- Ngươi nghĩ chúng ta ai cũng không bắn trúng bia, đến lúc đó đánh ngang tay đi.Lâm Khê lắc lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói:- Đường huynh bắn tên trước, mỗi người chúng ta bắn ba mũi tên, nếu như chúng ta đều bắn không trúng thì cũng không sao.
Ta đưa ra quy tắc, tất nhiên là tính ta thua.Lâm Ngạn hiện tại đang duy mệnh với Lâm Khê, sợ Lâm Triết Gia không đáp ứng, vội vàng chỉ huy sai vặt di động.Thầm nghĩ tiểu tử ngươi chết chắc rồi, ai bảo ngươi không có việc gì tìm tra, vậy thì đi tìm cái hố đi.Thiên Đà, Lâm Khê không khỏi cũng quá giảo hoạt.Hắn đã thấy bắn thuật của Lâm Khê, một mũi tên hai mũi không đến mức không đến mức cũng chỉ bắn được một cái.Lâm Triết Gia rất khinh thường, cho rằng đối phương chỉ là tự rước lấy nhục.Đại khái là sợ mọi người nhìn chăm chú quá khó coi nên mới đưa ra quy tắc làm người ta bật cười.Kéo mình một đường xuống nước.Nữ tử thế gia không có tài tình, tâm tư hoa hoa nhiều nhưng thật ra rất nhiều.
Nhưng nếu là gỗ mục thì sau này càng phải nghiêm khắc ước thúc.Lâm Triết Gia do dự, cái bia đã bị di chuyển, cứ như vậy, hắn không thể kiên trì được nữa.Tính, trái phải mình vừa rồi bắn tên đứng đầu...!Dù sao đây là cách xa nhau mười lăm trượng, cho dù không bắn trúng cũng không mất mặt.Hắn hơi nâng cằm lên, cao cao tại thượng nói:- Cũng chính là xem ngươi là muội muội nhà mình, ta mới từ ngươi hồ nháo.Lâm Khê:- Đường huynh là quân tử thật sự.Lâm Ngạn:...Thật sự coi tiền như rác, muốn chịu đựng không cười ra tiếng là rất khó.Lâm Triết Gia lắp cung bắn tên, hai mũi tên phía trước cũng không bắn trúng bia đá.Một mũi tên cuối cùng hắn kéo căng dây cung, nhắm bắn một hồi lâu, lúc này mới buông tay ra.Lần này dù chưa trung thành, nhưng cũng may là không bắn không trúng bia!Chung quanh tốp năm tốp ba mà trầm trồ khen ngợi, dù sao khoảng cách xa như vậy, có thể bắn trúng bia ngắm cũng coi như là thành công.Lâm Triết Gia tâm tình không tệ, quay đầu nhìn Lâm Khê, giả vờ dặn dò:- Ngươi phải chú ý, đừng làm dây cung bị thương tay.- Cảm ơn đường huynh nhắc nhở, đường huynh ngươi thật tốt.Lâm Khê tiến lên một bước, nàng đem mũi tên cắm vào trên dây cung, gương mặt thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy đen nhánh lộ ra mấy phần hàn ý.cài tên nhắm chuẩn, ngón tay buông ra, mũi tên phá phong mà đi.Một mũi tên này ở giữa có màu đỏ!Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám tin vào những gì mình nhìn thấy.Trùng hợp sao? Nhưng sao nàng có thể bắn mũi tên xa như vậy?Lâm Khê không chần chờ, rất nhanh bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba.Liên tục mệnh trung hồng tâm!Mọi người phản ứng lại, sôi nổi hoan hô.- Thiên Đà! Không phải ta đang nằm mơ chứ?- Sao ta có thể có tài bắn cung này được?- Ba lần tuyệt đối không thể là trùng hợp.
Thân thủ thật tuấn tú!Vị cô nương này nhìn nhu nhược nhược nhược, lại có xạ nghệ tốt như vậy!Không chỉ động tác lưu loát, còn liên tục mệnh lệnh! Thật làm người xem nhiệt huyết sôi trào!Lâm Khê chớp chớp mắt:- Những cửa hàng ở ngõ Đông Vọng lâu kia, khế đất, không cần phiền phức đường huynh tìm người tới tặng, ta sẽ tự phái người đi lấy với đại bá, cảm ơn đường huynh.Tuy rằng khiêm tốn, nhưng ngẫu nhiên bộc lộ tài năng cũng không tệ.Để cho người khác biết nàng không dễ khi dễ, cũng đỡ hơn rất nhiều phiền phức.
Huống chi lần này còn thắng nhiều đồ vật như vậy, thật sự không có đến không.Thậm chí Lâm Khê bắt đầu nằm mơ, nhưng mỗi ngày đều có chuyện tốt như vậy!Vẻ mặt Lâm Triết Gia vô cùng khó coi, thua đã là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng hắn hoảng hốt cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng.Sao lại đến tình trạng này rồi?Hắn bừng tỉnh đại ngộ nói:- Ngươi muốn so tài nghệ thuật với ta, chính là mơ ước được ở y quán ở phố đông Vọng lâu? Ngươi lại keo kiệt như vậy?- Đường huynh nói sai rồi, tất cả vật phẩm của y quán, cho dù là một cây thảo dược, ta cũng sẽ đóng gói tốt, sau đó phái người đưa nguyên vẹn cho muội muội.Giọng nói dừng lại, Lâm Khê lại nói:- Vì để xin lỗi, ta có thể tham mưu cho cửa hàng mới của muội muội, nàng bỏ tiền ra là được rồi.Nàng muốn là cửa hàng bán đồ trên đường, không có chút hứng thú nào với y quán.Tiếng hoan hô bắn tên vang lên, làm cho toàn bộ khách nhân trong trại nuôi ngựa đều vì chuyện này mà ghé mắt.Đoan Vương nghe xong báo cáo của tôi tớ cũng trở nên hứng thú.Hắn buông chén trà xuống, đứng lên, khép ống tay áo lại nói:- Nghe nói cháu gái của Công Quốc Anh bắn nghệ tuyệt hảo, ta muốn qua bên kia xem thử, hoàng đệ có đồng hành hay không?Thẩm Trọng Tiêu không đổi sắc mặt:- Nếu như hoàng huynh đã nhắc tới thì ta đương nhiên phải đi xem một chút.Hắn cũng rất kinh ngạc, cô nương Lâm gia thật ra không ngừng nghỉ một chút nào, nhưng mà sao nàng lại biết bắn nghệ?Hai Vương gia tới đây bắn tên, mọi người đều thi lễ im lặng.Đoan Vương cười to nói:- Mười lăm ngoài trượng mệnh trung hồng tâm, chỉ có cung tiễn thủ mới có thể làm được, sao Lâm cô nương có thể luyện thân thủ tốt như vậy?Lâm Khê:- Cha mẹ nuôi của ta là thợ săn, ta từ nhỏ đã ở trong núi rừng săn hươu, hôm nay vận khí của ta cũng rất tốt.Đoan Vương gật đầu:- Thì ra là thế, không thể làm cho người khác phải sợ hãi, không hổ là cháu gái của Công chúa nước Anh.
Người tới, thưởng ngàn lượng!Hắn nói như vậy cũng là cố ý kéo gần quan hệ với Công hội Anh Quốc.Lâm Khê cười nói:- Tạ Vương gia ban thưởng, nhưng mà thi đấu lần này có điểm có tiền, đường huynh bại bởi cửa hàng phố hẻm của Đông Vọng lâu ta.Giọng nói dừng lại, nàng nhìn về phía nam nhân sắc mặt như than bên cạnh, nhếch khóe miệng:- Đúng không, đường huynh?Lâm Triết Gia nghe thấy hai chữ Đường huynh, đầu như muốn nổ tung.Giọng nói của hắn tối nghĩa, từng chữ từng chữ nhảy ra bên ngoài:- Huynh muội thuận miệng nói đùa, người một nhà ngươi cần gì phải so đo như vậy?Tuy rằng có hai vị Vương gia ở đây, nhưng những sản nghiệp đó rất đáng giá, đặc biệt là phường Đông Vọng lâu.Đó chính là tửu lượng được xếp hạng ở kinh thành, càng không thể dễ dàng cho người khác!- Không phải nói giỡn, đường huynh hứa hẹn ở đây chư vị chính là nghe được rõ ràng.Lâm Khê đi đến trước mặt một vị cô nương áo tím:- Vị tiểu thư này nguyện làm bằng chứng cho ta sao?Tiêu Văn Ngọc không ngờ sẽ đột nhiên điểm đến chỗ của mình, sau khi nàng phản ứng lại, làm lễ, giọng nói nhu hòa lại kiên định:- Vị công tử này đúng là thua mấy cửa hàng ở phố Đông Vọng lâu, rất nhiều người chúng ta vừa rồi đều nghe thấy.Đoan Vương thích đánh bạc, ngày thường cùng người khác đánh bạc, tiền đặt cược ít nhất cũng được hơn mười ngàn đồng, cũng không cảm thấy lấy mấy cửa hàng làm đánh bạc có gì không ổn.Hắn liếc mắt nhìn Lâm Triết Gia, có chút không vui nói:- Nếu đã như vậy thì thua thì phải thua.Phụ thân của Lâm Triết Gia chỉ là quan đến ngũ phẩm, có thể làm người khác chú ý, một mặt là Lâm gia nhiều thế hệ kinh doanh, của cải phong phú.Còn có chính là thông gia với Quốc Công gia, cùng với vị biểu tiểu thư rất có tài tình của Lâm gia kia.Lâm Triết Gia liên tục đổ mồ hôi lạnh, không dám cãi lại nữa, vội gật đầu nói:- Ta bại bởi muội muội nhà ta, nhất định sẽ thực hiện ước định.Lâm Khê không nhìn hắn nữa, nói với Tiêu Văn Ngọc:- Cảm ơn ngươi đã bênh vực lẽ phải.Tiêu Văn Ngọc tự nhiên hào phóng cười nói:- Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Lâm tiểu thư bắn nghệ làm người ta lau mắt mà xem, ta rất bội phục.Lâm Khê nhếch khóe miệng, nàng thích cô nương này.Tiêu phu nhân hàn huyên với quan quyến xong, quay đầu lại đi tìm con gái.Ngoài ý muốn phát hiện Tiêu Văn Ngọc và tiểu thư Lâm gia mới tìm về, nên đã cùng nhau nói chuyện.Tiêu phu nhân sai nha hoàn, gọi con gái và vị tiểu thư Lâm kia tới.Vừa rồi thi đấu bắn tên, nàng cũng liếc mắt nhìn xa xa, đều là xuất thân từ nhà võ tướng, Tiêu phu nhân, nàng rất thưởng thức thân thủ của Lâm Khê.Liên quan đến nàng cũng có hảo cảm đối với người này.Lâm Khê cầu mà không được, hôm nay nàng tới trại nuôi ngựa chính là vì gặp vị Tiêu phu nhân này, Hộ Bộ thượng thư Tiêu Xuân Hạc phu nhân.Còn về chuyện thông qua Thiện Tài Đồng Tử thì đó đều là thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi!Năm đó, tứ vương loạn, kinh thành mấy lần bị công phá, tứ vương phía trước đã giế.t chết đối phương.Hoàng đế không nhìn thấy Hoàng tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế.Văn Đế đăng cơ, vì củng cố hoàng quyền trong tay, rất tự nhiên lựa chọn làm thân thuộc với hắn, liên hôn trăm năm với thế gia ở kinh thành.Tiêu Xuân Hạc là thân đệ đệ của nguyên đế phối với Hoàng hậu, là triều đường tân quý, thiên kim của hắn và hầu phủ được nguyên đế ban hôn.Bởi vì chính trị mà kết hợp với tình cảm của vợ chồng đạm bạc.
Mấy năm nay đều vì gia tộc phía sau mà tranh chấp.Vốn là không có nhiều tình cảm, hiện tại càng là không còn lại bao nhiêu.Dưới gối của Tiêu phu nhân chỉ có một nữ nhi, Tiêu Xuân Hạc chưa từng nạp thiếp, nguyên nhân chính là như vậy phu thê vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng đã qua rất nhiều năm.Sư huynh Tiêu Nhàn của Tô Như Như, hắn cũng họ Tiêu.
Hắn chính là sinh tử của Tiêu Xuân Hạc.Mà ở trong mắt Tiêu Xuân Hạc thì nhi tử là quan trọng nhất.Lâm Khê làm những chuyện trong mộng đó, được sự đồng ý của cha hắn, Tiêu Nhàn tiên hạ thủ vi cường, gần như gi.ết chết mẹ đẻ của Tiêu phu nhân.Chuyện này cũng chưa tính, sau khi Tiêu Nhàn kế tục tước vị thì hắn lại thiết kế làm thủ lĩnh bộ lạc nào đó vào kinh, đối với muội muội của hắn và cha khác mẹ là Tiêu Văn Ngọc vừa gặp đã thương.Tiếp theo hắn biểu hiện quận chúa của Tiêu Văn Ngọc Phong, xa gả cho vị thủ lĩnh bộ lạc kia sắp 60 tuổi.Tô Như Như không biết đây là âm mưu của nàng là sư huynh, khuyên bảo Tiêu Văn Ngọc nếu từ nhỏ cẩm y ngọc thực hưởng vạn dân cung phụng thì phải vì đại cục mà hy sinh.Nếu coi trọng nàng thì nàng nhất định nguyện ý tiến vào hoà thân!Bởi vì khuyên nhủ thành công, triều thần sôi nổi khen ngợi Tô Như Như nghĩa bạc vân thiên, là anh thư.Nếu thật sự đi cùng với thân tiêu cô nương không ai quan tâm, ba năm sau sẽ vô thanh vô tức mà chết.Lâm Khê cảm thấy rất buồn cười, kinh thành nuôi nhiều thế gia tử chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi như vậy, sao lại không dung nạp được một cô nương an tĩnh?Sau lưng Tiêu Nhàn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, tuy rằng không biết bí mật trong đó, nhưng rõ ràng hai bên có huyết hải thâm thù.Lâm Khê cảm thấy mượn đao giết người này rất không tồi.
Dù sao thì Tiêu phu nhân vừa nhìn thấy chính là chuyện lớn.Tiêu Nhàn chính là kẻ điên số một trong quyển sách này, thô bạo vô tình, ngoại trừ Tô Như Như không lo cho ai cả.Chuyện hôm nay, Tiêu Nhàn sợ là sát tâm đối với nàng càng nặng hơn!Kể từ đó, Lâm Khê đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường!Thừa dịp Tiêu Văn Ngọc đi thay quần áo không ở đây, Lâm Khê chủ động nhắc tới mâu thuẫn giữa nàng và Tiêu Nhàn hôm nay.- Tiêu phu nhân cũng không