Tất cả những điều mà Lục Chinh chưa kịp nói đều bị hai chữ “bạn trai” của Ôn Bạch đốt sạch sành sanh.
Chỉ là một xưng hô bình thường nhưng lại khiến Lục Chinh không chống đỡ kịp.
Trong quá khứ dài đằng đẵng của mình, Lục Chinh luôn cảm thấy người phàm là loại chỉ xấp xỉ trăm tuổi, nhỏ bé yếu ớt, nhưng cố tình lại có tạp niệm nhiều nhất, tình cảm nặng nhất, rất nhọc lòng hao tâm tổn sức, chẳng phải chuyện gì tốt.
Bây giờ hắn mới rõ những “tạp niệm” và “tình cảm” đó có sức nặng lớn như thế nào.
Một câu “bạn trai” của Ôn Bạch giúp âm ty tắm mình trong gió xuân suốt một tuần lễ.
Đây cũng là lần đầu tiên nhân viên của âm ty phát hiện, hóa ra ông chủ mình cũng có lúc dễ tính như vậy, chưa tính đến việc mấy ngày liền không đánh nhau với đại nhân Đế Thính, thậm chí ngay cả khi đại nhân Đế Thính lén lút đưa thêm văn kiện cũng chỉ nhàn nhạt nói vài câu rồi cúi đầu tập trung xử lý.
“Yêu đương thật tốt.
” Một âm sai nhìn những bông hồng cắm trong văn phòng của Lục Chinh, cảm thán.
Tuy hôm đó Ôn Bạch nói không cần dỗ nhưng nhìn bạn trai nhỏ của mình quả thực cũng rất vui nên mỗi ngày Lục Chinh vẫn tặng cậu một bó hoa.
Hoa của dương gian tuổi thọ ngắn, rời gốc càng nhanh tàn, có lẽ sợ hoa héo vàng không đẹp nên Lục Chinh lấy cả linh khí để nuôi hoa.
“Yêu đương thật tốn tiền.
” Là người dương gian thứ hai ở âm ty, Chu Vỹ tặc lưỡi.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, toàn bộ âm ty phấn chấn náo nhiệt cứ như đang chuẩn bị tổ chức lễ cưới.
Bọn họ thấu hiểu triệt để một nguyên tắc: có “vũ khí lợi hại của nhân gian” là Tiểu Bạch ở đây, khi ông chủ không vui mà nhỡ đụng phải thì Tiểu Bạch vẫn có thể dỗ được.
Tuổi thọ kéo dài, phát triển lành mạnh, tuần hoàn tốt đẹp, đo ni đóng giày, quả thực hoàn mỹ.
Điều kiện tiên quyết nhất chính là: Tiểu Bạch ở đây.
Nhưng ai mà ngờ “vũ khí lợi hại của nhân gian” dự định tìm cho mình một cái vỏ khác, khi mọi người ở âm ty biết Ôn Bạch muốn mua nhà, tất cả đồng thời kinh hãi.
“Mua nhà!?” Nhân viên âm ty trăm miệng như một.
Ôn Bạch bị dọa hết hồn, sau đó lại cảm thấy buồn cười: “Ừ, mua nhà.
”
“Sao, sao lại vậy?”
Sao lại vậy? Các âm sai như gặp phải hòa thượng Trượng Nhị*, không thể hiểu được.
(*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑”= “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu.
Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^).
Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn [摸不着头脑] (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc)
“Sao đột nhiên lại muốn mua nhà?”
“Đúng đó, ở đây không tốt sao?”
Cả đám mồm năm miệng mười hỏi.
Tình tiết này phát triển không giống như trong thoại bản viết, tất cả đều nghĩ.
Vừa mới yêu đương, chẳng phải nên hận mỗi giờ mỗi khắc dính vào nhau sao? Một giây trôi qua như hai giây, phút chốc không nhìn thấy nhau sẽ khó chịu sao?
Đang yên đang lành, đột nhiên lại nói muốn mua nhà, sống mỗi người một nơi?
“Cậu và ông chủ cãi nhau à?” Một âm sai vừa nói ra miệng xong cũng tự phủ nhận câu hỏi của mình.
Ông chủ nào dám nổi giận với Tiểu Bạch.
“Không phải.
” Đại để Ôn Bạch cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, “Chỉ là trong tay có một khoản tiết kiệm kha khá rồi nên muốn mua mà thôi, việc này vẫn luôn nằm trong kế hoạch của tôi.
”
Từ nhỏ đến lớn Ôn Bạch sống thành thói quen, đặt ra từng mục tiêu và kế hoạch rồi cố gắng thực hiện từng thứ.
Điều duy nhất không nằm trong kế hoạch của cậu chính là Lục Chinh.
Cậu không ngờ mình lại tới âm ty làm việc, càng không ngờ cuối cùng lại ở bên Lục Chinh.
Thậm chí hồi ban đầu cậu còn tính chỉ làm một thời gian ngắn ở âm ty, nhìn thái độ ghét bỏ của ông chủ đối với mình, nói không chừng mười ngày nửa tháng sau sẽ bị đuổi.
Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế, còn… tích cóp được kha khá tiền.
Tuy Lục Chinh không có khái niệm gì với tiền bạc của người dương gian, mấy món đồ sứ cổ giá trị liên thành còn bị mang ra trang trí vườn nhưng tài chính của âm ty mỗi tháng vẫn chi một khoản đặc biệt, định kỳ phát lương tiền dương gian cho Ôn Bạch.
Qua nửa năm, trong tài khoản đã tăng thêm không ít, thừa sức tậu được một căn hộ nhỏ, bởi vậy nên Ôn Bạch mới muốn thực hiện.
Các âm sai đang định hỏi tiếp thì ở đầu bên kia hành lang truyền đến giọng của Lục Chinh.
“Kế hoạch gì?”
Từ xa Lục Chinh đã trông thấy đám người túm tụm lại thảo luận gì đó, Ôn Bạch bị vây vào chính giữa, hắn đi tới, loáng thoáng nghe được một câu “trong kế hoạch của tôi”.
Hình như xưa nay hắn chưa từng nghe Ôn Bạch nhắc tới kế hoạch gì cả.
Lục Chinh vừa đến, mọi người lập tức tan tác chim muông, cuối cùng chỉ còn lại bọn Chu Vỹ.
Chu Vỹ giải đáp: “Tiểu Bạch nói muốn mua nhà.
”
Nhà?
Lục Chinh nhíu mày: “Ở đây không thoải mái à? Chỗ nào làm em chưa hài lòng?”
Ôn Bạch sống ở tầng hai hắn còn đang thấy xa, bây giờ cậu lại muốn mua hẳn nhà riêng, đương nhiên Lục Chinh không vui.
Ôn Bạch: “Không đâu, tất cả đều rất tốt.
”
Lục Chinh: “Vậy tại sao phải thay đổi chỗ ở?”
Ôn Bạch tiện tay đẩy mở cửa sổ ra cho ánh nắng chiếu vào, “Không phải đổi chỗ ở mà là mua nhà.
”
Bản chất của hai cái khác nhau nhưng hình như bạn trai cậu… không hiểu lắm.
Ôn Bạch đoán ra được vấn đề là gì.
Toàn bộ âm ty, ngoại trừ Chu Vỹ và Chung Thời Ninh ra, những người còn lại đã hoạt động ở dương gian mấy trăm năm rồi.
Đối với bọn họ mà nói, “nhà” cơ bản chỉ là “chỗ ở”.
Lục Chinh thì càng đơn giản hơn.
Bây giờ Ôn Bạch vẫn còn nhớ những lời thành hoàng nói khi cậu lạc đến nhân gian nghìn năm trước, ông ấy nói: nhân gian tồn tại bao lâu, âm ty dưới lòng đất tồn tại bấy lâu, chỉ cần cậu còn đứng trên mảnh đất này, đại nhân chắc chắn sẽ tìm được cậu.
Lúc đó cậu chỉ cảm thấy yên tâm hơn, bây giờ nghĩ lại, âm ty dưới lòng đất tồn tại bao lâu, có khả năng Lục Chinh cũng tồn tại bấy lâu.
Đối với Lục Chinh mà nói, những thứ này chẳng có gì đặc biệt đáng nhắc đến.
Nhưng Ôn Bạch thì không.
Cậu là một người dương gian thuần túy, sinh ra và lớn lên, sống hơn hai mươi năm ở vùng đất Nam Thành này, là một đứa trẻ thường được nghe chuyện nhà chuyện cửa từ người lớn.
Cậu không có chấp niệm đặc biệt với nhà, trùng hợp khoản tiết kiệm dồi dào, việc này cũng nằm trong kế hoạch, đủ năng lực thì mua sớm hơn một chút cũng là điều bình thường.
Cả âm ty, người duy nhất hiểu được suy nghĩ của Ôn Bạch chỉ có Chu Vỹ.
Đối với người dương gian như họ mà nói, rất ít người không muốn mua nhà.
Mà ở Nam Thành không phải là Ôn Bạch không có nhà, có, không chỉ có mà nhà còn khá lớn, thậm chí có thể gọi là biệt thự cho chính xác hơn.
Chu Vỹ còn nhớ năm đầu tiên đi thực tế, bọn họ ở lại nhà của Tiểu Bạch.
Diện tích của căn nhà kia không khác nhà tổ của cậu ta nhiều lắm nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, hàng rào trúc, vườn hoa, cây cối leo khắp nơi, rất có hơi thở của thời cổ, cực kỳ khác biệt.
Chỉ có điều cha mẹ của Tiểu Bạch quanh năm sống bên ngoài, công việc bận rộn, tết nhất chưa chắc sẽ về, cho nên Tiểu Bạch cũng không sống ở nơi đó mà thuê một căn hộ nhỏ gần trường.
Chu Vỹ cảm thấy đây là cơ hội để một người dương gian như mình dạy cho ông chủ Lục – người không hiểu tiền là gì – một ít chuyện của dương gian.
Chu Vỹ hắng giọng, nói: “Ông chủ, anh không hiểu, nhà của người dương gian chúng tôi tuyệt đối là “đồng tiền mạnh nhất”, so với vàng còn cứng cáp hơn, không ai không thích cả.
”
Lục Chinh vẫn cau mày: “Chỉ là một nơi ở mà thôi.
”
Dưới mắt hắn, cái gọi là “nhà” kia, mấu chốt nhất chỉ có hai điểm – Ôn Bạch sống chắc chắn không thoải mái bằng ở đây và cách hắn quá xa.
Cho nên Ôn Bạch cứ tiếp tục sống ở đây là thích hợp nhất.
“Không giống đâu.
” Chu Vỹ thâm thúy nói, “Đây là một thứ dùng để bảo đảm, bây giờ có thể chưa cần nhưng về sau kết…”
Chu Vỹ định nói “về sau kết hôn sinh con, không có nhà rất khó khăn” nhưng lại nghĩ tới đối tượng của Tiểu Bạch, căn bản đâu cần cân nhắc đến vấn đề này nên dừng lại.
Đến con cũng có hai đứa rồi.
Lục Chinh thực sự không hiểu lắm những quan niệm của người dương gian, Chu Vỹ lại chỉ nói một nửa nên hỏi: “Về sau thì sao?”
“Về sau nhỡ không có ai nuôi, còn một căn nhà vẫn đủ sống bình yên.
” Chung Thời Ninh tự nhiên tiếp lời.
Mọi người lập tức nhìn sang.
Chung Thời Ninh giải thích: “Là cha tôi nói với tôi như thế.
”
Chu Vỹ: “Cha cậu? Ý cậu là Kim tiên sinh?”
“Ừ.
” Chung Thời Ninh gật đầu, “Ông ấy bớt ăn bớt mặc mười mấy năm, mua một gian nhà