Editor: Lục
Sau khi hồi phủ Tề Dư không có chút tinh thần nào, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, mà vừa mới nằm xuống Hổ Phách đã đi đến nói nàng biết Sở Mộ tới, Tề Dư chỉ có thể ngồi dậy, rửa mặt chải đầu thay quần áo xong xuôi thì vén rèm bước ra.
Sở Mộ đang đứng trước cửa sổ nhìn chậu hoa lan do nàng tự tay chăm sóc, bỗng nghe tiếng động, xoay lại trông thấy Tề Dư.
Bốn mắt nhìn nhau, lộ chút xấu hổ.
Sở Mộ cúi đầu ho một tiếng, tìm đại đề tài nào đó: "Mấy chậu hoa này nàng chăm tốt thật, chẳng bù cho mấy bồn cây trong thư phòng ta."
Bình thường khi bắt đầu một nội dung trò chuyện, nếu Tề Dư cũng có ý sửa chữa mối quan hệ này với hắn, thì có thể mượn đề tài hoa lan làm trọng tâm để đáp lời. Còn nếu muốn hoà thuận lại với nhau, Tề Dư có thể đưa cho hắn hai chậu cây do nàng chăm sóc, cứ một đến hai đi như vậy, mối quan hệ sẽ tốt lên thấy rõ.
Nhưng sự thật chứng minh, Sở Mộ nghĩ nhiều rồi.
Tề Dư không những không có ý sửa chữa mối quan hệ này với hắn, thậm chí một chút quan tâm còn chẳng muốn cho hắn nữa kìa. Sau khi đi ra từ trong phòng, nha hoàn lập tức đỡ nàng ngồi lên sập La Hán. Dường như rất thiếu kiên nhẫn khi ứng phó với hắn, Tề Dư không hàn huyên trò chuyện gì cả mà trực tiếp hỏi luôn:
"Vương gia đến đây làm gì vậy?"
Bị ghét ra mặt như thế, Sở Mộ đã quá quen mỗi khi đối diện với Tề Dư, chả phải chuyện gì lạ lùng hết.
Nghĩ đến việc vốn là do mình hiểu lầm nàng trước, còn nói những lời không hay ho, trong lòng áy náy, nên cũng không so đo với lời nói lạnh nhạt của Tề Dư. Hắn tự giác ngồi xuống bên còn lại của sập La Hán. Hai người chỉ cách nhau một cái kỷ trà mà thôi, tự dưng ánh mắt Sở Mộ dừng ở làn da trắng sáng mỏng manh trên má Tề Dư.
Da Tề Dư trắng hơn cả tuyết, cứ như ngọc dương chỉ vậy, hai gò má và vành tai cũng đang nổi sắc hồng, trên vành tai còn có vài dấu vết nhợt nhạt nữa, chẳng lẽ là vừa rời giường luôn sao?
Tề Dư lạnh như băng nhưng trên mặt lại có vết ngấn, nhìn đáng yêu ghê.
"Bổn vương thấy Vương phi bị thương, nên vội tới đây đưa chút thuốc tốt..."
Sở Mộ chưa nói xong thì đã bị Tề Dư cắt ngang:
"Đa tạ Vương gia, vết thương của thần thiếp đã gần khỏi rồi, không cần phải lãng phí thuốc tốt của Vương gia làm gì."
Sở Mộ có cảm giác nặng nề rằng mình đang mặt nóng dán mông lạnh, nụ cười trên môi sắp không giữ nổi nữa rồi.
"Việc này sao có thể coi là lãng phí được. Bôi thuốc nhiều một chút, chẳng phải sẽ khỏi nhanh hơn à?" Sở Mộ không hề giận dỗi.
Tề Dư mất kiên nhẫn thở dài, hỏi Sở Mộ: "Chắc Vương gia vẫn còn nhớ rõ lời nói ngày ấy nhỉ, nước sông không phạm nước giếng, thần thiếp nghĩ Vương gia cần phải hiểu điều này chứ."
Sở Mộ xấu hổ sờ sờ mũi:
"Ta nhớ mà. Vì biết nàng bị thương, nên ta đến xem thôi. Đó là việc bình thường giữa bằng hữu với nhau, biết bạn bè bị thương bị bệnh, cũng nên đến thăm đúng không? Vương phi đừng đẩy ta cách xa ngàn dặm mãi thế."
Trong đầu Tề Dư còn đang suy nghĩ về chuyện của Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương, không có tinh thần lá mặt lá trái với hắn, đành nói thẳng:
"Giờ Vương gia đã thăm được, vậy có thể đi rồi chứ."
Sở Mộ thấy hôm nay không tán gẫu nổi nữa. Gượng cười đứng dậy, sau khi liên tục cúi cúi gật gật đầu, mới lắp bắp nói:
"Ha ha, đi, đi chứ. Bổn vương đi đây..." Sở Mộ bước hai bước, lại quay đầu giơ thuốc trong tay ra, nói:
"Vậy thuốc này?"
Tề Dư lười nói chuyện với hắn, đưa mắt nhìn Hổ Phách, Hổ Phách liền tiến lên cung kính cúi người: "Vương gia, thuốc này giao cho nô tì là được rồi ạ."
Được! Đúng là được quá ấy chứ!
Sở Mộ tức mà ngũ tạng như sắp nổ tung tới nơi, đặt mạnh thuốc đang cầm xuống tay nha hoàn, cắn răng dặn dò:
"Nhớ bôi thuốc đúng liều."
Hổ Phách xoa xoa lòng bàn tay run rẩy bị vỗ vào, ngập ngừng cúi người: "Dạ."
Sở Mộ nhìn Tề Dư lần nữa, thấy nàng ngồi tựa trên kỷ trà, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có chút ý gì là muốn giữ người. Vậy thì Sở Mộ đâu còn mặt mũi nào để ở lại nữa, phất tay áo xoay người, bực mình rời đi.
Đợi sau khi hắn rời khỏi rồi, Tề Dư mới đứng dậy định vào phòng trong nghỉ ngơi tiếp, chợt Hổ Phách hỏi Tề Dư:
"Vương phi, thuốc này thì làm sao ạ? Người có muốn thoa lên không?"
Tề Dư lườm thứ đó một cái, ghét bỏ lạnh nhạt nói: "Vứt đi."
Hổ Phách ngoan ngoãn lĩnh mệnh: "Dạ."
*****************
Sở Mộ về chủ viện, trở lại thư phòng trong tâm trạng bực bội, hắn chống nạnh rống giận:
"Tức chết Bổn vương rồi!"
Hàn Phong cúi đầu, không dám nói lời nào.
"Bổn vương tự mình đi đưa thuốc cho nàng ấy, nàng ấy nói với ta vài câu dễ nghe thì bị gì hả?" Sở Mộ kéo Hàn Phong đến cạnh mình hỏi:
"Hàn Phong ngươi nói một câu công bằng xem, ta đi đưa thuốc cho nàng là ta sai sao? Chẳng ai đánh người mặt đang cười, ta cũng như một người bằng hữu bình thường đến thăm nàng thôi mà, nàng cũng đâu thể không chừa cho ta chút mặt mũi nào như vậy, có phải không?"
Hàn Phong khó xử nhìn Sở Mộ: "Có thể trong lòng Vương phi, ngài và nàng... còn chưa được tính là bằng hữu bình thường nữa kìa."
Tiếng châm chọc của Sở Mộ im bặt, một phát đẩy Hàn Phong ra, cảm giác nói chuyện với một người không cùng quan điểm như hắn mệt quá. Thong thả bước loanh quanh thư phòng, đi được vài vòng thì thấy cũng có lý:
"Được! Vậy xem như ta và nàng chẳng phải bằng hữu gì cả, nhưng vẫn tính là bèo nước gặp nhau mà, gặp được nhau đã là có duyên rồi! Bất luận là theo đạo lý của Phật gia, hay là Đạo gia, hoặc là Nho gia, còn cả Mặc gia mà nói, nàng không nên từ chối cho ta vào cửa thế chứ, phòng người đối xử tốt với nàng còn hơn phòng cướp nữa. Lúc nhỏ chúng ta đâu có học lễ giáo như vậy."
"Hàn Phong ngươi trả lời xem! Bổn vương nói sai chỗ nào sao?"
Sở Mộ hết sức oán giận mà hỏi Hàn Phong, làm Hàn Phong thấy rất bất đắc dĩ, xoa xoa mấy chấm nước bọt bị phun lên mặt, tận chức tận trách trả lời thật chi tiết:
"Đạo lý Vương gia nói thì không sai. Nhưng mà, thuộc hạ cảm thấy ngài không cần phải nói mấy lời chính nghĩa như vậy làm gì, dù sao động cơ của Vương gia ngài đối với Vương phi cũng... đâu có thuần khiết mấy."
Lời Hàn Phong rất uyển chuyển, song vẫn chỉ ra được vấn để mấu chốt của Sở Mộ.
Sở Mộ vội ho một tiếng, xoay người.
Ánh mắt dừng trên chậu hoa bằng ngọc thạch đặt tại một góc án thư của hắn, trong chậu có trồng một gốc lan quân tử. Lúc nãy lời hắn nói với Tề Dư không phải lời nịnh nọt, mà là thật sự cảm thấy Tề Dư chăm sóc hoa lan tốt hơn hoa trong thư phòng hắn rất nhiều.
Chậu hoa của hắn có thể sẽ quý hơn của Tề Dư, nhưng bên trong lại không bằng nhánh hoa xanh biếc tràn đầy sức sống trong phòng nàng. Nếu những thứ hoa kia do đích thân Tề Dư chăm sóc, chắc hẳn nàng sẽ dành rất nhiều tâm huyết cho chúng. Đột nhiên Sở Mộ nhận ra, hiểu biết của bản thân đối với Tề Dư, thật sự thể dùng từ cực kỳ nhỏ bé để diễn tả, hắn còn chẳng biết Tề Dư là người thế nào nữa.
Vì mối quan hệ với Tề Chấn Nam, ngay từ đầu Sở Mộ đã quyết định sẽ không tìm hiểu bất cứ điều gì về Tề Dư. Nếu như không trúng phải cổ độc này, có lẽ cả đời Sở Mộ cũng
sẽ chẳng bao giờ chú ý tới nàng, nói thế thì y hệt như những lời Tề Dư nói vậy, 'nước sông không phạm nước giếng'.
"Hai ngày nay Lâm Khâm làm gì vậy? Kêu hắn tra cách giải cổ độc mà tới hôm nay chưa có chút tin tức nào nữa." Sở Mộ hỏi.
Thay vì ở đây bị Tề Dư chọc tức, không bằng nhanh chóng tìm ta cách giải cổ độc. Chỉ cần hắn và Tề Dư có thể khôi phục lại hình thức ở chung như trước đây, thì hắn cũng sẽ không còn phiền lòng giống bây giờ.
"Ngài có muốn truyền Lâm tiên sinh đến không?" Hàn Phong hỏi.
Trong lòng Sở Mộ có phiền não, đúng lúc định ra ngoài đi dạo, sẵn tiện nói luôn: "Bổ sung lý lịch vào phủ, kêu hắn và cả Kỷ Thư đến Vọng Giang lâu uống rượu, xem như là đón gió tẩy trần cho Kỷ Thư."
"Vâng. Thuộc hạ thay Kỷ Thư cảm tạ ngài trước. Thuộc hạ sẽ đi thông tri cho bọn họ ngay." Sau khi Hàn Phong nói xong, lập tức hành lễ cáo lui.
Sở Mộ đứng lại trong thư phòng nhìn chậu hoa lan ở góc bàn thêm chốc nữa, sau khi lấy tay búng lá cây một cái thì xoay người rời đi. Cố gắng không để mình nghĩ đến Tề Dư nữa.
Vừa đi đến vườn hoa, hắn đã quản sự phòng thu chi gọi lại, hành lễ xong quản sự nói với Sở Mộ:
"Vương gia, tiểu nhân có chuyện cần xin chỉ thị của ngài."
Sở Mộ có chút ngoài ý muốn, từ lúc Tề Dư làm Vương phi đến giờ, mọi sự trong ngoài phủ đều do nàng quản hết, rất lâu rồi các quản sự không làm phiền hắn bởi các loại việc vặt.
"Chuyện gì? Hỏi Vương phi rồi sao?" Sở Mộ nói.
Quản sự gật đầu: "Là Vương phi kêu tiểu nhân đến xin chỉ thị của Vương gia đó ạ. Bởi vì hạn mức khá lớn, Vương phi nói người cũng không làm chủ được."
Sở Mộ khoanh tay trước ngực, ung dung gật đầu: "Nếu là Vương phi kêu ngươi đến, vậy thì nói đi."
Quản sự hơi bất ngờ trước thái độ của Sở Mộ, gã cũng chỉ mang tâm trạng được mất đến tìm Sở Mộ. Thậm chí Vương phi còn cẩn thận bày cho gã phải nói chuyện thế nào để tránh cho chọc Vương gia giận lên, bây giờ xem ra tính tình của Vương gia cũng đâu phải là quá xấu nhỉ.
"Chuyện là như vầy. Gần một năm nay chi tiêu ở Tây uyển thật sự quá lớn, tất cả các tiêu chuẩn sinh hoạt của Như phu nhân đều phải giống với Vương phi, cái này thì đã được Vương phi cho phép, bọn tiểu nhân ở phòng thu chi vẫn có thể duy trì được. Nhưng gần đây Như phu nhân tự ý đến phòng thu chi lãnh vài phần tiền, đợt sau còn lớn hơn đợt trước, hết năm ngàn lượng rồi lại tám ngàn lượng, hôm kia vào cuối tháng lại đến phòng thu lấy vài vạn lượng nữa, hạn mức thật sự quá lớn. Đến khi Vương phi không cho chi ra nữa thì Như phu nhân tỏ ra không vui, buổi chiều còn đến phòng thu chi tranh cãi ầm ĩ một trận. Tiểu nhân đến để cốt là để xin chủ ý của Vương gia, ngân sách của phòng thu chi thật sự sắp không thể đáp ứng nổi cho Như phu nhân rồi ạ."
Quản sự nói rành mạch hết thảy, Sở Mộ cũng nghe rất rõ ràng, duy chủ khó hiểu một điều: "Nàng lấy nhiều bạc như vậy làm gì? Còn nữa, chi tiêu hằng ngày của nàng sao có thể lấy tiêu chuẩn của Vương phi được, chuyện này Bổn vương chưa nghe các ngươi nói qua bao giờ."
Quản sự thong dong đáp lại: "Hồi bẩm Vương gia, lúc nhận bạc Như phu nhân chỉ nói có việc cần dùng gấp, không có báo cho bọn tiểu nhân biết cụ thể việc sử dụng thế nào. Về phương diện chi tiêu hằng ngày, trên cơ bản chỉ cần Như phu nhân mở miệng, Vương phi sẽ luôn cố gắng để đáp ứng đủ, việc này cũng là khi Vương gia ngài mang Như phu nhân về phủ đã nói, nên chúng tiểu nhân không dám nhiều lời."
Quả thật Sở Mộ đã từng nói với từ trên xuống dưới trong Vương phủ rằng phải đối xử tử tế với Như phu nhân, không ai được xem nàng là thiếp thị mà khinh khi.
Lúc ấy là khi sư muội vừa bị từ hôn, ngay thời điểm nàng đau lòng và nhạy cảm nhất, hắn không muốn thấy sư muội tủi thân, không muốn nàng thấy thân phận khác biệt giữa chính phi và trắc thất.
Lời hắn đã nói dĩ nhiên cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận, hắn hứa sẽ cho sư muội tự do thật nhiều thì đương nhiên sẽ không so đo mười vạn hay tám vạn lượng bạc gì đó với nàng.
"Như phu nhân đã cần dùng gấp, vậy cứ đưa cho nàng là được. Vương phi có hỏi, thì nói Bổn vương đã đồng ý rồi." Sở Mộ tin tưởng sư muội không phải là hạng người tiêu xài phung phí, nàng muốn lãnh bạc, chắc chắn là có việc mới dùng.
Quản sự lĩnh mệnh: "Vâng."
Vẫn là Vương phi thông minh, chuyện này chỉ cần Vương gia đồng ý, sau này phòng thu chi bọn họ đã có cái để bàn giao rồi. Về phần Như phu nhân lãnh ngân lượng làm gì, ngay cả Vương gia cũng không cần thì hạ nhân bọn họ để ý làm chi.
Sở Mộ ra khỏi phủ, xoay người phóng lên ngựa đi thẳng đến Vọng Giang lâu. Bọn Hàn Phong vẫn chưa tới, cả ba mặt của Vọng Giang lâu đều giáp sông, ngồi trong nhã gian nhìn ra ngoài là có thể thấy ngay cảnh đẹp trên sông. Nhưng hoàng hôn lại nhanh chóng buông xuống, trên sông đã chẳng có gì đáng nhìn nữa. Sở Mộ không lên lầu trước mà ngồi lại với vài vị khách trong sảnh nghe Bình đàn(*). Sư phụ Bình đàn của Vọng Giang lâu đã tới Tô Châu mời hai người phụ nữa đến, âm sắc thì giòn sáng, tay thì gảy tỳ bà, bình thường vẫn hay ngụ ở tửu lâu, một ngày hai suất diễn. Tuy Sở Mộ nghe không hiểu Bình đàn là hát cái gì lắm, nhưng thể loại ngô nông nhuyễn ngữ(**) này nghe có vẻ không được thú vị lắm. Nên mỗi khi đến Vọng Giang lâu là sẽ luôn được nghe nó, thỉnh thoảng còn có thưởng nữa.
(*) Bình đàn (Píngtán), hay còn được gọi với cái tên Tô Châu Bình đàn, là một loại hình nghệ thuật kể chuyện phổ biến ở Giang Nam và thường biểu diễn với phương ngữ Tô Châu. (Theo Wiki/Zhihu)
(**) Ngô nông nhuyễn ngữ (吴侬软语): giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của người họ Ngô ở vùng Giang Nam, đặc biệt là Tô Châu.
Bất quá hôm nay, hắn vừa ngồi xuống liền phát hiện giọng nói trên đài không đúng lắm, không giống như âm thanh phụ nữ lúc thường hắn hay nghe. Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy giữa sân khấu có một đôi nam nữ lạ mặt hắn chưa nhìn thấy bao giờ đang ngồi song song nhau.