Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Sự Thật


trước sau

Tề Dư đứng trước chậu hoa lan ở cửa sổ, tưới cho nó chút nước, bóc đi những lá khô ở dưới, thì Hổ Phách cùng một nha hoàn đi vào, là Nguyệt Nga, nha hoàn bên người Cố Như Ti.

Nguyệt Nga đi đến phía sau Tề Dư, cung kính hành lễ: “Vương phi, Như phu nhân có việc mờ ám.”

Tề Dư gật gật đầu: "Nói."

Nguyệt Nga vốn là nha hoàn mà Tề Dư an bài ở bên người Cố Như Ti, trên thực tế, toàn bộ vương phủ cũng thấy Cố Như Ti chỉ sợ một người, mà chính bản thân nàng lại cảm thấy thu phục được tất cả vương phủ, liền cho người giám sát sinh hoạt hàng ngày bên chủ viện, này cũng chỉ là một mình nàng cảm thấy, chỉ cần có được Sở Mộ, nàng có thể một tay có cả vương phủ.

"Khi trời chạng vạng tối, người gác cổng có nhận một phong thư gửi cho Như phu nhân, nô tì trước tiên đã sao chép lại rồi, sau đó mới đem thư giao cho Như phu nhân.”

Nguyệt Nga làm việc cẩn thận, ở bên người Cố Như Ti rất nhanh bộc lộ tài năng, trở thành tâm phúc của Cố Như Ti, nàng hết thảy đều giao cho Nguyệt Nga làm, Cố Như Ti ở Tây uyển tác oai tác quái, nhìn như tự do tự tại, không ai quản thúc, kỳ thực đều đã bị Tề Dư khống chế mới cho nàng một vòng tự do vô giới hạn.

Hổ Phách đem thư sao chép đến tay Tề Dư, tay nàng bất quá dính chút bùn, Hổ Phách liền mở bức thư ra đưa đến trước mặt Tề Dư để nàng xem.

Xem qua xong, Tề Dư hơi đăm chiêu, sau hất tay, ý bảo chính mình đã xem xong, chỉ chỉ chiếc khăn trên chậu rửa mặt, Hổ Phách hiểu ý, liền đem giấy viết thư gấp lại, lấy khăn lông lau tay cho Tề Dư.

"Giờ nàng đâu?" Tề Dư hỏi Nguyệt Nga.

"Lúc trước Như phu nhân lệnh nô tì chuẩn bị xe ngựa, hiện tại đã ra cửa đi đến nơi hẹn." Nguyệt Nga nói.

Tề Dư một bên lau tay một bên lắng đọng suy xét, Hổ Phách theo bên hỏi:

"Vương phi, Như phu nhân đi gặp lang quân cũ, vương phủ muốn phái người đi bắt nàng về sao?" Này cũng bị bắt trở về, trị nàng cái tội không làm tròn bổn phận của thân thiếp, việc này vương gia cũng không thể nói gì.

Tề Dư cười lạnh:

"Hừ, đi gặp lang quân? Chỉ sợ là đi bịt đầu mối đi."

Lau xong tay rồi, Tề Dư đem khăn lông đưa cho Hổ Phách, lập tức đi vào phòng trong, Hổ Phách cùng Nguyệt Nga liếc nhau, đều không hiểu rõ vương phi đây là có ý gì.

*******************

Cố Như Ti mặc áo choàng rộng dày, để chính mình được che trong nhung lụa, đi tới địa điểm nàng cùng Thôi Nguyên đã hẹn, một quán trọ gần đó.

Gã sai vặt đến đón nàng, sau đó đưa nàng lên phòng ở lầu hai mà Thôi Nguyên đã dặn.

Sau khi vào cửa, Cố Như Ti trông thấy Thôi Nguyên, liền đem áo choàng trên đầu gỡ xuống, Thôi Nguyên trông thấy nàng bèn đứng lên kéo lấy tay nàng, Cố Như Ti liền tránh sang bên cạnh, nói:

"Thôi huynh xin tự trọng. Bây giờ ta đã gả cho người khác, thực không nên gặp mặt kín đáo như này a.”

Thôi Nguyên thở dài:

"Như Ti, từ khi nàng rời khỏi, ta ngày đêm không thể ngủ, trong lòng đều là hình dáng của nàng, thân là nam nhi, ngoài làm việc trượng nghĩa, thì ta là một thư sinh nhu nhược, không thể bảo vệ được thê tử yêu quý của mình, nàng biết không, sau ngày đính hôn, ta đã coi nàng như là thê tử của mình, không thể bảo vệ tốt cho nàng, khiến nàng bị người có quyền ức hiếp, là ta có lỗi với nàng.”

Cố Như Ti nhìn tình cảnh trước mặt, bất chợt liền đem tay áo nâng lên gạt đi nước mắt của nam nhân kia, dù biết giờ cần kiên nhẫn lớn, không thể phức tạp mọi chuyện lên, nếu như giờ nói thật cho hắn biết, liền chọc giận hắn, thư sinh này cũng có khí phách, không may liền muốn làm ồn ào mọi chuyện lên thì thực không may.

Đối với loại thư sinh ưa ngọt ngào này, trừ bỏ phương pháp tìm người đến giết chết, thì cũng chỉ có dỗ dành hắn.

Hiện tại, giết hắn đối với Cố Như Ti là không thể, bởi nàng không có năng lực này, cho nên chỉ còn một con đường là dỗ hắn.

Lấy ra khăn của bản thân, đưa cho Thôi Nguyên lau nước mắt, nàng chủ động ôm lấy tay hắn nói:

"Thôi huynh đừng khóc, huynh đối với ta tình nghĩa như thế, ta tất nhiên rất hiểu, nhưng Sở Mộ kia quyền thế ngút trời, chúng ta cũng không thể cùng hắn tranh đoạt. Muốn trách thì trách Sở Mộ kia hoành hành cướp đoạt dân thê, ta cùng với Thôi huynh, dù tâm ý tương thông, nhưng số phận không thể ở bên nhau, đúng là vận mệnh trêu cợt con người.”

Thôi Nguyên khịt khịt mũi, ôm lại cánh tay Cố Như Ti đang bên người mình, nói:

"Chúng ta bỏ trốn đi. Chỉ cần rời khỏi kinh thành, chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh, ta sẽ cày ruộng, nàng nấu cơm, chúng ta làm một đôi tự do tự tại, vi vu đất trời, như thế tốt hơn.”

Cố Như Ti rút tay của chính mình ra, xoay người sang chỗ khác, uyển chuyển nói:

"Bỏ trốn. . . Thôi huynh thực sự không biết, thủ đoạn của Sở Mộ kia, hắn giết người như cỏ rác, ức hiếp văn võ bá quan, nếu ta mà bỏ trốn, hắn chắc chắn sẽ phái người đuổi theo, đem chúng ta thẳng tay giết xuống, ta thì không sao, bất quá chỉ là một tiểu nữ nhỏ, một cái mệnh xấu, nhưng Thôi huynh thì khác? Huynh là đời thứ chín của Thôi gia, xuất thân từ nhà quê nghèo khó nhưng lại thi đỗ thư văn, gia tội huynh chắc chắn đối với huynh kỳ vọng rất lớn, mong huynh có thể làm rạng danh gia tộc, nhưng nếu bởi vì ta mà huynh có mệnh hệ gì, thì chẳng phải là ta đã đắc tội với Thôi gia rồi hay sao?”

Thôi Nguyên tựa hồ còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Cố Như Ti tiến tới, để tay ở mội, nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Thôi huynh, nên vì ta, huynh hãy trở về đi. Kiếp này, coi như duyên phận giữa chúng ta đã hết, huynh sau này, sẽ tìm được một nữ nhân tốt để thành thân, hãy quên ta đi, đừng đến kinh thành tìm ta nữa. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, ta sẽ trở thành thê tử của huynh. Như vậy sẽ tốt hơn?” Cố Như Ti nói xong, đem trâm cài tóc trên đầu lấy xuống, đưa cho Thôi Nguyên.

Thôi Nguyên cầm lấy trâm cài tóc, thở dài thật lâu, thất vọng nói:

"Nếu nàng đã nói như thế, kia…. ta cũng đã hiểu rõ.”

Cố Như Ti có chút ngoài ý muốn Thôi Nguyên mới như vậy liền đồng ý, nàng vẫn còn có nhiều lời khuyên còn chưa kịp nói ra, bất quá chỉ cần hắn hiểu, từ nay về sau không còn đến kinh thành tìm nàng nữa thì mọi chuyện đều tốt.

"Nếu đã hiểu rồi, không để đêm dài lắm mộng, Thôi huynh đêm nay liền trở về luôn đi. Huynh bỏ đi đã lâu, lão phu nhân chắc chắn sẽ lo lắng nhiều.”

Hiện tạo Cố Như Ti ước gì có thể đem Thôi Nguyên đá về quê thật nhanh, Thôi Nguyên ở kinh thành một ngày, đối với nàng đều là uy hiếp.

Thôi Nguyên nghe vậy liền cười khổ: "Nàng như vậy là muốn đuổi ta đi luôn sao?”

"Ta cũng
chỉ là lo lắng an toàn của huynh." Cố Như Ti trông thấy gói đồ trên bàn, chủ động thay hắn cầm lấy, khoác lên vai hắn, sau đó hướng phía cửa mà đẩy hắn ra, nhưng cửa phòng bên bất chợt mở ra, nói:

"Sở Mộ tính tình cực kỳ táo bạo, thích giết người, nếu như hắn biết ngươi ở kinh thành, chắc chắn sẽ đem ngươi băm làm tắm trăm mảnh, ngươi hiện tại muốn đi, liền tùy tiện mượn một chiếc xe ngựa thôi sao…”

Âm thanh kia khiến Cố Như Ti đứng nguyên bất động, dù nàng nghĩ như nào cũng không thể có khả năng người đó hiện tại đang ngoài cửa.

Sở Mộ trưng một khuôn mặt lạnh, khoanh tay trước ngực đúng chờ ngoài cửa, nhìn hai người thân mật từ phòng bên đi ra. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, chính hắn cũng không biết rằng trong thâm tâm sư muội lại đối với hắn như thế, dám ở sau lưng hắn, nói những lời lẽ ác độc về hắn.

Thật nhanh, Cố Như Ti hướng Thôi Nguyên đang trước mặt đẩy ra, hướng ra phía cửa phòng có Sở Mộ mà giải thích:

"Vương gia, không phải, không phải như người nghĩ đâu. Ta cùng hắn không còn liên quan, là hắn, là hắn giở thủ đoạn bắt ta đến đây.”

Thân thể Thôi Nguyên vốn rất yếu, bị Cố Như Ti đẩy một cái liền áp sát vào cánh cửa, vừa đứng vững lại thấy sắc mặt nàng thay đổi, Thôi Nguyên hừ lạnh một cái, hắn làm sao có thể yêu một nữ nhân hai mặt như vậy, ngồi thuyền một tháng, cưỡi ngựa cả nửa tháng trời mới tới kinh thành, mà vừa tới ngày đầu tiên, đã bị người của Kinh Triệu phủ nhốt vào đại lao.

Hắn vốn cho rằng là do Sở Mộ giở trò sau lưng, mãi đến hôm nay mới có dịp gặp mặt trực tiếp.

Sở Mộ cùng hắn nói chuyện vào kinh của Cố Như Ti lúc trước, cùng Thôi Nguyên đối chất đều là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Sở Mộ cảm giác chính mình đang bị lừa, liền cùng hắn nghĩ ra vở kịch này, để thăm dò sự thật từ Cố Như Ti. Thôi Nguyên vốn trong lòng còn có chút nghi hoặc Sở Mộ nên không đành lòng làm theo, nhưng hiện tại hắn cũng có được một đáp án hoàn chỉnh.

Nữ nhân này mở miệng là gạt người lừa quỷ! Uổng công hắn lâu như vậy, từ trước tới nay đều áy náy với nàng, ngày nhớ đêm mong, tương tư không ngớt.

Thôi Nguyên không nói lời nào, trực tiếp đem trâm cài tóc Cố Như Ti vừa rồi cho hắn, đưa ra trước mặt Sở Mộ. Hai mắt nhìn nhau, Sở Mộ cầm lấy, sau trực tiếp ở trên lầu ném xuống, xoay người bước đi.

Cố Như Ti cả người đều lơ mơ, giống như điên dại mà đánh về phía Thôi Nguyên, nếu như không có Hàn Phong che chắn, chắc chắn nàng sẽ đem Thôi Nguyên trực tiếp đẩy xuống lầu.

"Vương gia! Huynh nghe muội giải thích! Vương gia!"

Cố Như Ti đánh không đến người Thôi Nguyên, chỉ có thể xoay người đuổi theo Sở Mộ, mong có thể xoay chuyển tình thế.

Liên tục đuổi theo Sở Mộ ra tới bên ngoài quán trọ, Cố Như Ti phát hiện, bên ngoài có một đám quan binh đang áp giải phạm nhân, bên trong cũi áp giải có hai người đã bị đánh đến bầm dập mặt mũi, đây…. đúng là cha nàng cùng với ca ca.

Cố Như Ti hướng về phía bóng lưng Sở Mộ hô lớn:

"Vương gia, muội thề muội đối với huynh là thật lòng thật dạ. Muội biết muội không nên nói dối huynh chuyện của Thôi Nguyên, nhưng đó cũng chỉ là do muội sợ mất huynh, huynh có biết rằng, muội từ nhỏ đã yêu mến huynh…”

Sở Mộ giận dữ xoay người: "Im miệng! Đừng nói những lời vô nghĩa nữa. Cha ngươi… các người đã sớm cùng nhau tính kế đối phó bổn vương, Cố Như Ti, bổn vương hỏi nàng, bổn vương đối với nàng không tệ, đối với cha con nàng không bội bạc, nhưng vì sao các người, đối với ta, không có nửa điểm thành thật? Từ đầu tới cuối, nàng là muốn có vinh hoa phú quý chứ không phải là bổn vương!”

Cố Như Ti liên tiếp lắc đầu: "Không phải, không phải! Huynh cho muội một cơ hội, muội sẽ giải thích rõ mọi việc với huynh được không? Vương gia, sư huynh. . ."

Sở Mộ không muốn nghe bất cứ những lời vô nghĩa nào nữa, mấy ngày nay bởi vì sự tình của Cố gia đã khiến đầu óc hắn như nổ tung, bây giờ cuối cùng cũng thấy rõ sự thật. Không muốn sau này, vì sự tình này lại khiến bản thân thêm tức giận nữa.

"Nàng cùng cha và ca ca nàng tạm thời cùng vào đại lao của Kinh Triệu phủ đi, bổn vương hạ lệnh cho Kinh Triệu phủ Doãn đại nhân tra rõ ngọn nguồn, các người ở kinh thành đã làm gì, tất cả đều theo luật lệ mà xử lý, bổn vương tuyệt đối công tư phân minh. Giải đi!”

Sở Mộ cứ như thế phân phó.

Đám quan sai tiến lên trói lấy Cố Như Ti đang không ngừng giãy dục, thét đến trói tay mà kéo đi. Nhưng đi rất xa rồi vẫn còn nghe thấy âm thanh thê lương “Sở Mộ” của nàng.

Sở Mộ thật sâu thở hắt ra một hơi, sự tình này đã hơn một năm, là hắn đã bị lừa chân tình một năm, bị người mình yêu quý nhất phản bội lại càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Xoay người lên ngựa, lại trông thấy sau lưng có một chiếc xe ngựa đang dừng lại, sau màn rèm cửa sổ xe, là một gương mặt thanh tú, kinh động lòng người, cuối cùng cũng nhận ra được vẻ đẹp đó.

Sở Mộ xuống ngựa, hướng chỗ xe ngựa đi đến, ngoài xe ngựa có hai tỳ nữ đang đứng, một bên là nha hoàn bên người Tề Dư, Hổ Phách, còn một bên là nha hoàn bên người Cố Như Ti, Nguyệt Nga.

Trông thấy Nguyệt Nga, Sở Mộ lại cảm thấy bản thân bị đùa cợt.

Hắn trước kia luôn cho rằng Tề Dư là một nữ nhân liêm khiết, độ nhân độ lượng, thiện lương sao? Hắn chưa từng thấy qua một Tề Dư - nữ nhân tâm địa ác độc ư?

Hắn cho rằng chính mình bị Tề Dư đùa cợt, có thể trên thực tế, cũng là chính Tề Dư đem tất cả mọi người ra đùa cợt.

Hôm nay ở Kinh Triệu phủ đại lao gặp Thôi Nguyên, đang nghe Thôi Nguyên nói chuyện sự tình ngày trước, hắn có hỏi lại Kinh Triệu phủ Doãn, lúc đầu vì sao lại bắt Thôi Nguyên vào đại lao, Kinh Triệu phủ chỉ nói với hắn là hắn phụng mệnh làm việc, nhưng Sở Mộ khi ấy không nghĩ tới là hắn phụng mệnh, là mệnh của Nhiếp Chính Vương phi Tề Dư!

Nữ nhân Tề Dư này, sớm đã biết quá khứ của muội muội, cũng liền biết dụng tâm khác của nàng, sớm biết Thôi Nguyên đến kinh thành tìm nàng, sớm biết….. sớm biết….. Nhưng nàng cố tình không nói!

Nói như vậy, nàng cứ thế nhìn hắn bị sư muội đùa cợt, nhìn hắn si ngốc sư muội, Tề Dư nàng, cái gì cũng không nói, là muốn đứng nhìn, chế giễu hắn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện