Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Sở Sách


trước sau

Editor: Miên

Nếu có thể nói câu từ chối, Tề Dư thật sự cũng không nghĩ sẽ cùng Sở Mộ đến nhà ngoại chúc tết. Nhưng về mặt hiếu thảo thì nếu Tề Dư không cho hắn đi chúc tết thì chính là bất hiếu a.

Mấu chốt là, Tề Dư không cho hắn đi cùng, hắn sẽ liền bám lấy không rời, không cho Tề Dư ra khỏi cửa.

Cuối cùng, hai bên mệt mỏi giằng co. Thấy sắp đến giờ hẹn nên Tề Dư đành phải thỏa hiệp cho hắn đi cùng. Sở Mộ hết sức phấn khởi yêu cầu mọi người đặt những món quà mình đã chuẩn bị lên xe ngựa của Tề Dư.

Tề Dư cùng phụ thân và tổ mẫu đã hẹn sáng sớm sẽ gặp nhau ở phủ tướng quân. Lúc đang đến phủ, Hổ Phách ở bên ngoài xe ngựa nói với Tề Dư.

“Vương phi, dường như quốc công đã đến”.

Tề Dư cũng không ngạc nhiên lắm, hàng năm phụ thân luôn cố ý đến phủ tướng quân sớm hơn một chút, có đôi khi Tề Dư cùng tề Ninh trình diện, thì đã thấy người ngồi ở giữa phủ tướng quân.

Tề Dư sau khi xuống xe, bước lên bậc thang, liền nhớ còn có người ở bên trong, lo lắng dặn dò nói:

“Ngoại tổ mẫu của ta sức khỏe không được tốt, người đừng nói lung tung đấy.”

“Ta cam đoan sẽ chỉ chúc tết, lão nhân gia hỏi cái gì thì ta sẽ đáp cái đó, đi vào trong thôi”. Sở Mộ đưa hai tay thân mật chỉnh lại cổ áo len cho Tề Dư, tận lực phối hợp nói.

Tề Dư tránh tay hắn đi, vẫn cứ lo lắng, nhưng không có cách nào đuổi hắn trở về.

Sở Mộ cùng Tề Dư sánh vai đi tới, cửa phủ tướng quân sớm đã được mở, bọn người hầu tiến lên chào Tề Dư. Tề Dư cho họ miễn lễ. Cữu ma ma nghe nói Vương Phi đến, liền chạy ra nghênh đón, cữu ma ma là một nữ nhân đoan trang hơn 40 tuổi, sau khi gả đến tướng quân phủ, nàng ít khi gặp cữu cữu, nàng hay ở một mình với đại phu nhân. Nàng là một nữ nhân rất có năng lực và khó tính.

“Hôm nay sao đến trễ vậy? Mọi người đang đợi con đấy”, cữu ma ma giữ chặt tay Tề Dư, kéo người đi vào phủ, liền trông thấy Sở Mộ ngoan ngoãn đứng một bên chờ giới thiệu, cữu ma ma hỏi:

“A, vị này là…”Cữu ma ma chưa từng gặp Sở Mộ, tất nhiên không quen.

“Đây là Vương gia, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau?”, Tề Dư nói.

Sở Mộ nghe thấy liền nhanh nhảu hành lễ: “Hóa ra là Vương cữu ma, nghe danh đã lâu, Tề Dư luôn nói về người, cữu ma ma khỏe không ạ, hôm nay phải làm phiền người rồi”.

Sở Mộ hôm nay mười phần đã chuẩn bị tốt, ngay cả lí do thoái thác đều đã được chuẩn bị.

Vương cữu ma biết thân phận của hắn, thấy hắn hiền lành như vậy, liền vui vẻ đáp:

“Vương gia nói gì vậy, mau, mau vào trong đi, lão phu nhân đã chờ rất lâu”. Không dám trì hoãn, nhiệt tình mời bọn họ đi vào nhà.

Gia đình Vương thị nghênh đón họ ở bên ngoài sảnh giữa, Tề Ninh nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra, mỉm cười đi đến trước mặt Tề Dư và Sở Mộ hành lễ :

“Tỷ tỷ, tỷ phu đến trễ…”

Sở Mộ thấy nàng khí sắc không tệ, cười hỏi: “Nhiều ngày không gặp, khí sắc của muội trông tốt hơn nhiều đấy. Có phải đang có chuyện gì vui không?”

Tề Ninh cho rằng Tề Dư đem chuyện của nàng với Tiết Ngọc Chương nói cho Sở Mộ biết, nghe hắn trêu ghẹo như vậy, nhất thời đỏ mặt, cắn môi liếc Sở Mộ một cái, liền ngại ngùng xoay người chạy đi.

Sở Mộ thấy vậy không hiểu liền hỏi: “Muội ấy sao thế?”

Tề Dư sợ hắn một lát đi vào chuyện bé xé ra to, nói những điều không hay, liền nhẹ giọng nói cho hắn biết: “Phu thê bọn họ đã hòa giải”.

“Hòa giải?” Sở Mộ hạ giọng, kinh ngạc hỏi: “Đối với Tiết gia đầy thủ đoạn kia, mà hai người bọn họ có thể hòa giải sao? Tiết Ngọc Chương vẫn còn lương tâm ư?”

Nếu Sở Mộ nhớ không nhầm, lần trước Tề Ninh ở Bình Dương quận vương phủ bị lão quận vương phi đánh phải trở về quốc phủ, của hồi môn cũng được trả lại, sau đó Tề Dư biết được, liền trực tiếp dẫn người tới cửa gây hấn, cũng không phải dạng tầm thường, thay muội muội trả thù, nàng trực tiếp đánh cả muội muội hắn, Tiết Ngọc Thanh, còn Tiết Ngọc Chương thì miệng nhuốm đầy máu, thân tàn ma dại.

Như thế thì Tiết Ngọc Chương chịu được không nhỉ?

Tề Dư mặc kệ hắn, lạnh nhạt nói:

“Vấn đề này lát nữa gặp hắn, người hãy tự mình đi hỏi đi”.

Nói xong, Tề Dư liền đi lên bậc thềm, hai nha hoàn vội vàng vén tấm màn vải bông lên, mời Tề Dư cùng Sở Mộ đi vào.

Trong phòng rất ấm áp, Tề Dư ở cửa cởi tấm áo cừu dày, đi vào gian phòng đầy tiếng cười.

Hai lão gia nhân, tổ mẫu Tần thị của Tề Dư cùng ngoại tổ mẫu Cố thị đang ngồi cùng nhau trên giường La Hán, khi còn trẻ hai người chính là bằng hữu của nhau, nếu không có các tiểu bối ở đây, thì các chủ đề để nói của các bà là vô tận.

Tề Chấn Nam ngồi bên cạnh Tần thị, tay nâng một chén trà thơm, lúc trông thấy Sở Mộ, có hơi sửng sốt, nhớ tới tối hôm qua hắn nháo nhào ồn ào, Tề Chấn Nam có thể không thay đổi sắc mặt sao?

Tề Dư tiến lên hành lễ chúc tết cho hai vị lão gia nhân, nhị vị lão phu nhân cười kéo lấy Tề Dư, hai tiểu thư Lý Gia cũng tiến đến chào Tề Dư. Ánh mắt nghi hoặc của Cố thị dừng trên người Sở Mộ, sau khi Tần thị chủ động giới thiệu, Cố thị mới biết được danh tính của Sở Mộ, nhất thời câu nệ, muốn quỳ xuống đất nghênh đón, Tề Chấn Nam cùng Tề Dư đỡ bà, Tề Dư nói:

“Ngoại tổ mẫu không cần phải làm thế, hôm nay là ngày đầu năm, những việc chào hỏi này đều là bổn phận của chúng con”.

Tề Chấn Nam cũng khuyên nhủ:

“Đúng vậy, mẫu thân, người không cần quỳ xuống đâu”.

Phu nhân của Tề Chấn Nam đã qua đời nhiều năm, nhưng hắn trước sau vẫn xưng mẫu thân với Cố thị, thói quen nhiều năm, bất luận thế nào cũng không sửa đổi.

“Hôm nay chính là lúc chúng con thể hiện bổn phận, tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu hãy an tọa, chúc nhị lão mãi mãi bình an, bách niên giai lão”.

Sở Mộ nói được làm được, quả thực đến vái chào, thực hiện lễ nghĩa cấp bậc của tiểu bối.

Tần thị cùng Cố thị liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nở nụ cười, Tần thị nhỏ giọng nó với Cố thị: “Mới đầu có chút không quen”.

Tề Dư ở bên cạnh nhị lão nói chuyện, Sở Mộ nhìn quanh một vòng cũng không còn trưởng bối để hắn hành lễ, liền đi đến bên cạnh Tề Chấn Nam: “Nhạc phụ đại nhân, năm mới cát tường, mọi thứ đều tốt”

Tề Chấn Nam liếc mắt qua: “Tốt cái gì mà tốt? Hôm qua toàn bộ kinh sư đều xém chút vì ngươi mà hỗn loạn, ngươi lại coi như không có việc gì?”

Sở Mộ uống ngụm trà, nhỏ giọng cãi lại:

“Ta cũng gặp phiền phức, hôm
qua lúc nằm ngủ, nhắm mắt lại mà tai ù ù, đến bây giờ lỗ tai vẫn còn chưa nghe rõ.”

Tề Chấn Nam hừ lạnh, nói bằng giọng mũi chỉ hai người nghe thấy:

“Phiền phức ư, ngươi thả nhiều đại pháo như vậy, đến cùng là vì cái gì? Trong bữa tiệc cung yến, ngươi thật không coi lệnh pháp ra gì.”

Sở Mộ chỉ chỉ vào hướng hai lão nhân gia đang trò chuyện vui vẻ với Tề Dư, thành thật nói với Tề Chấn Nam:

“Trưởng nữ của người nói rất thích tiếng súng, nhưng không phải pháo hoa, ta đây đã mất bao nhiêu công sức mới tìm cho nàng được nhiều như vậy. Kết quả thật mĩ mãn”.

Tề Chấn Nam nghe xong lí do, thật sự không nhịn được, dùng ánh mắt đánh giá tên ngốc tử Sở Mộ lại một lần nữa.

Sở Mộ có chút không được tự nhiên, Tề Dư lại không để ý đến hắn, thoáng thấy hai người ngồi sau bức bình phong chơi cờ, một người là Tiết Ngọc Chương, người kia xem ra là tướng quân phủ ca nhi, Sở Mộ cười cười với Tề Chấn Nam, quyết đoán bỏ mặc nhạc phụ, đi về phía sau bình phong, ở sau vỗ vỗ vai Tiết Ngọc Chương. Tiết Ngọc Chương giật mình quay đầu, muốn đứng dậy hành lễ, liền được Sở Mộ ấn xuống.

Tề Dư cùng nhị lão, còn có Vương thị hàn huyên qua vài câu, rồi nhìn quanh một vòng, hỏi:

“Hôm nay sao Tiểu Di còn chưa tới? Năm trước nàng ấy nói, năm nay sẽ không trở lại sao?”

Tiểu Di là tỷ muội tốt của mẫu thân Tề Dư, mẫu than của Tề Dư là trưởng nữ nhà họ Lý, ngoài ra còn có tam tỷ muội, lúc trước trong một lần tiên đế tuyển tú phi, đã bị chọn vào trong cung, nhưng không được sủng ái, sau khi đã sinh hạ cho tiên đé được thập nhị hoàng từ Sở Sách, liền tự mình bỏ đi, bởi vì đi quá sớm, nên đối với Tề Dư cũng không có chút ấn tượng gì.

Vương thị đáp:

“A, là như vầy. Tứ muội mấy ngày trước đã phái người đưa thư tới, nói tháng giêng năm nay trong Viên gia có đại yến tiệc, đại tẩu của nàng lại có thai, nên mọi việc trong nhà đều một mình nàng gánh hết, nên không thể tới đây được. Nói là chờ nàng hết bận, sẽ trở lại đây một thời gian, nhất nhất cung hiếu mẫu thân”.

Tề Dư hiểu rõ gật đầu, theo bản năng nhìn về Tề Chấn Nam, vừa vặn chạm mắt với ông ấy. Tề Chấn Nam có chút hoảng loạn, vội vàng tránh đi, dường như không muốn để Tề Dư biết ông ấy đang chăm chú nhìn Tề Dư nói chuyện.

Nhìn phụ thân như vậy, Tề Dư không nhịn được âm thầm thở dài.

Tề Ninh cùng với Lý gia và vài tiểu cô nương đùa giỡn với nhau, không biết nói thế nào lại đề cập đến đêm pháo hoa động trời hôm qua.

“Âm thanh đó thực sự to hơn sét đánh, thật không biết là nhà ai, nghe nói hôm qua đều làm chấn động cả quan binh”

Tề Ninh hỏi Tề Dư: “Tỷ, người có nghe thấy âm thanh kia không?”

Tề Dư cúi đầu uống ngụm trà, lạnh nhạt trả lời: “Có nghe thấy. Đúng rồi, các mẫu thân có quay về An quốc công phủ không?”

Tề Dư cố ý lảng sang chuyện khác, Tề Ninh gật đầu trả lời:

“Đúng vậy, mẫu thân không về An quốc công phủ thì có thể đi đâu? Hàng năm đều như vậy mà. Tỷ, người có hỏi Vương gia là tiếng nổ động trời kia là từ đâu truyền đến không? Muội nghe hình như ở phía Tây, cừ thật, xém chút dọa muội rơi từ trên giường xuống đất”.

Các tiểu cô nương ở bên cạnh cũng nhốn nhào bàn luận việc này, bẩm sự bà tiến vào, hồi bẩm:

“Lão phu nhân, Nho vương điện hạ đã quay về”

Cố thị trên mặt vui vẻ, vội vàng hỏi: “Cái gì, Sách nhi thực sự đã quay về? Người đâu? Mau gọi hắn tới gặp ta”.

Vừa nói xong, các nha hoàn đã rén rèm lên, một thiếu niên tuấn tú tiến vào, thanh tuấn nho nhã, chưa kịp cởi bỏ áo choàng, liền vội vàng đến trước mặt Cố thị, bái nói:

“Ngoại tổ mẫu, Sách nhi thực sự đã trở lại. Thỉnh an ngoại tổ mẫu, Tề gia tổ mẫu và quốc công”.

Sở Sách là con trai của tam tiểu thư Lý gia, Lý tam tiểu thư vào cung được phong làm phi, sau nhiều lần gian nan mới sinh ra Sở Sách, sau đó tự rời đi, qua vài năm, tiên đế băng hà, Sở Sách được gởi đến Vương phủ nuôi dưỡng, nhưng làm sao một đứa bé có thể làm chủ Vương phủ, cũng không thể tự chăm sóc bản thân, Cố thị liền để Sở Sách đến tướng quân phủ.

Nguyên do như thế, nên Sở Sách rất gần gũi với tướng quân phủ, còn tự coi mình là con cháu Lý gia, không giống như những hoàng tử khác. Sau khi đi du học hai năm, hôm nay lần đầu tiên trở về.

“Tốt, Sách nhi cuối cùng đã quay về”. Cố thị xúc đông trào nước mắt, lại không nhịn được cười liên tục.

Ánh mắt Sở Sách rơi xuống người Tề Dư, mắt sáng ngời, đưa áo choàng cho hậu vệ, liền đi tới trước mặt Tề Dư, mở rộng hai cánh tay, hỏi Tề Dư:

“Đại tỷ khỏe không, nhìn xem ta có thay đổi gì không?”

Tề Dư tức giận liếc hắn một cái, nói: “Thay đổi cái gì, ta không nhìn ra đệ biến hóa cái gì, Tề Ninh muội nhìn thấy không? Ta thấy không có gì, vẫn là bộ dạng thư sinh yếu đuối.”

Tề Ninh liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, ta cũng không nhìn ra điểm gì thay đổi”.

Sở Sách thấy các nàng không nể mặt như vậy, liền trực tiếp kéo tay Tề Dư đặt trong ngực mình, nói:

“Các người không phân biệt được, hãy tự sờ xem, ta cuối cùng cũng cao to rắn chắc rồi”.

Hành động của Sở Sách khiến các nàng cười liên tục, những người chơi cờ bên trong đều kinh động, Sở Mộ đã thay Tiết Ngọc Chương ngồi xuống cùng chơi bài với Lý gia, đến lúc sắp thắng, lại nghe được bên ngoài bình phong tiếng cười rôm rả, Sở Mộ tùy tiện nhìn thoáng qua, vừa quay đầu liền phát hiện tay vương phi nhà hắn, thế nào lại bị cái đồ ranh con cầm lấy??

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện