Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Trả Ơn Bằng Cái Thơm


trước sau

Giữa Đại Hưng và kinh thành, có hai tòa thôn trang tiếp giáp nhau, ở giữa có một tòa treo đầy những hoa mai, tháng giêng chính là thời điểm hoa mai nở nhiều, đủ các loại sắc hoa trên cành, rực rỡ muôn màu, hương thơm ngào ngạt tỏa vào mũi.

Xe ngựa Tề Dư dừng lại ở một nhà trong thôn trang, người đứng đầu thôn trang hành lễ chào đón, vừa muốn mời Tề Dư vào cửa, bên ngoài thôn trang, một tỳ nữ vào cầu kiến, nói gia chủ nhà mình đang chờ ở Mai Hương đình.

Mai Hương đình là một tòa đình tận sâu phía trong, Tề Dư đã nhiều năm chưa có qua lại. Bởi vì từ khi nàng trở thành thiếu niên, đã không ở nữa.

Tề Dư lại lần nữa trông thấy Sở Tiêu, bất chợt hoảng hốt nghĩ lại có loại ảo giác này.

Sở Tiêu quen vui nói nhiều, mỗi thói quen giống như ở mỗi thời điểm đều sẽ không thay đổi, một đôi mắt hoa đào, ôn nhu nho nhã mỉm cười nhìn Tề Dư, trong ánh mắt chứa đầy tình ý nồng đậm.

Tề Dư đi lên đình hóng mát, đứng ở trước mặt Sở Tiêu, nhìn thoáng qua hai chân hắn, Sở Tiêu vẫn cười không thèm để ý, hai người trước giờ đều ăn ý, không cần thiết phải hỏi gì nhiều.

Sở Tiêu chỉ chỉ bàn đá trong đình, đặt lên một bộ trà, còn bỏ thêm một than lửa vào trong lò nhỏ, trên bếp lò lửa nhâm nhi cháy, khói trắng tỏa ra, tựa hồ đã cháy lớn.

"Thật lâu không cùng nàng uống trà." Sở Tiêu nói.

Tề Dư theo dõi hắn, nhìn một lát, cánh môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng tất cả đều không nói, cởi áo choàng để ở một bên, ngồi ở đệm mềm trên ghế, không nói một lời bắt bay vào bày biện bộ trà, chờ trên bếp lò nước đã sôi, sau đó đổ trà nóng vào chén, đưa tay lại gần, đem chén trà đưa tới trước mặt Sở Tiêu.

"Thật lâu không nấu, có chút mới lạ, người chấp nhận một chút." Tề Dư vừa đẩy chén trà, vừa nói.

Sở Tiêu sang sảng cười, cầm lấy chén trà trước, nghe thấy câu nói, liền chậm rãi uống trà, sau ba ngụm, đem ly trà uống cạn, còn chưa bỏ cái cốc xuống.

"Vẫn ngon như trước." Sở Tiêu uống xong chén trà liền đánh giá.

Tề Dư nhìn gương mặt hắn, cũng nở một nụ cười, hỏi: "Sao ngươi biết ta muốn tìm nha hoàn kia?"

Nha hoàn kia, chỉ tự nhiên chính là Xuân Cúc. Tề Dư rất hiếu kỳ, Kim Vinh đều tìm không thấy người, làm sao Sở Tiêu có thể tìm được.

"Nói đến cũng khéo, ta ngày ấy nhớ tới ngày hoa mai nở, liền trở về, lại ngẫu nhiên trông thấy xe ngựa của các nàng, tam ca đi trước, còn chạy ngựa gấp, bộ dạng rất vội vã.”

"Ta biết Tiểu Di nàng gả ở Đại Hưng, liền cho người đi điều tra một phen, thấy người Ngô gia ngã ngựa, trong nhà tất cả đều bận rộn cứu hỏa, có một nha hoàn thần sắc kinh sợ đang chạy trốn, ta cho rằng là nô bộc của Ngô gia chạy trốn, liền ngăn nàng ta lại, ai biết nha hoàn kia vừa bị ngăn lại liền sợ tới mức miệng nói không ngừng, nói chính mình cái gì mà không cố ý hại cố nhân, ta liền đem nàng ta đi cùng.”

Sở Tiêu đem sự tình nói cho Tề Dư nghe, Tề Dư lên tiếng, hỏi:

"Vậy ngươi làm sao biết ta đang tìm nàng?"

"Ta nghe được Ngô gia có chuyện, tuy rằng bọn họ một miệng nói là do Bình Dương quận vương Tiết Ngọc Chương, nhưng ta đoán một cái liền biết, là do tam ca làm, ta sợ Ngô gia bên kia gây phiền toái, liền phái người ở bên ngoài Ngô gia theo dõi, hôm nay thấy nàng cũng ở quanh Ngô gia, ta mới biết được các nàng là muốn tìm nha hoàn này.”

Sở Tiêu nói xong sau, Tề Dư theo dõi hắn nhìn một lát, tựa hồ muốn từ hắn tìm tòi nghiên cứu những điểm giải thích hợp lý, không hợp lý, sau một lúc lâu, Tề Dư gật đầu đứng dậy nói:

"Coi như đúng đi. Ta đúng là tìm nha hoàn kia, ngươi có thể đem nàng ta giao cho ta không?"

Sở Tiêu quyết đoán gật đầu: "Đương nhiên. Cho ngươi tới đây chính là muốn đem nàng ta giao cho nàng. Ta lúc trước đã phái người điều tra quá khứ, hiện đại cần phải tìm hiểu rõ thủ hạ thân cận.”

Tề Dư hơi hơi vuốt cằm: "Đa tạ."

Nói xong sau, Tề Dư liền muốn cầm áo choàng vừa thả ở một bên, Sở Tiêu thay nàng cầm lấy áo choàng đưa cho, Tề Dư tiếp nhận áo choàng, ánh mắt Sở Tiêu vẫn dừng trên người nàng, thấy thời điểm nàng khoác áo, không nhịn được hỏi nàng một câu:

"Ngươi cùng tam ca... Huynh ấy đối với nàng có tốt không?"

Tề Dư ngẩng đầu nhìn Sở Tiêu, ánh mắt sáng long lanh, cười hỏi lại:

"Ngươi không có nghe nói?"

Trên mặt tươi cười của Sở Tiêu hơi hơi ngưng trệ, thở dài: "Ta có nghe nói.. Nhưng ta nghĩ nàng sẽ nói đáp án khác.”

Tề Dư ung dung nói: "Đáp án như thế nào, có cái gì quan trọng hơn."

Sở Tiêu áy náy nhìn hai chân chính mình, nỉ non nói: "Là ta vô dụng, không thể cho nàng hạnh phúc. Chờ ta chân tốt hơn, ta..."

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Tề Dư nâng tay ngăn lại:

"Đừng nói như vậy. Ta hạnh phúc hay không chính bản thân rõ, không cần thiết phải có người nào cho, ngươi để ý dưỡng thương cho tốt.”

Sở Tiêu nghe vậy, nở nụ cười:

"Nàng một điểm đều không thay đổi."

Tề Dư cũng nhìn hắn cười, một trận gió lạnh thổi tới, mang đến hàn ý cùng mùi thơm.

"Trong kinh còn có việc chờ xử lý, đa tạ ngươi hỗ trợ, người --- ta mang đi. Cáo từ."

Tề Dư cùng Sở Tiêu vuốt cằm cáo biệt, xoay người rời đi, lại trông thấy ngoài đình hóng mắt, trong một đám người, một khuôn mặt tuấn mỹ chợt lóe lên kinh ngạc.

Trông thấy khuôn mặt kia, Tề Dư mi tâm bất động, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hỏi:

"Sao vương gia lại tới đây?"

Sở Mộ từ trong đoàn người đi ra, ánh mắt ở giữa nàng và Sở Tiêu nhìn lại, hắn lúc trước ở xa xa trông thấy hai người này, ngươi một lời, ta một lời, còn nhìn nhau cười, hắn chưa từng gặp qua Tề Dư cười tự nhiên như vậy.

Mãi nửa ngày mới thu hồi kinh ngạc, hỏi:

"Mặc kệ ta thế nào đến, các ngươi sao lại quen nhau?”

Sở Tiêu cũng không nghĩ tới Sở Mộ sẽ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt chốc lát liền khôi phục lại, bằng phẳng cười nói:

"Tam ca. Này có cái gì kỳ quái, ta cùng với Tề Dư từ nhỏ liền quen biết nhau a, huynh không biết sao?"

Sở Mộ bị Sở Tiêu hỏi một câu như vậy, hắn quả thật không biết, nhưng nếu như thật nói ra như vậy, không phải có vẻ giống như hắn đối Tề Dư không biết sao?

"Ồ." Sở Mộ gật gật đầu, bỗng nhiên đối Sở Tiêu nói: "Đừng một miệng gọi Tề Dư, kêu tam tẩu."

Tề Dư tức giận liếc mắt, chỉ thấy ánh mắt Sở Tiêu ở trên người nàng chuyển sau hai vòng, liền quyết đoán cự tuyệt:

"Ta kêu Tề Dư đã mười mấy năm, gọi cái gì tam tẩu. Tề Dư mới không sẽ để ý cái này, đúng không?"

Sở Tiêu một lời hai ý nghĩa đem vấn đề vứt cho Tề Dư.

"Nàng không cần, ta để ý!" Sở Mộ đoạt lời nói trước Tề Dư, Tề Dư âm thầm kéo kéo tay áo của hắn, kêu hắn đừng ngây thơ như vậy.

Sở Mộ biết nàng kéo chính mình, nguyên nghĩ đem ống tay áo rút ra, có thể nghĩ lại vừa nghĩ, Tề Dư khó nâng hắn, lật tay lao lên tay nhỏ Tề Dư chộp vào lòng bàn tay, cảm thấy mỹ mãn cười trộm.

Tề Dư giãy nửa ngày đều không ra, rõ ràng buông tha cho.

Ánh mắt Sở Tiêu thì nhìn chằm chằm hai người nắm tay, mi tâm nhíu lại.

"Thời gian không còn sớm, còn phải trở lại kinh thành. Người có đi hay không?" Tề Dư tức giận hỏi Sở Mộ.

Sở Mộ nguyên bản còn tưởng khiến Sở Tiêu ghi nhớ về sau phải kêu Tề Dư là 'Tam tẩu', nghe vậy nói: "Đi! Nàng đi nơi nào, ta liền đi chỗ đó."

Tề Dư đầu đầy hắc tuyến, mất hứng, đối hắn có lệ cười, mặc kệ Sở Mộ, ngoài miệng không nói nửa lời.

Hai người xoay người đi được hai bước, Sở Mộ mới nhớ tới còn có Sở Tiêu, trở lại hỏi hắn:

"Đúng rồi, ngươi thế nào lại xuất hiện ở chỗ này, hôm
nay hoàn trả kinh sao?"

Sở Tiêu ở đình thượng lắc lắc đầu: "Hôm nay không trở về. Lần trước sau khi huynh rời khỏi, mẫu phi cả ngày cùng ta nhắc tới, ta nghe rất nhiều, mới tìm đến chốn thanh tĩnh này.”

Nhắc tới mẫu phi, Sở Mộ sẽ không có tính tình, bất đắc dĩ thở dài:

"Kia --- ngươi để ý chút đi."

"Ân." Sở Tiêu cười lên tiếng trả lời.

Sở Mộ nói xong, nắm Tề Dư xuyên qua, thời điểm đi, Sở Mộ tựa hồ còn muốn ôm lấy Tề Dư, bị Tề Dư kháng cự né tránh, hai người một trước một sau, ngươi truy ta đuổi, ngược lại thực sự lại là tình ý triền miên.

Ánh mắt Sở Tiêu u chìm nhìn Tề Dư không dừng tránh né Sở Mộ, Tề Dư như vậy, hắn từ trước tựa hồ không có nhìn thấy qua.

******************************

Người của Sở Tiêu thấy Tề Dư đi đến, liền đem Xuân Cúc đưa đến trong tay Kim Vinh, Kim Vinh tự mình áp giải hồi kinh.

Sở Mộ cùng Tề Dư ngồi ở trong xe ngựa, Tề Dư một đường hướng ngoài cửa sổ xe xem, Sở Mộ thì liên tiếp nhìn Tề Dư, nhìn đến khi Tề Dư có điểm chịu không nổi, bỏ xuống rèm cửa sổ xe hỏi:

"Người muốn hỏi cái gì liền hỏi."

Sở Mộ nghe được lời nói Tề Dư, cao hứng hưởng ứng, lôi kéo Tề Dư xoay người hướng hắn, hỏi:

"Nàng thế nào cho tới bây giờ chưa từng nói với ta chuyện nàng cùng Sở Tiêu có quen nhau?”

Tề Dư nén tính tình trả lời:

"Toàn bộ kinh thành đều biết sự tình này, ngươi không biết, còn trách ta không nói cho ngươi?"

Sở Mộ sửng sốt: "Không đúng không đúng, không phải là trách nàng. Ta chính là... Cảm thấy ngoài ý muốn."

"Ngươi làm sao mà biết ta ở hoa mai trang?"

Tề Dư đi mai trang là bất chợt nảy ra ý, cho nên không có khả năng có người nói cho Sở Mộ.

"Lần trước các nàng là ở trong xe ngựa nói, ở chỗ giao giữa Đại Hưng cùng kinh thành có một thôn trang, khắp núi đồi nở đầy hoa mai. Buổi sáng, ta xử trí họ Ngô kia, sau đó mới biết nàng đến Đại Hưng, ta nghĩ nàng chắc là sẽ tìm nơi trú thân, thôn trang kia là lựa chọn an toàn một chút, ta liền cho người hỏi thăm xem hoa mai trang kia là ở chỗ nào.”

Sở Mộ một năm một mười, tường tận tinh tế đối Tề Dư giải thích.

"Đúng rồi, nàng nói thôn trang nàng bất chợt nảy ý, Sở Tiêu thế nào lại ở đó?" Sở Mộ cảm thấy chính mình giống như cuối cùng đã hỏi tới trọng điểm, hắn vừa rồi thế nào cũng không nhớ ra.

Tề Dư đáp tự nhiên:

"Ngươi không phát hiện đó là hai thôn trang sao? Hắn tự nhiên là ở tại thôn trang trong."

Sở Mộ lại hỏi: "Thôn trang kia của nàng, làm sao có thể ở cùng nhau?”

Đối mặt mấy vấn đề này, tính nhẫn nại của Tề Dư bị mất sạch sẽ: "Ngươi có thôi đi hay không? Thôn trang kia là thời điểm ta mười mấy tuổi ở, mà ở địa phương nào còn phải xin chỉ thị của ngươi sao?”

Sở Mộ thấy trên mặt Tề Dư hiện ra vẻ giận dữ, thức thời bồi khuôn mặt tươi cười: "Phát hỏa cái gì, ta không phải là hỏi nhiều câu mà."

Tề Dư: ...

Trong toa xe hơi yên tĩnh một chút, Sở Mộ lại đụng bả vai Tề Dư, mục đích muốn hòa dịu rất rõ ràng, Tề Dư cũng không muốn làm căng, nhớ tới việc ban ngày, liền nói:

"Buổi sáng vương gia kêu kinh triệu phủ quan sai đi đến tướng quân phủ giải vây, ta cùng với Lý gia cao thấp đều rất cảm kích."

Sở Mộ thấy nàng cuối cùng nhớ tới ư điểm của hắn, có chút tiểu đắc ý:

"Nàng nghĩ nên cảm kích ta thế nào?"

Tề Dư tà tà nhìn hắn một cái:

"Ngươi nghĩ ta nên cảm kích thế nào?"

Sở Mộ chịu đựng cười, chỉ chỉ gò má mình: "Liền... Thơm một chút đi." Sở Mộ cho tới bây giờ là chính mình không cần tận lực che giấu, có oán báo oán, có ân tự nhiên cũng muốn người khác báo ân.

Tề Dư tựa muốn cười, nhìn hắn:

"Được."

Sở Mộ sửng sốt, cũng là không nghĩ tới Tề Dư sẽ đáp 'Được', quả thực có chút khó tin, kích động tâm tình, bộc lộ trong lời nói, lập tức bổ nhào vào trước mặt Tề Dư:

"Kia mau tới, còn chờ cái gì?"

Tề Dư bình tĩnh đẩy mặt Sở Mộ ra, lạnh mặt nói:

"Lúc nữa trở về Lý gia, nói với cao thấp một câu, để bọn họ đến thỏa mãn yêu cầu này của vương gia. Ta nghĩ xem… Mỗi người thơm ngươi một cái, có thể không được sao?”

Sở Mộ bị một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân, nổi giận nói:

"Biết là nàng không sảng khoái như vậy.” Sở Mộ ngồi thẳng lên, như là nói với Tề Dư, cũng như là một mình lẩm bẩm, chỉ nghe hắn nói:

"Bất quá không có chuyện gì! Sớm muộn gì cũng có một ngày, bổn vương sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện đi lại hôn ta."

Tề Dư chống đầu ngủ gà ngủ gật, không cao hứng trả lời, xem thường hắn một cái.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện