Editor: Miên
Hanh thị giới thiệu Viên gia ca nhi này là cháu trai của cữu mụ nương gia Tề Mẫn, Viên gia là người có tiền đồ, bộ dáng tuấn tú, văn hoa lịch lãm, đi bên cạnh hai vị ca ca của ở Tề gia, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, trái ngược với hai an hem của Tề gia.
Chỉ là Viên gia ca nhi này tựa hồ không cao hứng lắm, mặc dù Hanh thị đang giới thiệu hắn cho Tề Dư, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn nơi khác, bộ dáng không quan tâm lắm.
Hanh thị giới thiệu xong, chỉ chờ đến lúc Viên gia ca nhi cúi đầu đáp lễ với Tề Dư, nhưng cả một câu giới thiệu phổ thông đều không có. Hanh thị chỉ có thể cười rồi nói:
"Tử Hoài, vị này ta thường hay nhắc với ngươi, Dư tỷ nhi, đến Uyển Bình ở."
Tề Dư để Hanh thị giới thiệu, cuối cùng hiểu rõ nàng hôm nay mời Tề Dư đến là có ý tứ gì . Hiện tại đáp ứng cũng đáp ứng rồi, nhiều người chuẩn bị tốt như vậy , Tề Dư nghĩ đổi ý cũng không còn kịp rồi.
Hanh thị thật sự là gấp gáp an bài cho nàng, Tề Dư mới ly hôn mấy ngày, nàng liền đã bắt đầu cho Tề Dư xem xét đời tiếp theo. Chỉ không biết Viên gia ca nhi này lại là cái gì.
Lúc này Tề Dư nhanh chóng chào hỏi liền theo Tề Mẫn lên xe ngựa.
Sau khi lên xe, Tề Mẫn thấy có lỗi với Tề Dư, nói:
"Muội muội chớ trách, mẫu thân cùng cữu mẫu thật sự rất nóng vội ."
Tề Dư không nói gì, mỉm cười với Tề Mẫn, nói:
"Không sao, ta thấy vị biểu huynh này quả thật rất tốt, lớn hơn ta mấy tháng, là sinh nhật trong tháng giêng , bốn tuổi vỡ lòng đã liên tục chăm chỉ khổ đọc, đến nay đã trúng tiến sĩ, thật hiếm khi thấy người phẩm chất đoan chính, mà đến nay lại chưa lập gia đình."
"Trong nhà cũng đã muốn kiếm vợ cho hắn, nhưng hắn chỉ nói muốn tìm người tình đầu ý hợp , để có thể cùng hắn dắt tay nhau đi hết một đời người. Nhưng bốn chữ 'Tình đầu ý hợp' này, thực sự là khó khăn nhất ."
Tề Mẫn không chút nào che giấu, giới thiệu Viên gia ca nhi kia với Tề Dư, lời nói rất chân thành và không khoe khoang.
"Cũng không phải muốn các ngươi như thế nào, chỉ cần liên lạc tiếp xúc một chút thôi. Nghe người trong nhà nói, ngươi cùng Túc vương điện hạ kia chỉ là phụng chỉ thành hôn, cảm tình không vừa mắt, bây giờ ly hôn, coi như là giải thoát. Sau khi giải thoát, cũng phải cũng phải tính toán một chút cho tương lai sau này, ngươi nói đúng không?"
Tề Dư tựa vào chiếc gối lớn, nghe Tề Mẫn ở đàng kia nói chuyện, nàng có chút buồn ngủ, Tề Mẫn và Hổ Phách thật có chút giống nhau, hoặc là không nói chuyện, hoặc là một khi đã mở miệng thì hận không thể nói cho đến hết đời.
Theo quan điểm của nàng, Viên gia ca nhi kia thật đúng là không tệ, gia thế mặc dù không hiển hách, nhưng tổ tiên cũng có người làm quan, mấu chốt là hắn tương đối ưu tú, từ nhỏ đã đọc sách, hết sức chuyên chú, cố gắng đạt được công danh, bây giờ đã trúng tiến sĩ, xem như là đã thành công. Hơn nữa hắn đã hai mươi lăm tuổi vẫn không gần nữ sắc, đoan chính cẩn thận, thật sự rất tốt.
Tề Dư không nói một lời, Tề Mẫn đã hết cách. Cuối cùng cũng đến nơi, Hổ Phách cùng Minh Châu đỡ Tề Dư, Hổ Phách nhỏ giọng nói bên tai Tề Dư:
"Nô tì lúc trước nghe thấy đại phu nhân nói, muốn đem Viên gia công tử kia tác hợp với tiểu thư. Các nàng có lầm hay không a? Cũng không ngẫm lại thân phận người là ai, làm sao có thể..."
Không đợi Hổ Phách nói xong, Tề Dư đánh vào đỉnh đầu nàng cảnh cáo, khiến Hổ Phách ngậm miệng.
Hội chùa hồ duyên đường là ngày hội xuân lớn nhất ở Uyển Bình, quả thật rất náo nhiệt, Tề Dư đi rất chậm, nhìn bên này xem bên kia. Nàng đứng trước một gian hàng thư pháp và hội họa để chiêm ngưỡng, nàng bị thu hút bởi một bức tranh phong cảnh cũ, khom lưng xem xét, một thanh âm truyền đến bên tai nàng:
"Tống họa có một đặc điểm, phía ngoài là tạo hóa, ở giữa là trái tim, toàn cảnh là phong cảnh, miêu tả tinh tế, bức họa này mặc dù bắt chước lối vẽ tỉ mỉ Tống họa, nhưng thua ở bố cục."
Viên gia ca nhi đi đến bên cạnh Tề Dư , nhìn bức họa rồi bình phán.
Tề Dư cũng không bài xích, cười mỉm: "Quả thật, Tống họa chú ý núi non hùng hậu, thế tráng hùng cường, tranh này mặc dù thật mạnh mẽ, rất sinh động dưới ngòi bút, nhưng nhìn chung thiếu một chút quyến rũ."
Viên gia ca nhi trước mắt sáng ngời: "Nàng biết họa tranh ư?"
Tề Dư quay đầu cười ôn hòa với hắn, như mặt trăng, như ngôi sao, như bông hoa mùa xuân, như đông tuyết, Viên Tử Hoài lần đầu gặp mặt, bỗng thấy tim hẫng một nhịp, đương trường si mê.
Tuy nhiên, Hổ Phách thấy thư sinh này nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình, ra tiếng hô một tiếng:
"Này!"
Viên Tử Hoài đem hồn siêu phách lạc trở về, biết đã thất lễ, vội vàng thi lễ xin lỗi:
"Tiểu sinh thất lễ."
"Viên công tử không cần đa lễ." Tề Dư thấy đôi tai của Viên Tử Hoài ửng hồng lên, xem ra quả thật là một chàng trai nhút nhát.
Không cần phải nhiều lời nữa, đi khỏi gian hàng thư pháp và hội họa, Viên Tử Hoài sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng đuổi theo, Hổ Phách kéo Tề Dư đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
"Đi mau đi mau, hắn muốn bám theo kìa."
Ai ngờ khí lực quá lớn, động đến vết thương của Tề Dư, nàng dừng bước chân, Viên Tử Hoài như nguyện đuổi theo, trông thấy Tề Dư hơi nhíu mày, hỏi:
"Là nơi nào không thoải mái sao?"
Tề Dư rất nhanh trở lại bình thường, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, Viên Tử Hoài nhớ lúc trước Tề gia thẩm nương nói rằng Tề Dư là tới Uyển Bình tịnh dưỡng thân thể , bước chân chậm lại, đi theo bên cạnh Tề Dư, hỏi:
"Vết thương của nàng? Tĩnh dưỡng thế nào rồi?"
Tề Dư thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, trả lời: "Vết thương nhỏ, đã ổn hơn rồi. Không có vấn đề gì."
Viên Tử Hoài nghe xong gật gật đầu, sau đó liền cẩn thận đi theo bên cạnh, chú ý vẻ mặt của Tề Dư, sau đó còn thuận tiện giảng giải rất nhiều phong tục nhân tình ở Uyển Bình cho Tề Dư, để Tề Dư biết, Uyển Bình tuy cách kinh thành không xa, nhưng cũng có chút phong tục khác nhau.
Viên Tử Hoài này rất hay nói, hắn lớn lên ở Uyển Bình, thập phần quen thuộc, trên cơ bản chỉ cần Tề Dư hỏi , hắn đều có thể trả lời, sau đó còn giải thích chi tiết hơn. Trên đường đi dạo, Tề Dư không nói nhiều lắm, nhưng Viên Tử Hoài cứ thao thao bất tuyệt, Hổ Phách cùng Minh Châu đã tự nhiên bị ép về phía sau.
Hổ Phách đong đưa cây quạt, nhìn phía trước Viên Tử Hoài miệng lưỡi lưu loát cùng với tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng buồn bực nói thầm:
"Minh Châu tỷ, người đó luôn luôn nói chuyện, thao thao bất tuyệt, tiểu thư là người thích yên tĩnh , ta thấy được có chút phiền toái ."
Minh Châu trừng mắt nhìn nàng:
"Lại nói hươu nói vượn."
Hổ Phách chu miệng tỏ vẻ phản kháng, ánh mắt Minh Châu hướng Tề Dư, cũng cảm thấy Tề Dư có chút khác thường, kéo Hổ Phách lại gần, hỏi:
"Muội có thấy tình huống hiện tại có chút quen mắt không?"
Hổ Phách không hiểu: "Nhìn quen mắt cái gì?"
Minh Châu lặng lẽ chỉ chỉ phía trước, Hổ Phách suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng phản ứng lại, vỗ cây quạt, bừng tỉnh nhận ra:
"Tỷ là nói..."
Lời nói còn chưa được xuất khẩu, đã bị Minh Châu bưng kín miệng, dặn dò nói:
"Trong lòng biết là được rồi."
Hổ Phách vội vàng gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển hướng về tiểu thư cùng Viên Tử Hoài, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình ánh mắt càng mê ly, thật giống như xuyên thấu qua Viên Tử Hoài để nhìn ai đó.
Ngày xưa, vương gia cùng tiểu thư cũng như thế này, vương gia một đường lải nhải theo tiểu thư nói này nói kia, lôi kéo tiểu thư một lát đi phía trái một lát hướng phải, từ thiên nam kéo đến hải bắc, như thể không có nơi nào là hắn không thể kéo nàng đến. Viên Tử Hoài tuy rằng không giống vương gia, cũng sẽ không thể động thủ động cước với tiểu thư, còn rất ngại ngùng, nhưng hắn dường như thể hiện mọi thứ hắn biết trước mặt tiểu thư, có ba phần là giống với vương gia.
Cho nên, tiểu thư ở cùng với Viên Tử Hoài, nhưng vẫn là xuyên thấu qua Viên Tử Hoài viì vương gia?
Tề Dư cũng không ngờ rằng nàng đã cùng Viên gia ca nhi đi dạo nửa ngày, không mua cái gì, thật sự thú vị khi nghe hắn nói những điều kỳ lạ ở Uyển Bình.
Buổi tối trở lại Tề gia, Hanh thị đã sớm cho người chuẩn bị tiệc rượu, bên trái Tề Dư là Hanh thị, bên phải là Tề Mẫn, cữu mụ Viên thị ngồi cạnh Viên gia ca nhi, cữu mụ cùng Hanh thị nhìn vẻ mặt của Viên gia ca nhi, hai người đều vừa lòng nở nụ cười.
Tề Dư đi một ngày, thoáng có chút mệt, sau khi uống ngụm trà thay vì rượu, liền trở về nghỉ ngơi.
Hanh thị phái người đưa nàng đi, sau khi trở lại bàn ăn, Hanh thị nháy mắt với Viên thị, Viên thị hắng giọng hỏi Viên Tử Hoài: " cháu trai của ta cuối cùng cũng mở mắt."
Viên Tử Hoài đỏ mặt lên, sau khi kính mọi người một chén rượu, đỏ mặt vội vàng rời đi.
Đợi sau khi hắn rời đi, tam phu nhân Tề gia nhỏ giọng nói:
"A, vốn cũng là trời ban lương duyên, có thể nói là đã 1 đời chồng, Viên gia ca nhi khó tránh khỏi ủy khuất."
Phu nhân thứ tư của Tề gia Lưu thị dùng khăn che miệng cười nói:
"Sợ cái gì. Đường đường là trưởng nữ Quốc công phủ, đến lúc đó để quốc công hướng dẫn, qua một đời chồng thì có là gì?"
Sắc mặt Viên gia cữu mụ có chút không tốt, nói:
"Xem hai vị phu nhân nói , giống như Viên gia chúng tôi chỉ là gia đình bình thường. Nữ nhi Quốc công phủ là quý tộc, nhưng cháu ta cũng là rồng là phượng, tương lai chưa hẳn là không thể không kiếm được vợ. Nhưng đừng coi thường người khác."
Hanh thị thấy các nàng nói xong, sợ gây gổ, hoà giải nói:
"Được rồi, được rồi, tranh cãi làm gì . Hiện tại còn quá sớm để nói bất cứ điều gì, tính tình của Dư tỷ nhi là rất dịu dàng đoan trang, Viên gia ca nhi cũng là người thấu tình đạt lý , hai người nếu có thể góp thành một đôi, cũng là một nhân duyên trời định."
Trên bàn các phu nhân nhịn không được nở nụ cười.
***********************************
Tề Dư cho rằng đi dạo một ngày thật tốt, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau, Viên Tử Hoài liền đưa cho nàng một bộ《 xuân sơn tuyết đồ 》, còn tặng cho Tề Dư những thứ mà hôm qua Tề Dư cảm thấy hứng thú trong chợ, nhưng do Hổ Phách cùng Minh Châu cảm thấy bên ngoài không sạch sẽ nên đã từ bỏ các loại điểm tâm, hắn còn cố ý sai người nói đây là do hắn mời người đến phủ làm , cam đoan sạch sẽ.
Tề Dư bị sự nhiệt tình quá mức của Viên Tử Hoài làm cho vẻ mặt lơ mơ, tiểu tử này muốn làm gì?
Sau khi tặng đồ, buổi chiều Viên Tử Hoài liền mời nàng đi uống trà nghe bình thư, còn nói hôm nay là một bậc thầy sẽ lên sân khấu. Hôm qua hắn cũng có nói sau này có cơ hội sẽ đưa Tề Dư đi nghe bình thư, Tề Dư khách khí đồng ý, nhưng không nghĩrằng cơ hội này đến nhanh như vậy.
Tề Dư rửa mặt chải đầu rồi theo Viên tử kiệt cùng đi ra cửa .
Viên Tử Hoài ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tề Dư lên kiệu tử, chờ nàng ngồi ổn
, cỗ kiệu nâng lên, hắn mới xoay người lên ngựa, một ngựa một kiệu hướng đến quán trà cũ.
Chờ bọn họ đi qua, vài người mới từ trong ngõ tối đi ra, Sở Mộ đứng sau một thân cây, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ngựa cùng cỗ kiệu đi phía trước, nếu Hàn Phong cùng Kỷ Thư không can ngăn lại, hắn sẽ tiến lên phía trước.
Sở Mộ quả thực tức giận run người, Tề Dư nữ nhân này thật sự không để mắt đến hắn! Mấy ngày nay hắn vì nàng mà ngày ngày say rượu, hối hận vì đã làm tổn thương trái tim nàng.
Những tưởng rằng nàng không để ý đến mình, nhưng cũng sẽ có chút cảm tình, này mới bao lâu, liền bắt đầu gặp nam nhân khác. Còn một mình đi theo nam nhân khác, nữ nhân này, nữ nhân này... Hơi quá đáng!
"Vương gia, ngài đừng xé vỏ cây , cây sẽ bị người làm cho thối nát mất ." Kỷ Thư nhỏ giọng nhắc nhở Sở Mộ.
Sở Mộ xem như không nghe thấy, vẫn là Hàn Phong có kiến thức, quyết định thật nhanh nói:
"Vương gia, lại không theo sau, chỉ sợ theo không kịp ."
Sở Mộ trong lòng chấn động, nhất thời buông tay, bẻ ngón tay kêu tách tách, tàn nhẫn nói:
"Đi."
Sở Mộ đến Uyển Bình chỉ nghĩ là đến nhìn Tề Dư một chút, xem vết thương của nàng đã khỏi hẳn chưa, thật sự chỉ là muốn nhìn một chút, cũng không quấy rầy nàng.
Nhưng ai ngờ, sau khi hắn thật sự trông thấy Tề Dư, toàn bộ ý tưởng liền thay đổi, hắn trông thấy Tề Dư mới hiểu được nội tâm chính mình không thể buông tha, nếu Tề Dư hận hắn, hắn cũng không nghĩ sẽ buông tha. Tề Dư giận hắn rõ ràng trúng độc tình, lại còn trêu chọc nàng, nói hắn hư tình giả ý, có thể hắn hiện tại đã giải được độc tình , nhưng đối với nàng nhớ mãi không quên, hết thảy đều chỉ muốn gặp Tề Dư. Có lẽ đây không phải là trúng độc tình. Hắn thật sự yêu mến Tề Dư. Đã yêu mến, làm sao có thể dễ dàng buông tha.
Nhưng nên làm cái gì bây giờ, nếu nàng phát hiện hắn đi tìm nàng, nhất định sẽ chán ghét, đoạn tuyệt với hắn.
Sở Mộ cảm thấy tâm phiền ý loạn, đại sự trong triều cũng không thể khiến hắn lo lắng như vậy.
Hắn dè dặt cẩn trọng đi theo một con ngựa một kiệu, không xa không gần, sợ bị phát giác, sau đó Sở Mộ nhìn thấy cỗ kiệu dừng lại trước cửa một quán trà cũ, nam nhân kia ân cần xuống ngựa, tự mình vén mành kiệu cho Tề Dư, nếu không có Hổ Phách và Minh Châu, chắc hắn sẽ tự mình đỡ Tề Dư vào cửa, khiến Sở Mộ tức giận nghẹt thở.
Sở Mộ ở sau đám người nhìn nam nhân kia dẫn Tề Dư vào quán trà, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, hẳn là ở trong đại đường. Nếu Sở Mộ như vậy đi vào, nhất định Tề Dư sẽ trông thấy, liền xem xét một chút, vừa vặn đối diện có tửu lâu hai tầng, cửa sổ trên lầu vừa vặn nhìn vào quán trà này. Sở Mộ không nói hai lời liền trực tiếp đến tửu lâu.
Hiện tại là buổi chiều, trong tửu lâu không khách, Sở Mộ đưa số tiền lớn để bao toàn bộ lầu hai, sau đó tìm vị trí tốt nhất, có thể một mắt thấy được cửa sổ của quán trà, lại cũng đủ ẩn nấp rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, tiểu nhị đi lên đưa trà, hỏi khách quan muốn ăn cái gì, Sở Mộ khoát tay cho người lui ra. Sở Mộ một mắt không nháy nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong quán trà. Tề Dư ngồi ở bên cửa sổ, câu được câu không bóc hạt dưa, nam nhân kia ở bên cạnh hết bưng trà lại đưa nước, không biết còn nói gì đó, khiến Tề Dư nhịn không được nở nụ cười.
Tên khốn này!
Chén trà trong tay bị Sở Mộ trực tiếp bóp nứt ra. Sau đó đem lỗ tai dán lên cửa sổ , nỗ lực để nghe Tề Dư cùng nam nhân kia rốt cuộc nói cái gì, lúc đang hết sức chuyên chú, chợt nghe bên tai truyền đến một thanh âm.
"Thay vì như vậy, không bằng đi xuống trực tiếp đem nam nhân kia chém đi."
Lời nói này thật đúng ý Sở Mộ, không sai, hắn đang muốn đi xuống trực tiếp đem người chém.
Đột nhiên ý thức được cái gì, Sở Mộ đột nhiên quay đầu, liền trông thấy một tuấn mỹ công tử nho nhã phong lưu đẩy cửa đi vào, tên này không phải Sở Tiêu thì còn ai vô đây.
Sở Mộ với ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Tiêu đang ngồi trên xe lăn.
Bị Sở Mộ nhìn chằm chằm như vậy, Sở Tiêu cũng không chút sợ hãi, đi đến đối diện Sở Mộ, đứng lên di chuyển băng ghế trước mặt, sau đó lại chính mình trở lại trên xe lăn, còn đẩy xe lăn đến phía đối diện Sở Mộ.
Sở Mộ bị bối rối trước hành động của Sở Tiêu, đối với đệ đệ này, Sở Mộ cảm tình xưa nay phức tạp, muốn nói huynh đệ cảm tình không tốt cũng đúng, Sở Tiêu ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, còn cho hắn uống độc tình, sau đó chính hắn có thể thừa dịp này đoạt vị.
Những chuyện hắn đã làm, Sở Mộ thậm chí có thể lý giải động cơ, cho nên không thể nói nhiều về sự hận thù này.
"Tại sao ngươi không nói rằng đôi chân của ngươi vẫn ổn?" Sở Mộ tức giận hỏi
Hai chân của Sở Tiêu cũng từng là sự tiếc nuối của Sở Mộ, bây giờ hắn không có việc gì, tiếc nuối Sở Mộ cũng coi như được giải khai.
"Dù sao cũng phải có cơ hội, nếu không sẽ rất giả tạo ."
Sở Tiêu cũng không khách khí, nếu Sở Mộ đã biết tất cả, hắn cũng không tiếp tục giấu diếm làm gì.
Sở Mộ ghét bỏ cười nhạo một tiếng, còn uống trà, Sở Tiêu cũng muốn uống trà, nhưng xe lăn tương đối thấp nên không với tới, nói với Sở Mộ:
"Cho ta một chén."
Sở Mộ đứng ở phía trước cửa sổ, không để ý hắn, ai ngờ Sở Tiêu lại nũng nịu hắn: "Tam ca, ca, ta khát ."
Sở Mộ vỗ nhẹ vào chén, kiên nhẫ rót cho hắn một chén trà, Sở Tiêu có được nước trà còn khoe mã:
"Vẫn là tam ca đối với đệ đệ tốt nhất."
Sở Mộ quả thực bị chọc giận
: "Ta đối tốt với ngươi? Ta có nên hạ độc vào chén trà này không, đồ khốn chết tiệt."
Sở Tiêu bị Sở Mộ mắng cũng không tức giận, cố ý ngay trước mặt Sở Mộ uống ngụm trà:
"Hạ độc ta, cũng chẳng có ích lợi gì. Nhưng ta cũng không hại chết ngươi, lúc trước Lâm Khâm thúc thúc muosn hạ độc ngươi,nhưng ta không để hắn hạ, có phải hay không? Ta vẫn còn chú ý đến ngươi, ca ca tốt của ta."
Sở Mộ thật sự là phục miệng lưỡi tên Sở miệng lưỡi này.
"Ha, chẳng lẽ ta còn phải cám ơn ngươi đã không giết ta ?" Một câu châm chọc, Sở Tiêu làm như không nghe không biết, khoát tay nói:
"Không khách khí không khách khí, toàn là huynh đệ, không cần cảm ơn!"
Sở Mộ quăng ngã cái cốc liền hung mãnh tiến lên nắm lấy vạt áo của Sở Tiêu, nắm đấm giơ lên còn chưa kịp hạ xuống, chợt nghe Sở Tiêu chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "A, Tề Dư."
Vừa nghe tên Tề Dư, Sở Mộ liền cho rằng nàng đã đi , lập tức buông Sở Tiêu ra, đến cửa sổ nhìn, người Tề Dư còn êm đẹp ngồi ở đó, một bên nghe bình thư, một bên nói chuyện với tên móng heo thối kia.
Biết chính mình bị lừa, Sở Mộ chỉ vào Sở Tiêu, Sở Tiêu đẩy tay ra, thấm thía nói: "Ca, mâu thuẫn của huynh đệ chúng ta có thể thầm kín chậm rãi giải quyết, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy vấn đề lớn nhất hiện tại, là giải quyết tên ong thối đang vây quanh Tề Dư sao?"
Sở Mộ càng nghe càng khó chịu:
"Tên ong thối bên người Tề Dư thì tự ta sẽ giải quyết, cùng ngươi có can hệ gì?" Sở Tiêu nhún vai: "Tam ca, ngươi lấy thân phận gì để giải quyết?"
"Tề Dư là vương phi của ta, thiên hạ đều biết." Sở Mộ hừ lạnh.
"Lúc này hai người đã ly hôn , cũng là thiên hạ đều biết." Sở Tiêu không lưu tình chút nào vạch trần.
Sở Mộ bị sửng sốt nửa ngày cũng không nói ra được lời nào. Sở Mộ bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Sở Tiêu, hỏi: "Tề Dư đem ngươi đùa bỡn, ngươi còn tư tưởng muốn nàng?" Sở Tiêu gặp chiêu hủy chiêu:
"Đúng vậy, Tề Dư như vậy rất xấu, đệ đệ ta liền cưới nàng, ngày ngày tra tấn nàng, trút giận cho tam ca , được chứ?"
Sở Mộ hận nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám lặp lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi!"
Sở Tiêu tuy rằng không có tàn phế, nhưng vẫn là không có tin tưởng có thể bình yên vô sự với Sở Mộ, nếu chọc giận Sở Mộ, nói không chừng hắn có thể giết người .
"Đừng đừng đừng, tam ca bớt giận. Chúng ta không phải nói về nam nhân bên cạnh Tề Dư sao, hai ta từ từ nói chuyện, chậm rãi nói."
Sở Mộ không chút nào không chịu thỏa hiệp: "Ai với ngươi từ từ nói chuyện, chậm rãi nói!Ai cho ngươi nhúng tay vào chuyện Tề Dư, nàng sinh là người của Sở Mộ, chết cũng là quỷ của Sở Mộ ta, không có quan hệ gì với ngươi! Ngươi nên từ bỏ ý định này sớm đi."
Sở Tiêu cũng không sợ uy hiếp , nói thẳng:
"Tam ca nói lời này , như thể Tề Dư sẽ đứng ở nơi đó chờ ngươi, nàng thích ngươi thì sao có thể ly hôn với ngươi? Những chuyện nàng không muốn làm, trên đời này không có ai có thể bức nàng. Trước kia nàng là không được lựa chọn, bây giờ nàng có cơ hội lựa chọn, ngươi cảm thấy nếu nàng có cơ hội lựa chọn thì sẽ chọn ngươi hay chọn ta?"
Tham vọng của Sở Mộ đã bị tiêu diệt bởi những lời nói của Sở Tiêu. Đúng vậy, ngay cả khi hắn giữ đúng tham vọng của mình, cũng phải để Tề Dư nguyện ý mới được a.
Sở Tiêu cùng nàng là thanh mai trúc mã, giữa bọn họ vốn là có cảm tình, là hắn mượn di chiếu để ngăn cách bọn họ, sau khi kết hôn hắn đối xử hờ hững với nàng, Tề Dư cũng đối hắn nhìn như không thấy, Sở Mộ làm thế nào có thể chắc chắn nàng ấy sẽ lại chọn mình?
Tề Dư nếu là không muốn ở bên cạnh hắn, hắn làm cái gì, nói cái gì, tất cả đều là phí công, căn bản không có khả năng đả động nàng.
Cho nên, câu hỏi của Sở Tiêu, Sở Mộ thật đúng là không có tự tin để trả lời.