Trình Tứ không nói chuyện đó là vì không muốn khiến Giang Phóng nặng lòng, nhưng nếu anh đã chủ động nhắc tới, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói một câu.
.: Tôi chỉ đưa cơ hội đến tay cậu thôi, có nắm bắt được nó hay không vẫn tùy thuộc vào cậu, có thể đi được đến bước này đều là dựa vào bản lĩnh của chính cậu.
Giang Phóng cứ cảm thấy trong câu nói này có vài phần cẩn thận dè dặt, giống như sợ anh không vui vậy, nhưng liên hệ với hình tượng và thân phận của Trình Tứ thì lại cảm thấy không thể nào có chuyện đó, thế là anh trả lời: Năng lực và cơ hội đều rất quan trọng, xem ra tôi phải suy nghĩ thật kỹ về bữa cơm đó, phải làm thế nào thì mới có thể tạo thành một bữa ăn thịnh soạn cho anh.
.: Không thể là hai bữa cơm sao?
Giang Phóng: Được, vậy thì hai bữa.
Thành công biến một bữa thành hai bữa, đối với Trình Tứ thì đây cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
.: Vai diễn mà Chương Ti Na giới thiệu cho cậu đã được quyết định chưa?
Giang Phóng: Vẫn chưa, ngày mai sẽ đi xem thử, nếu phù hợp sẽ ký hợp đồng ngay, một vai phụ không có nhiều đất diễn thế này, chắc là sẽ không rắc rối lắm.
Giang Phóng: Tôi nhớ anh đã nói rằng mình có một người em gái đúng không?
Trình Tứ có hơi bất ngờ khi anh bỗng nhắc đến Trình Tiêu Vũ, hắn trả lời: Ừ, sao đột nhiên lại hỏi đến nó?
Giang Phóng: Đóa Lan có đưa tôi mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da, mấy bộ khác tôi tặng người ta hết rồi, còn dư lại một bộ, tôi cũng không biết tặng ai, nếu em ấy không có thì tôi sẽ tặng em ấy bộ này.
Trình Tứ cứ cảm thấy trong miệng có hơi chua chát, tuy là sản phẩm của nhà mình, Trình Tiêu Vũ muốn có lúc nào cũng được, nhưng hắn còn chưa nhận được quà của Giang Phóng, vậy mà Trình Tiêu Vũ lại nhận được trước tiên.
.: Vậy thì cho nó đi, nếu nó biết là do cậu tặng thì chắc là sẽ vui lắm.
Giang Phóng: Vậy anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ bảo người đại diện gửi tới.
Trình Tứ gửi địa chỉ nhà họ Trình và tên của Trình Tiêu Vũ cho anh.
Trình Tứ không quấy rầy anh quá lâu, sau khi hai người trò chuyện xong, Giang Phóng tiếp tục viết luận văn của mình, anh đã có các tư liệu cần tìm và số liệu thí nghiệm nên viết cũng rất nhanh.
Gần đến sáu giờ, anh nhận được tin nhắn của Giang Tề, nói rằng buổi tối cậu không về ăn cơm, không cần đặt thức ăn ngoài cho cậu, Giang Phóng liền bảo cậu đừng chơi ở ngoài lâu quá.
Giang Tề trả lời một câu "đã biết", còn chủ động nói sẽ về nhà trước mười giờ.
Nhìn cảnh tượng cậu báo cáo với người thân, Lạc Minh Hiên cảm thấy có chút mới lạ.
Giang Tề mà gã biết chưa từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ, lúc không vui thì thấy mặt ai cũng khó chịu.
"Giang Tề, mới bao lâu không gặp mà tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi." Lạc Minh Hiên và cậu cùng debut từ một chương trình thực tập sinh, hai người ký hợp đồng với hai công ty khác nhau, trước đây khi Giang Tề lựa chọn Giải Trí Huy Hoàng, gã cứ nghĩ là cậu điên rồi.
Lúc đó Giang Tề là người xuất sắc nhất trong nhóm thực tập sinh của bọn họ, chưa debut mà đã có không ít fan hâm mộ, cả Tân Ngu và Gia Ngu đều có ý định ký hợp đồng với cậu, nhưng cậu lại không chọn công ty nào trong số đó, cứ khăng khăng chọn công ty Giải Trí Huy Hoàng đã sa sút.
Ngoài miệng thì mọi người không nói, nhưng trong lòng đều đang cười nhạo ánh mắt của cậu, cảm thấy cậu đang tự tìm đường chết, rõ ràng có một tương lai tốt hơn nhưng lại tự đào mồ chôn mình.
Ai ngờ chưa tới nửa năm, cả đám bọn họ đều bị vả mặt.
Lựa chọn của Giang Tề là cực kỳ đúng đắn, có câu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.
Tân Ngu có Kha Dĩ Hằng, Gia Ngu có Hạ Văn Bách, nếu cậu ký hợp đồng với hai công ty giải trí này, nói không chừng còn lâu cậu mới có cơ hội ló mặt chứ đừng nói chi là nổi tiếng như bây giờ, nhưng ở Giải Trí Huy Hoàng thì có lẽ cậu chính là anh cả.
Dù tài nguyên mà Giải Trí Huy Hoàng có thể cho cậu hoàn toàn không thể sánh bằng Kha Dĩ Hằng và Hạ Văn Bách, nhưng so với việc bọn họ phải chạy vạy ngược xuôi vì một tài nguyên nho nhỏ thì ít ra Giang Tề đã thành công rồi.
Càng ngày có càng nhiều người biết đến cậu, nhưng lại không có mấy ai nhớ đến những người như bọn họ.
Kinh nghiệm của Giang Tề đã nói cho bọn họ biết một cách rõ ràng, không phải cứ ký hợp đồng với công ty càng mạnh thì càng tốt, công ty càng mạnh thì càng có nhiều nghệ sĩ, một người muốn chỗ dựa không có chỗ dựa, muốn xuất sắc cũng không xuất sắc bằng người ta, thì dựa vào cái gì mà công ty đưa tài nguyên tốt cho bọn họ, ai cũng muốn có, nhưng tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, những nhân vật nhỏ như bọn họ đã định sẵn là không thể có được.
Giang Tề cất điện thoại đi, hỏi với vẻ khó hiểu: "Tôi thế nào, vẫn giống như trước đây thôi."
Lạc Minh Hiên cười nói: "Giang Tề của trước kia muốn về lúc nào thì có ai kiểm soát được, cậu đùng một cái có thêm một người anh trai thì cũng thôi, tại sao anh cậu còn với tay rộng thế? Không phải lúc trước cậu còn nói ngay cả ba mẹ cũng không kiểm soát được cậu à."
Giang Tề nhíu mày, không muốn nghe người khác nói xấu anh mình một xíu nào: "Anh ấy là anh trai tôi, kiểm soát tôi không phải là chuyện bình thường sao."
"Được được được, nhưng anh trai cậu đúng là che giấu quá sâu, ngay cả cư dân mạng ba đầu sáu tay cũng không đào ra được quá khứ của anh ta."
Giang Tề ngừng một lúc rồi mới nói: "Tôi cũng không rõ lắm, lúc anh tôi rời đi thì tôi mới có hai tuổi, chỉ nghe mẹ tôi nói rằng anh trai tôi vốn rất khoẻ mạnh, nhưng sau khi tôi sinh ra, tôi và anh ấy liền thường xuyên bị bệnh, hình như có một lần còn suýt chết."
Biểu cảm của Lạc Minh Hiên khá kỳ lạ: "Suýt chết? Sau đó thì sao?"
Giang Tề bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, "Sau đó anh tôi liền bị ba mẹ gửi đi, tôi cũng rất ít khi gặp mặt anh ấy."
Ngoại trừ lần anh trai thi đậu trường chuyên cấp ba, về sau cậu cũng chỉ nghe được tin về anh trai từ miệng ba mẹ, khi đó bởi vì bất hòa với ba mẹ Giang mà cậu cũng từng rất ghét anh.
Vừa nghĩ tới trước đây mình lại có suy nghĩ này, hiện tại Giang Tề thật sự muốn bóp ch.ết sự xung động của chính mình khi xưa.
Hôm nay, khi anh Kỳ nói cho cậu biết chuyện kể từ khi vào công ty thì anh trai đã trải đường giúp mình, cậu lại càng không có mặt mũi gặp anh hơn, vậy nên cậu liền trốn ra ngoài.
"Là như thế à." Lạc Minh Hiên như có điều suy nghĩ.
Giang Tề chìm đắm trong chuyện quá khứ nên không nhận ra hôm nay người bạn này có hơi kỳ lạ.
Lạc Minh Hiên còn muốn kéo cậu đến quán bar, nhưng tối nay Giang Tề không có hứng, ăn cơm tối xong, lại uống thêm chút rượu, chưa tới chín giờ thì cậu đã chuẩn bị về nhà.
Không thuyết phục được Giang Tề, Lạc Minh Hiên liền gọi một chiếc taxi giúp cậu.
Giang Tề trở lại khách sạn, cậu cứ tưởng anh trai đã về phòng nên liền rón rén đi vào, ai ngờ đèn phòng khách chưa tắt, anh cậu vẫn còn ở đây.
Giang Phóng quay đầu, nhìn hai má đỏ bừng của cậu, anh nhướng mày: "Em uống rượu?"
Giang Tề phủ nhận trong vô thức, nhưng cậu vừa há miệng ra liền nấc ngay một cái, vô cùng lúng túng.
Giang Tề ngượng nghịu nói: "Chỉ uống có một ly, không nhiều đâu ạ."
Giang Phóng: "Bây giờ em là người của công chúng, sự nghiệp lại đang trên đà phát triển, ra ngoài phải chú ý đến lời nói và cử chỉ của mình nhiều hơn, điều này không chỉ là có trách nhiệm với bản thân, mà cũng là có trách nhiệm đối với những người xung quanh đã chăm sóc và quan tâm em, em đã lớn rồi, anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi, còn
lại thì tự em phán đoán."
Giang Tề: "Dạ."
Khi cậu cãi nhau với ba mẹ, từ trước đến nay họ sẽ không đối xử với cậu như người trưởng thành, cứ muốn nhét ý muốn của họ cho cậu, và chưa bao giờ làm giống như anh trai.
"Anh hai."
Giang Tề gọi anh một tiếng.
Giang Phóng: "Hả?"
Giang Tề: "Em xin lỗi về chuyện lúc trước."
Giang Phóng: "Xin lỗi vì em đã thầm mắng anh ở trong lòng à?"
Giang Tề: "Không chỉ vậy... Khi ba mẹ nhắc đến anh với em, em cũng đã nói những điều không hay."
Giang Phóng: "Em không cần cố ý nói ra, muốn mắng thì mắng, dù sao anh cũng không biết được."
Giang Tề vội vàng phủ nhận: "Lúc trước là do em không hiểu chuyện, nhưng bây giờ chắc chắn em sẽ không làm vậy."
Giang Phóng: "Mau cút đi tắm rửa, cả người toàn là mùi rượu, thối hoắc."
Giang Tề nghe thấy giọng điệu quen thuộc này thì cười hehe một tiếng, tảng đá trong lòng cũng được thả xuống.
Sáng ngày hôm sau, La Vĩ Kỳ mang trợ lý và thợ trang điểm đến gặp bọn họ, hôm nay Giang Phóng và Giang Tề đều có công việc, Giang Tề phải đi tham gia một chương trình, trước đó cậu đã tham gia một tập nên La Vĩ Kỳ rất yên tâm để trợ lý Tiểu Đông đi cùng với cậu.
Địa điểm ký hợp đồng ở ngay tại tòa nhà trụ sở của công ty giải trí Hoa Lâm Media, lúc bọn họ đến thì dưới lầu đã có người đứng chờ, đó là người đại diện của Chương Ti Na, không phải bọn họ đến trễ, mà là do đối phương xuống chờ quá sớm.
"Ti Na cùng đạo diễn và nhà sản xuất của bộ phim này cũng đang ở trên đó, hai người đi theo tôi." Có người đại diện của Chương Ti Na dẫn đường, bọn họ đi lên lầu một cách thuận lợi.
Do không phải là buổi phỏng vấn nghiêm túc nên không có quá nhiều quy tắc, sau khi đối phương gọi điện thoại thì liền dẫn bọn họ mở một trong số các cánh cửa ra.
Có một nhóm người đang ngồi trong phòng, trong đó có đạo diễn Chu Long nổi tiếng của Hoa Lâm, còn lại phần lớn đều là những gương mặt xa lạ.
Vừa bước vào, các ánh mắt trong phòng đều tập trung vào bọn họ, nhưng hầu hết đều đổ dồn về phía Giang Phóng.
Mọi người ở đây đều có nghe nói về vị đỉnh lưu đời mới này, anh còn ghê gớm hơn cả Hạ Văn Bách, từ một tài tử thăng cấp thành đỉnh lưu mới của giới giải trí chỉ trong thời gian chưa đến một tháng, bọn họ cũng có nghe về học vấn cao của Giang Phóng, vậy nên bọn họ không nhìn Giang Phóng như nhìn các ngôi sao lưu lượng khác, chỉ là có một ý tưởng không hẹn mà cùng lóe lên trong đầu bọn họ, người này đúng là rất đẹp trai, chỉ dựa vào trình độ học vấn và ngoại hình thì Hạ Văn Bách thật sự không thể sánh kịp.
Chương Ti Na lập tức đứng dậy, sốt sắng bước lên, dẫn Giang Phóng đến trước mặt đạo diễn Chu Long và những người khác: "Cậu ấy chính là Giang Phóng mà tôi kể với mọi người, Giang Phóng, đây là đạo diễn Chu Long, còn có tổng giám đốc Lưu của phía sản xuất, thế nào, có phải giống Tiêu Nam Sênh đến mấy phần hay không?"
Câu cuối cùng là nói với đạo diễn Chu Long và tổng giám đốc Lưu, dường như trước khi hai người đến thì bọn họ đang thảo luận về chủ đề này.
Tổng giám đốc Lưu cười nói: "Ngoại hình đúng là đã qua ải, nhưng các khía cạnh khác thì còn tùy vào đạo diễn Chu."
Tiêu Nam Sênh là tên của vai phụ mà Chương Ti Na giới thiệu cho Giang Phóng, trong tiểu thuyết, ngoại hình của chàng vô cùng xuất chúng, nhưng vì vấn đề trong quá trình trưởng thành nên trông chàng có chút bệnh kiều (*), là một nhân vật rất mâu thuẫn và khiến người đọc khó có thể quên được.
(*) Bệnh kiều (= Yandere): Là một loại bệnh về tinh thần, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật, sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần khác.
"Cậu đã đọc tiểu thuyết chưa?" Chu Long hỏi.
La Vĩ Kỳ liền toát mồ hôi lạnh ngay tại chỗ.
Hình như hôm qua Giang Phóng vẫn luôn viết luận văn, không hề đọc một chút nào.
Không ngờ câu hỏi thứ nhất của đạo diễn Chu lại là điều này, nếu Giang Phóng trả lời không tốt thì...
Giang Phóng không hề khẩn trương tẹo nào, anh ăn ngay nói thật: "Vẫn chưa đọc xong."
Chu Long cười nói: "Cậu rất thành thật, khi tôi hỏi câu này, những người khác đều sẽ nói là đã đọc qua, nhưng lúc yêu cầu bọn họ nói cách hiểu của mình về nhân vật thì bọn họ lại không nói được."
"Thật lòng mà nói, Tiêu Nam Sênh là vai diễn mà tôi khá kỳ vọng, cậu có chắc mình có thể diễn tốt không?"
Giang Phóng suy nghĩ rồi nói: "Con người tôi làm việc luôn cầu toàn, rất hiếm khi làm chuyện gì mà mình không chắc chắn."
Mọi người kinh ngạc trong giây lát, nhưng nghĩ đến thân phận của anh, hình như sinh viên của đại học Yến đều gọi anh là học thần, vậy nên bọn họ liền bình thường trở lại.
"Diễn xuất không giống với thành tích học tập, không phải cứ học giỏi thì sẽ có thể diễn tốt." Đạo diễn Chu khá nghiêm khắc, cũng không bởi vì câu nói này mà nhìn anh bằng ánh mắt khác.
La Vĩ Kỳ vội vàng nói: "Đạo diễn Chu, thật ra Giang Phóng cũng có kinh nghiệm diễn xuất, trước đây đại học Yến từng tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, cậu ấy đã diễn vai nhân vật phản diện."
Đạo diễn Chu nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, "Hiện tại cậu có mang video nào không?"
La Vĩ Kỳ đã chuẩn bị từ trước, nói thật lòng, sau khi xem màn trình diễn của Giang Phóng thì anh ta rất rung động, anh ta hoàn toàn không tưởng tượng được, một người chưa từng học diễn xuất mà lại có thể kiểm soát biểu cảm một cách thành thạo, đồng thời nắm bắt các chi tiết của nhân vật tốt đến thế, lúc đó anh ta nghĩ nếu tương lai Giang Phóng muốn đóng phim điện ảnh hoặc truyền hình thì hẳn là sẽ cần dùng đến, vậy nên anh ta vẫn lưu video đó trong điện thoại.
Nửa tiếng sau, Giang Phóng thành công giành được hợp đồng cho vai Tiêu Nam Sênh.
Từ màn trình diễn của anh, Chu Long nhìn thấy được một ít điểm tương đồng với Tiêu Nam Sênh, so với Hạ Văn Bách, ông cảm thấy Giang Phóng cũng có thể diễn nên Tiêu Nam Sênh trong lòng mình.
Rời khỏi tòa nhà trụ sở của Hoa Lâm Media, La Vĩ Kỳ không thể kiềm nén được sự phấn khích trong lòng nữa, cuối cùng cũng ký hợp đồng, trái tim treo lơ lửng của anh ta rốt cuộc cũng hạ cánh xuống đất.
Giang Phóng gửi tin nhắn cho Trình Tứ, nói cho hắn biết mình đã ký hợp đồng.
Một bên khác, Bàng Băng Xảo cũng nhận được tin vai diễn Tiêu Nam Sênh đã được quyết định.
.