Giang Phóng cúp video, cười híp mắt nhìn về phía bảo an, bảo an vội vàng xin lỗi anh lần nữa.
"Không có gì, anh không cần xin lỗi tôi, anh cũng chỉ làm đúng chức trách thôi, an ninh ở chỗ các anh rất tốt, tôi rất thích."
Nếu không phải vì cảm thấy quá đắt thì anh cũng muốn thuê một căn ở đây, hiện tại anh và Giang Tề đều là ngôi sao, an ninh ở khu dân cư phổ thông không được nghiêm ngặt như vậy, rất dễ có người lẻn vào, nói chung thì cũng không tốt, còn dễ quấy rầy đến các hộ gia đình khác.
Bảo an thấy anh không trách cứ điều gì, hơn nữa còn dễ tính, vậy nên anh ta liền thả lỏng ra: "Hết cách rồi, người sống ở chỗ này không giàu thì sang, nếu chúng tôi không nghiêm ngặt một chút, lỡ như có người lẻn vào thì chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm."
Anh ta lại nhìn chằm chằm vào Giang Phóng: "Tôi cứ cảm thấy cậu rất quen mắt."
Giang Phóng đeo khẩu trang lên lần nữa, "Có lẽ chúng ta từng gặp ở đâu đó."
Bảo an thầm nghĩ, nếu như anh ta thật sự từng gặp người này thì hẳn là sẽ không thể quên, người thanh niên trước mắt sở hữu gương mặt khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi.
Nhưng ngoại trừ cách giải thích này thì dường như cũng không còn lời giải thích nào khác.
Sau khi cửa lớn mở ra, Giang Phóng ngồi vào ghế lái phụ, vào trong tiểu khu cùng chủ tiệm đưa hoa.
Khi Trình Tứ chạy đến, chỉ thấy có một chiếc xe tải đậu dưới tòa nhà mà hắn ở, bảo an của tiểu khu đang giúp vận chuyển những bồn hoa ở sau xe tải xuống.
Hắn nhìn một lượt xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Giang Phóng đâu, vì vậy hắn liền lái xe xuống ga-ra ở dưới tầng hầm, rồi đi lên bằng thang máy khác.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, một bóng người trực diện đi tới, hai người suýt chút đã đụng phải nhau.
Khi Trình Tứ nhìn rõ khuôn mặt của đối phương thì liền nắm lấy cánh tay anh trong vô thức, sợ anh vì lui lại quá gấp mà ngã xuống.
"Sao anh tới nhanh vậy?" Giang Phóng liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới mười lăm phút.
Trình Tứ buông cánh tay anh ra, "Sợ cậu tìm không thấy, nên liền vội vàng chạy đến đây."
Giang Phóng cảm thấy hắn đang xem thường mình, "Không tìm được thì tôi còn không biết hỏi bảo an sao? Anh vào nhà trước đi, tôi đi xuống xem coi còn thiếu bao nhiêu."
Trình Tứ: "Tôi đi cùng với cậu."
Giang Phóng không để tâm, hai người đi xuống một lần nữa.
Giang Phóng chuyển những chậu cây còn lại sang một thang máy khác, Trình Tứ xắn tay áo lên muốn giúp thì bị anh ngăn lại: "Anh không cần động tay, để tôi làm là được, anh đang mặc đồ vest giày da, lỡ như bị dính bẩn thì rất phiền phức."
Trình Tứ không thèm để ý, "Bẩn thì sẽ có người đem đi giặt."
Giang Phóng cười nói: "Tôi còn tưởng anh sẽ nói "bẩn thì vứt đi"."
Trình Tứ cười một tiếng: "Bộ đồ vest này tôi cũng mới mặc có một hai lần, không đến mức vứt đi, hơn nữa còn lãng phí."
Không bao lâu sau, tất cả bồn cây đã được vận chuyển xong, nằm chất đống ở trong phòng khách nhà Trình Tứ, sàn nhà vốn sạch sẽ giờ lại dính không ít dấu chân và bùn đất.
Bảo an của tiểu khu giúp bọn họ vận chuyển mà cả người đầy mồ hôi, Giang Phóng đưa cho mỗi người một chai nước để tỏ lòng cảm ơn nhưng họ liên tục từ chối, bọn họ được trả lương khá cao, đây cũng là một trong những công việc của bọn họ, vậy nên đâu thể không biết xấu hổ mà nhận lấy.
Tuy nhiên Giang Phóng càng cố chấp hơn, cuối cùng họ chỉ có thể nhận lấy rồi rời đi.
"Sao cậu lại mua nhiều bồn cây như vậy?" Trình Tứ đã cởi áo khoác xuống, sau lưng hắn cũng đổ mồ hôi vì nóng.
Giang Phóng đi tới, nhìn thoáng qua dáng người của hắn, anh không trả lời mà trêu chọc ngược lại: "Lúc anh mặc đồ vest thì không có cảm giác gì, không ngờ sau khi cởi áo khoác xuống thì thân hình anh cũng rất có vốn liếng."
Áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi, có một phần dính sát vào lưng hắn, phác hoạ rõ ràng từng nét cơ bắp nuột nà trên tấm lưng.
Trình Tứ bị anh nhìn đến nỗi siết chặt quai hàm, hắn có hơi mất tự nhiên mà kéo cà vạt, "Thân hình của cậu cũng rất tốt."
Hai người cũng thường xuyên chú trọng rèn luyện cơ thể, nhưng sẽ không tập luyện điên cuồng giống như một số người, tăng cơ bắp đến hết cỡ.
Giang Phóng rút tờ khăn giấy ra đưa cho hắn, "Anh chảy nhiều mồ hôi quá, mau lau đi, thời tiết đã nóng như vậy, còn mặc đồ vest thì đúng là tự hành mình."
Trình Tứ nhận lấy khăn giấy, bỗng có chút bừng tỉnh, hình như lần trước là hắn đưa khăn giấy cho Giang Phóng, lần này đổi lại là anh.
Giang Phóng nói: "Anh nói rất cần, tôi đoán anh cũng không thường xuyên ở đây, có lẽ chỗ này không có gì cả nên liền mua nhiều hơn một chút, ông chủ thấy tôi mua nhiều, không chỉ giảm giá mà còn giao hàng tận nơi, giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều."
"Thực tế chứng minh tôi mua thêm là đúng, anh không ở đây bao lâu rồi, tôi vừa bước vào đã cảm thấy không có hơi người, tuy được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng nhà bếp không có dấu vết đã mở van, ngay cả tủ lạnh cũng không cắm điện."
Bị vạch trần, Trình Tứ ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Trước đây tôi ở nhà khá nhiều, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ sống ở đây."
Giang Phóng gật đầu: "Chuyển ra ngoài ở cũng khá tốt."
Trình Tứ tưởng rằng anh sẽ hỏi vì sao, còn đang suy nghĩ mình nên dùng lý do gì, hắn không muốn nói dối lừa Giang Phóng.
Giang Phóng: "Trước kia tôi và Giang Tề cũng sống trong nhà, nhưng sau đó vì fan cuồng và truyền thông nên phải chuyển đến khu khác sống, ở một thời gian thì không muốn chuyển về nữa, ở ngoài một mình, không cần đối mặt với ba mẹ mỗi ngày, cũng không phải nghe họ cằn nhằn lải nhải"
"Cậu nói đúng." Trình Tứ lại hỏi: "Cậu xem tủ lạnh làm gì?"
Nói đến chuyện này, Giang Phóng mới nhớ ra ngoại trừ việc đưa bồn cây tới thì anh còn có một chuyện khác.
"Anh đã ăn cơm chưa?"
Trình Tứ lắc đầu, hôm nay là sinh nhật của Trình Tiêu Vũ, hắn vừa về tới nhà thì tất cả mọi người đều đang bận tổ chức tiệc sinh nhật, sau đó hắn lại cãi nhau một trận với mẹ Trình, chưa ăn cơm thì đã rời khỏi nhà.
Giang Phóng búng tay một cái, cười nói: "Vậy đêm nay anh có lộc ăn rồi, tiện thể tôi còn mua một ít nguyên liệu nấu ăn, anh đợi một lát, tôi đi nấu cơm."
Anh nói xong liền xoay người đi về phía nhà bếp, thế nên không nhìn thấy được biểu cảm sững sờ của Trình Tứ.
Một lát sau, Giang Phóng đột nhiên thò đầu ra từ trong nhà bếp, anh thấy Trình Tứ đang cúi người định di chuyển mấy bồn cây trên mặt đất.
"Tạm thời cứ để đó đi, chờ khi ăn xong tôi sẽ xem xét coi nên sắp
xếp những bồn cây này như thế nào, bây giờ còn chưa hoạch định xong, đợi lát nữa còn phải di chuyển thêm một lần."
"Tôi chuyển ra ban công trước, đến lúc đó làm cũng dễ dàng hơn một chút, mồ hôi chảy cũng chảy rồi, thêm lần này cũng không sao."
Giang Phóng nấu cơm trong nhà bếp, Trình Tứ cũng muốn tìm cho mình chút chuyện để làm, bây giờ hắn muốn quét sạch đầu óc của mình một chút, không muốn suy nghĩ gì cả.
Giang Phóng mua gần ba mươi chậu cây xanh, có rất nhiều chậu nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cũng có chậu khá lớn, phù hợp đặt trong phòng khách nên hắn không chuyển ra ngoài ban công.
Di chuyển tới lui khoảng mười lần, Trình Tứ quay trở lại phòng khách, sau đó trông thấy điện thoại Giang Phóng đặt trên bàn trà bỗng có thêm mấy tin nhắn.
Hắn nhớ Giang Phóng đã từng nói, anh có một người bạn cùng phòng cực kỳ thích gửi một đống meme cho anh, nhưng hắn vẫn lo là có chuyện gì quan trọng, sau khi rửa tay xong, hắn cầm điện thoại đi vào nhà bếp.
Ánh sáng vằng vặc của bóng đèn dây tóc tràn ngập mọi ngóc ngách trong nhà bếp, chàng thanh niên đeo một chiếc tạp dề không biết tìm được ở đâu, ánh đèn chiếu vào trên người anh, các đường nét khéo léo sắc sảo trên khuôn mặt lập tức có thêm một phần hư ảo, cứ như không tồn tại trong thế giới hiện thực.
Giang Phóng thả một con cá đã được đánh vẩy vào trong nồi, lại cho thêm chút gừng và các nguyên liệu khác, khi anh xoay người lại mới nhìn thấy Trình Tứ, ánh mắt anh rơi vào chiếc điện thoại trên tay hắn: "Của tôi?"
Lúc này Trình Tứ mới hồi phục tinh thần lại, nắm tay của hắn nhẹ nhàng ấn vào chóp mũi mình, chỉ trong một khoảnh khắc khi nãy, hắn cảm thấy Giang Phóng giống như thiên sứ giáng trần, hơn nữa còn là thiên sứ đến để cứu rỗi hắn.
"Có người nhắn tin cho cậu, tôi thấy có rất nhiều tin, có thể là có chuyện gì gấp, cậu muốn đọc không?"
"Tạm để ở một bên đi, giờ này mấy người đó không có chuyện gì gấp đâu, chờ tôi làm xong rồi đọc."
Giang Phóng thấy áo sơ mi trên người hắn đã ướt đẫm, "Mấy chậu cây còn lại cứ để yên đó, anh định đi tắm, hay là thay quần áo sạch, ở đây hẳn là có chỗ thay và giặt quần áo nhỉ?"
Trình Tứ cũng không thích cảm giác ẩm ướt trên người, "Tôi thường chuẩn bị một ít quần áo dự phòng, vậy tôi đi xối một cái nhé."
Giang Phóng không chắc liệu Trình Tứ có ăn nhiều hay không, vậy nên anh liền làm ba món mặn một món canh cho an toàn, còn canh cá chỉ cần chờ sôi là được.
Giang Phóng cầm điện thoại mà Trình Tứ đặt ở bên cạnh lên, anh tưởng là thằng nhóc Triệu Anh Hoa kia, không nghĩ tới lại là Giang Tề.
Giang Tề: Anh hai, bây giờ anh có rảnh không?
Giang Tề: Cũng không phải chuyện gì lớn, là về fan hâm mộ đại gia của anh.
Giang Tề: Cô ấy gửi rất nhiều tin nhắn cho em, nói rằng vì mình mà anh trai và mẹ đã cãi nhau, em cảm thấy tâm trạng của cô ấy không ổn cho lắm.
Giang Tề: Nhưng bây giờ em còn đang làm việc, nếu không thì anh an ủi cô ấy một chút nhé?
Giang Phóng nhíu mày lại, bảo sao anh cứ cảm thấy tối nay Trình Tứ có một chút kỳ lạ, ở đáy mắt hắn dường như có một vệt phiền muộn không chịu tiêu tan, tuy số lần anh gặp mặt Trình Tứ không nhiều, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tối nay hắn không mấy vui vẻ.
Anh nhìn về phía phòng của Trình Tứ, thấy hắn còn chưa ra, liền gọi lại cho Giang Tề, người bắt máy chính là La Vĩ Kỳ.
"Giang Tề đi vệ sinh, sẽ trở lại nhanh thôi."
"Chờ nó về, anh bảo nó gửi lịch sử trò chuyện vừa nãy cho tôi." Giang Phóng nói xong liền cúp điện thoại.
La Vĩ Kỳ còn muốn hỏi là lịch sử trò chuyện gì, chờ khi Giang Tề trở về, anh ta liền nói chuyện này cho cậu.
Do bận việc nên Giang Tề không trò chuyện nhiều cùng Giọt Mưa Nhỏ, đều là Giọt Mưa Nhỏ đơn phương nói, như thể cô đang cần một đối tượng để thổ lộ hết nỗi lòng, cậu liền gửi hết những gì cô nói cho anh trai.
Giang Phóng đang định mở ảnh lên xem thì Trình Tứ đã tắm xong rồi bước ra khỏi phòng, trên tay hắn cầm một chiếc khăn lông màu trắng, đang lau khô tóc của bản thân.
Người đàn ông nhìn qua cao hơn anh bốn, năm centimet, thật ra Giang Phóng đã rất cao, nhưng Trình Tứ còn cao hơn, gần đến một mét chín, tỉ lệ cơ thể cũng vô cùng tốt, vai rộng eo hẹp, là một chiếc móc áo cực kỳ đẹp mắt.
Chỉ là lúc trước đã quen nhìn Trình Tứ mặc đồ vest, bây giờ đột nhiên thấy hắn mặc quần áo thoải mái ở nhà màu xám đen, mái tóc được chải lên thường ngày cũng rủ xuống từng sợi vụn vặt, trong nháy mắt đã biến các đường nét cứng rắn mạnh mẽ trở nên mềm dịu hơn mấy phần, cả người hắn nhìn qua không còn tính công kích rõ ràng như thế nữa, đồng thời khí thế cũng bị yếu hơn nhiều.
Mất đi lớp áo ngoài lạnh nhạt đuổi người ra xa ngàn dặm, hắn giống như một tổng giám đốc ở địa vị cao rơi xuống chốn đất bằng, trên người như cũng có thêm một chút khói lửa đời thường.
Trình Tứ thấy Giang Phóng nhìn mình chằm chằm nên cho rằng có chỗ nào không ổn, hắn cúi đầu nhìn quần áo trên người, không phát hiện có gì lạ: "Sao vậy?"
Giang Phóng cười híp mắt nói: "Có một vẻ đẹp trai rất khác biệt, ưa nhìn."
Vành tai Trình Tứ hơi đỏ lên: "Thật sao?"