"Ai gửi tin nhắn vậy?"
Trình Tứ nhìn thấy Giang Phóng vừa xem vừa cười, không nhịn được hỏi.
Giang Phóng: "Kha Dĩ Hằng."
Trình Tứ ngừng một chút rồi nói: "Là người hạng nhì mười ngàn năm đó?"
Giang Phóng liếc hắn một cái, "Ngay cả miếng hài này mà anh cũng biết."
Thời gian trước Trình Tứ cũng không lăn lộn vô ích trong Super Topic.
Có một vài fan hâm mộ sẽ thảo luận về tình hình của các ngôi sao khác ở trong khu bình luận, nhưng các cô sẽ thường dùng chữ cái hoặc biệt danh để thay thế, lúc đầu hắn hoàn toàn không biết bọn họ đang nói đến ai, sau đó mới từ từ biết được.
"Hai người chỉ gặp mặt trong một show giải trí, anh ta tìm cậu thì có thể nói chuyện gì?"
Giang Phóng: "Người gửi tin nhắn đe dọa tôi, tên Weibo của gã nhìn qua thì là fan của Kha Dĩ Hằng, có rất nhiều người cũng đang thảo luận chuyện này, có thể là do người đại diện nói cho anh ta biết nên anh ta mới đi giải thích với tôi."
Trình Tứ: "Người đại diện của Hạ Văn Bách không ngu ngốc như thế, cô ta sẽ không dùng loại thủ đoạn vừa nhìn đã biết này, nếu không cô ta cũng sẽ không bước xa được trong giới giải trí như hiện tại."
Giang Phóng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, "Cục cưng bé Hằng của tôi" này, mười phần chắc chín chỉ là hành vi cá nhân."
Trình Tứ cười nhẹ: "Hành vi cá nhân thì càng tốt, sức răn đe sẽ càng mạnh hơn, có một ít kẻ cảm thấy thông qua mạng thì sẽ không có người biết mình là ai, vậy nên liền có thể tùy ý nhục mạ người khác, không cần trả bất cứ cái giá nào, tôi sẽ cho gã biết, mạng xã hội không phải là nơi vô pháp luật."
Giang Phóng giơ ngón tay cái lên, "Tôi ủng hộ anh, công nhân quét đường."
*
Buổi tối, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm điện thoại lướt Weibo, không biết nhìn thấy điều gì mà sắc mặt cô ta có hơi tái nhợt, trên trán đã thấm một lớp mồ hôi từ lúc nào không hay.
"Hắn không thể nào biết được, cách một lớp màn hình, hắn sẽ không biết mình là ai cả." Cô ta đã nhìn thấy bài Weibo mà chín dấu chấm câu tag mình, còn có Weibo nói muốn kiện cô ta của Giải Trí Huy Hoàng.
Vế sau cô ta chỉ nhìn một lần, vốn không để ở trong lòng, mỗi năm dù không đủ một ngàn thì cũng có hơn tám trăm vụ phòng làm việc hoặc công ty kiện người dùng Weibo như thế này, mục đích của bọn họ chỉ là để gây chấn động và tỏ thái độ rõ ràng, sau đó thì cũng không giải quyết được gì.
Nhưng không thể xem thường Weibo của Chín dấu chấm câu, bởi vì chuyện của Giải Trí Đại Bạch vừa có kết quả sáng nay.
Dường như tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận rằng là do chín dấu chấm câu làm.
Tuy có hơi sợ hãi, nhưng cô ta không hối hận vì đã nhắn tin đe dọa Giang Phóng, hơn nữa cô ta cũng không gây ra tổn thương thật sự nào với anh, chỉ là gửi một ít hình ảnh máu me để dọa anh giật mình thôi.
Nghĩ tới đây, biểu của của cô ta lại vặn vẹo hơn một chút.
Cô ta không sai, ai bảo Giang Phóng đã cướp mất vai diễn của idol cô ta, bây giờ còn cướp luôn cả đại ngôn quan trọng của idol, tất cả cũng tại Giang Phóng chọc giận cô ta trước.
Cô ta vẫn cứ lướt Weibo, như thể muốn tìm kiếm dấu vết của mình từ một nơi đâu đó mà chín dấu chấm câu không tìm thấy được, cho đến lúc nửa đêm, cô ta mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, người phụ nữ liền bị đánh thức bởi âm báo đồng hồ, cho dù cực kỳ buồn ngủ nhưng cô ta lại không thể không đứng dậy, bởi vì chủ nhật tuần này phải tăng ca.
Đến công ty, người phụ nữ bắt đầu vùi đầu vào trong một ngày bận rộn, không có chuyện gì xảy ra, cô ta cảm thấy mình sẽ an toàn nên liền tạm thời quên đi chuyện trên Weibo, cho đến khi lãnh đạo trực tiếp của cô ta dẫn theo hai người cảnh sát đến tìm.
Cảnh sát muốn đưa cô ta đi thẩm vấn với lý do cô ta đã nhục mạ và đe dọa người khác trên mạng.
Người phụ nữ nghe xong liền sợ đến mức bật khóc, lúc bị dẫn đi, cô ta nhìn thấy vẻ mặt cau có của cấp trên và những đồng nghiệp khác, trong lòng cô ta liền biết là toang rồi, cho đến giờ phút này thì cô ta mới cảm thấy hối hận.
Vụ án nhanh chóng kết thúc, phòng tuyến tâm lý của người phụ nữ sụp đổ trong tích tắc, không ai hỏi gì mà đã khai hết ra.
Sau đó cảnh sát liền thông báo kết quả vụ án lên trên Weibo, tốc độ nhanh đến mức khiến cư dân mạng nhìn mà than thở lấy làm lạ.
Tài khoản Weibo của Trình Tứ lại tăng thêm vài trăm ngàn người theo dõi một lần nữa, kể từ hôm nay, không còn ai lại nghi ngờ về trọng lượng lời nói của chín dấu chấm câu.
Người fan này của Giang Phóng thích hành động hơn là phí miệng lưỡi, mỗi lần đăng Weibo thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.
À không đúng, mỗi ngày hắn đều đăng cố định hai bài Weibo, vừa nhìn là biết hắn đang làm nhiệm vụ trong Super Topic của Giang Phóng.
Các ngôi sao khác đều ghen tị gần chết, chừng nào bọn họ mới có được một fan hâm mộ như thế này, nếu có thì chắc là sướng rân người mất.
Sau vài sự kiện như vậy, hiện tại mọi người cũng nghi ngờ rằng sau này còn có blogger nào dám nói đến Giang Phóng hay không, lỡ như bị chín dấu chấm câu tag một cái, gửi một câu "Người tiếp theo", vậy thì thật sự sẽ trở thành người tiếp theo rồi.
Miếng cười này còn vì vậy mà lên hot search, tiêu đề hot search cũng đã được cư dân mạng suy nghĩ kỹ càng.
#Bạn là người tiếp theo sao#
Cư dân mạng đú trend này cực kỳ nhiệt tình, cho đến khi có người tung tin nói, thật ra Cục Cưng Bé Hằng Của Tôi là fan của Hạ Văn Bách.
Cảnh sát không tiết lộ chi tiết của phần này trong thông báo, nhưng chuyện này vẫn bị cư dân mạng thần thông quảng đại biết được.
Kẻ tung tin đã nói, người phụ nữ thừa nhận với cảnh sát lý do mình gửi tin nhắn đe dọa cho Giang Phóng, là bởi vì cô ta đã nhìn thấy có một fan lớn nói ở trong nhóm chat rằng idol bị hàng xóm cướp mất một đại ngôn hạng xa xỉ, cô ta nhất thời bốc đồng nên liền đổi sang một acc phụ rồi mắng chửi Giang Phóng.
Acc phụ đó là tài khoản mà cô ta núp lùm trong nhóm fan của Kha Dĩ Hằng, để khiến fan của Kha Dĩ Hằng tin rằng mình là fan only nên tất cả các bài đăng của cô ta trên Weibo đều có liên quan đến Kha Dĩ Hằng.
Chuyện này đương nhiên bị fan của Hạ Văn Bách phủ nhận, còn nói chắc như đinh đóng cột là có người muốn hãm hại nhà của bọn họ.
Thế là một lượng lớn cư dân mạng chạy tới dưới Weibo chính thức của cảnh sát để xin xác minh, nói rằng bọn họ không muốn đổ oan cho người tốt, chỉ xin được biết sự thật.
Nửa tiếng sau, Weibo chính thức đã trả lời bình luận đầu tiên, kêu gọi mọi người nên tỉnh táo một chút và nói chuyện này là hành vi cá nhân của fan hâm mộ.
Tuy không trả lời trực tiếp, nhưng cũng xác nhận phần nào về lời của người tung tin.
Mấy phút sau, Giang Phóng chuyển tiếp bình luận này.
- [email protected] Phóng yyds: Chúng ta không thể ngăn cản hành động của người khác, nhưng chúng ta có thể quản lý chính mình, không khiến bản thân trở thành một thành viên của bạo lực mạng, hy vọng mọi người cùng nhau nỗ lực, chung tay xây dựng một gia đình mạng hài hòa. //Cảnh sát thành phố Yến: Mong mọi người hãy tỉnh táo một chút, đây chỉ là hành vi cá nhân của người hâm mộ, xin đừng lôi người khác vào.
Sau đó thì Weibo chính thức của Cảnh sát thành phố Yến đã nhấn like bài Weibo này.
Cư dân mạng lần lượt cảm thán tam quan của Giang Phóng vô cùng chính trực bình thường, rõ ràng anh là người bị uy hiếp đe dọa, nhưng anh lại đứng ra quản thúc fan hâm mộ của mình trước tiên, một người như vậy mới được gọi là thần tượng chân chính.
Bạo lực mạng sẽ mãi mãi không bị ngăn cấm, nhưng chỉ cần ý thức của mỗi người đều nâng cao một chút, dù chỉ là một chút, thì hiện tượng xã hội này liền có thể giảm bớt đi, biết đâu trong một góc khuất nào đó, có người sẽ được cứu rỗi chỉ vì một chút ấy.
Chuyện này đúng là không phải do Bàng Băng Xảo làm, lúc vừa nổ ra, thậm chí cô ta còn chờ mong fan của Giang Phóng có thể làm ra một vài hành vi mất lý trí, tốt nhất là chạy tới mắng Hạ Văn Bách.
Một khi các fan làm ra hành vi đi quá giới hạn, vậy thì Hạ Văn Bách lập tức sẽ biến thành nạn nhân, cô ta lại marketing thêm một đợt, chắc chắn liền có thể nhận được sự thông cảm của công chúng và fan hâm mộ.
Thậm chí Bàng Băng Xảo đã liên hệ với blogger xong xuôi, ngay cả bản thảo cũng đã được viết đâu vào đấy.
Không ngờ một bài Weibo của Giang Phóng liền khiến kế hoạch của cô ta tan tành.
Lúc này cho dù cô ta tìm người giả thành fan của Giang Phóng thì cư dân mạng cũng sẽ không tin.
Bình hoa trong văn phòng lại bị đập một lần nữa, Hạ Văn Bách rất ít khi nhìn thấy mặt mất kiểm soát như vậy của người đại diện, nhưng cả hai lần đều là do cùng một người.
"Chị có đập cũng không thay đổi được sự thật này, hà cớ gì phải làm thế, còn có thể gây thêm phiền phức cho người khác." Hạ Văn Bách nói với vẻ vô cảm.
"Tôi làm tất cả là vì ai, còn không phải là vì cậu!" Bàng Băng Xảo thở hổn hển.
Hạ Văn Bách nói: "Thực lực không bằng người ta, không có gì để nói, Giang Phóng có thể giành được đại ngôn Augurit thì cũng là bản lĩnh của cậu ta, Augurit vốn cũng không nói nhất định sẽ ký hợp đồng với chúng ta."
Vẻ mặt Bàng Băng Xảo trở nên u ám: "Đừng quên là ai đứng sau trả giá mà cậu mới có được địa vị và danh tiếng như bây giờ, hiện tại vây cánh cứng cáp rồi, nên bắt đầu chê bai thủ đoạn của tôi?"
Hạ Văn Bách thở dài một hơi: "Tôi không có nói như vậy, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy không cần thiết, không có Augurit, thì sẽ còn có cái khác."
Anh ta có thể đi đến đây cũng không phải dễ dàng, anh ta đã may mắn hơn so với rất nhiều người, do đó cũng càng thêm trân trọng tiếng tăm của bản thân.
Nếu đã không ngăn cản được sự vượt lên của Giang Phóng, vậy tại sao còn phải liều chết với cậu ta, cho dù danh tiếng của anh ta bị Giang Phóng qua mặt thì cũng mạnh hơn nhiều so với bọn người Kha Dĩ Hằng, cùng lắm anh ta chỉ chịu một chút thiệt hại, nhưng thiệt hại đó cũng sẽ không quá lớn.
"Tôi không nuốt trôi cục tức này." Bàng Băng Xảo sa sầm mặt nói, "Tôi có thể không cần đại ngôn Augurit, nhưng nhân vật Tiêu Nam Sênh chỉ có thể là của cậu."
Hạ Văn Bách nhíu mày: "Chị định làm gì?"
Bàng Băng Xảo: "Cậu yên tâm, tôi đã nắm trong tay thứ có thể giáng đòn trí mạng vào Giang Phóng từ lâu, bây giờ chỉ cần ngồi chờ một thời cơ thích hợp, tôi muốn khiến cậu ta vĩnh viễn cũng không trở mình được nữa."
Không phải Hạ Văn Bách không tin Bàng Băng Xảo, chỉ là bây giờ càng ngày anh ta càng không hiểu, vì sao cô ta cứ muốn đối đầu với Giang Phóng đến cùng.
Anh ta cảm thấy người đại diện đã có hơi mất lý trí, quả thật là anh ta rất muốn chuyển hình, nhưng anh ta cũng không muốn mạo hiểm, đi đến một bước này, anh ta vô cùng trân trọng mọi thứ ở hiện tại, cho dù chuyển hình chậm một chút thì cũng tốt hơn nhiều so với việc mất đi tất cả trong nháy mắt.
Còn về đòn trí mạng mà người đại diện nói, anh ta vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Anh ta đã xem qua tài liệu đại học của Giang Phóng, một người như thế có thể gọi là hoàn mỹ, ngay cả anh ta cũng khó mà ghét được.
Sáng hôm sau.
Giang Tề đang ăn sáng, không biết nhìn thấy cái gì mà suýt chút nữa cậu đã phun đồ ăn ra ngoài.
Giang Phóng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, "Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc đang ăn không được xem điện thoại."
Giang Tề vội chuyển điện thoại sang chỗ khác, "Em không có xem."
Yên lặng một hồi, cậu lại không nhịn được mà chia sẻ thứ mình vừa nhìn thấy với Giang Phóng.
"Anh hai anh đoán xem em vừa nhìn thấy cái gì, là về tập ba của chương trình vừa phát sóng tối qua, sáng nay liền lên hot search, cư dân mạng rất thông minh, họ nói tối qua ekip chương trình đã định mua, nhưng vì chuyện tối qua rầm rộ quá, anh cũng lên hot search, nếu mua thì sự chú ý sẽ không cao lắm, vậy nên ekip chương trình cố ý đợi đến sáng hôm nay mới mua."
Hot search chủ yếu nhằm kêu gọi giới trẻ nên quan tâm đến sức khỏe tinh thần và thể chất của người cao tuổi hơn.
Có một chi tiết trong nội dung phát sóng tối qua khiến khán giả rất cảm động.
Sau khi nhận nhiệm vụ từ ekip chương trình, Giang Phóng dạo qua một vòng trong viện dưỡng lão, anh phát hiện có một ông cụ đang ngồi một mình trong góc, những người khác không phải đang tán gẫu thì cũng đang tìm việc gì đó để làm, nhưng chỉ có một mình ông cụ nhìn qua trông rất cô đơn.
Sau đó Giang Phóng thương lượng với ekip chương trình rằng anh muốn đổi mục tiêu nhiệm vụ, tổng đạo diễn muốn xem anh định làm gì nên cũng đồng ý.
Tiếp đó Giang Phóng liền đến trò chuyện với ông cụ ấy, ban đầu ông không biết nên mở miệng thế nào, nhưng trò chuyện được một lúc thì ông nhận ra, dù mình nói gì thì Giang Phóng cũng đều có thể đáp lời, anh cũng biết rất nhiều chuyện, điều này khiến ông từ từ mở lòng ra.
Thật ra ông cụ vừa được người thân đưa đến viện dưỡng lão chưa được mấy ngày, ông không quen với những cụ già khác, tính cách cũng khá lầm lì, mỗi ngày cảm xúc của ông lại tụt xuống một chút, thế nên mấy ngày nay lúc nào ông cũng ngồi ở trong góc một mình.
Lúc trước ekip chương trình đã từng cân nhắc đến ông, nhưng sợ gây khó khăn cho khách mời nên sau đó mới đổi người.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, Giang Phóng là chọn trúng ông cụ.
Sau đó Giang Phóng biết được một trong những thú vui của ông trước đây là đánh cờ, anh liền lôi kéo ông đến trong đình nghỉ mát để chơi cùng những cụ ông khác, về sau chính là hình ảnh mà các khách mời khác nhìn thấy.
Có lần mở đầu này, rất nhanh ông cụ đã hòa nhập vào đại gia đình viện dưỡng lão, không còn trốn ở trong góc một mình nữa, ông còn quen được vài người bạn đánh cờ khác, sau này khi không có chuyện gì làm thì liền hẹn họ cùng đánh cờ chung.
Buổi chiều, Giang Phóng và La Vĩ Kỳ đi gặp người phụ trách Augurit ở khu vực Trung Quốc.
Phụ trách Augurit là một người phụ nữ sắc sảo lão luyện, bà tên Trần Diệp Lai, đã được cử tới Trung Quốc từ một tháng trước, đến nay bà vẫn luôn khảo sát các chi nhánh và thực hiện một số kế hoạch tuyên truyền quảng cáo.
Lần này trụ sở chính trực tiếp chỉ định người đại ngôn khiến bà có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Augurit tiến quân vào khu vực Trung Quốc, nếu chọn sai người đại ngôn thì tạo ra tổn thất không nhỏ đối với thương hiệu, đặc biệt là sẽ cản trở việc mở rộng thương hiệu Augurit tại Trung Quốc.
Trần Diệp Lai cũng cân nhắc rất nhiều lần rồi mới chọn trúng Hạ Văn Bách, Hạ Văn Bách vô cùng nổi tiếng, vài năm qua debut nhưng không có scandal gì, hình tượng của anh ta cũng phù hợp với định vị thương hiệu, có thể nói đây là lựa chọn tốt nhất cho vị trí người đại ngôn.
Bà vẫn giữ suy nghĩ cho đến khi nhìn thấy Giang Phóng.
Thanh niên chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam đơn giản cùng với quần dài màu đen, một tay anh đút túi, từ ánh mắt khi anh
liếc nhìn sang, trong đầu bà chợt hiện lên hình ảnh của một quý tộc đến từ thế kỷ trước, vừa kiêu ngạo vừa ung dung, khi anh khẽ rũ mắt xuống, một loại hơi thở lười biếng bỗng toát ra, khó có thể tưởng tượng ra loại khí chất này lại xuất phát từ một người trẻ tuổi vừa bước ra xã hội.
Lần đầu tiên khi Trần Diệp Lai nghe nói Giang Phóng là một nghiên cứu sinh, bà cứ tưởng rằng hình tượng của đối phương sẽ thiên hướng non nớt, như vậy thì không phù hợp với đặc tính của thương hiệu, thậm chí bà đã suy nghĩ kỹ, nếu Giang Phóng không phù hợp với thương hiệu Augurit này, cho dù anh là người đại ngôn do trụ sở chính chỉ định thì bà cũng phải nói ra ý kiến của mình với trụ sở chính.
Thân là người phụ trách ở khu vực Trung Quốc, chỉ cần tạo được một chút thành tích thì lý lịch của bà sẽ đẹp hơn một phần, ngược lại, nếu thành tích không quá tốt thì cũng sẽ ảnh hưởng đến lý lịch khá nhiều.
Trước khi đến, La Vĩ Kỳ còn có hơi lo lắng, dù sao ngay từ đầu người phụ trách của Augurit coi trọng Hạ Văn Bách hơn.
Nếu như có thể, đương nhiên bọn họ hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với người phụ trách này.
Cũng may dường như đối phương rất hài lòng với Giang Phóng, cũng không có ý định làm khó dễ bọn họ, song phương nhanh chóng ký xong hợp đồng.
Sau khi rời khỏi công ty Augurit, La Vĩ Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng tảng đá này cũng rơi xuống, tối nay các cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai còn phải dậy sớm lên máy bay."
Tiếp đó bọn họ phải đi ghi hình tập bốn của 《 Cuộc sống ngôi sao 》, thời gian ghi hình cũng là ba ngày như cũ.
La Vĩ Kỳ đưa Giang Phóng trở về tiểu khu, sau đó liền rời đi trước.
Sau khi concert của Giang Tề kết thúc, hôm nay cậu cũng đang nghỉ ngơi ở nhà.
Lúc Giang Phóng trở về, Giang Tề đang gọi điện thoại với ai đó, cậu nói chuyện một cách khô khan, hình như là có hơi lúng túng và không biết nên nói gì mới được.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Tề như trút được gánh nặng, có thể thấy bằng mắt thường rằng cả người cậu thả lỏng hơn rất nhiều.
Giang Phóng lắc đầu: "Hai người không thể nói chuyện vui vẻ sao?"
Giang Tề: "Em và ba không có đề tài chung với nhau, hơn nữa lúc trước chỉ cần vừa thấy mặt thì lúc nào cũng cãi nhau, em không biết phải nói gì với ông ấy."
Ba và con trai đều không ai nhường ai, hai người cũng rất ít khi nói lời thân thiết, thế nên muốn vượt qua một bước này thì có chút khó khăn.
Bữa tối do Giang Phóng nấu, Giang Tề dựa vào khung cửa ở bếp, nhìn Giang Phóng đang bận rộn ở bên trong.
"Anh hai, lúc trước chúng ta ở thành phố Hải, anh cũng chưa nấu cơm được mấy lần, sao dạo này hầu như ngày nào cũng thấy anh nấu cơm vậy, chẳng phải anh không thích nấu cơm lắm hay sao?"
Giang Phóng: "Tối nay Trình Tứ sẽ đến dùng cơm."
Giang Tề nghe xong càng ghen tị hơn, có cảm giác như anh trai không còn thuộc về một mình cậu nữa, "Lúc trước em muốn ăn, anh cũng bảo em gọi thức ăn ngoài, anh ta vừa tới thì anh liền nấu cơm, đến cùng ai mới là em trai của anh chứ?"
Giang Phóng nói: "Nếu em không phải em trai anh thì bây giờ em đã bị anh đuổi ra khỏi nhà rồi, em có tin hay không?"
Giang Tề: "..."
Cậu tin.
Sáu giờ tối, Trình Tứ xuất hiện đúng giờ, ăn tối xong, Giang Phóng liền nói rõ với hắn rằng ngày mai anh và Giang Tề phải lên máy bay đi đến địa điểm ghi hình tập tiếp theo của chương trình.
Trình Tứ không bất ngờ, thời gian mà hắn tính cũng gần như vậy, "Lần này ghi hình ở đâu?"
Giang Phóng: "Trên một hòn đảo, quay trong ba ngày."
Lúc chưa gặp trực tiếp Giang Phóng, Trình Tứ cũng không cảm thấy không gặp mặt sẽ khó chịu ra sao, nhưng sau khi đã gặp, bây giờ vừa nghĩ tới bọn họ sẽ không thấy nhau ba ngày thì hắn lại có cảm giác khó chấp nhận được.
Giang Phóng nói tiếp: "Cho nên trong ba ngày tôi không ở đây, hoa cỏ trong nhà tôi phải nhờ anh hỗ trợ chăm sóc một chút rồi, anh không cần chăm quá kỹ, chỉ cần không chết là được."
Trình Tứ nghe vậy liền mỉm cười, "Yêu cầu của cậu đối với tôi thấp như vậy sao?"
Giang Phóng cười nói: "Tổng giám đốc đã đồng ý chăm sóc hoa cho tôi, nếu tôi còn yêu cầu cao thì chẳng phải là quá không biết điều hay sao."
Trình Tứ: "Cậu có thể không biết điều thêm một chút, tôi sẽ không tức giận đâu."
Giang Phóng: "Vậy thì đúng là không biết xấu hổ, à đúng rồi, mật khẩu cửa ra vào vẫn là số của anh trước đây, tôi không có đổi."
Giang Tề cứ cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có hơi hài hòa một cách quá đáng, không chỉ không giống thần tượng và fan hâm mộ, mà cũng không giống quan hệ hàng xóm bình thường, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đã quen biết rất nhiều năm, trên thực tế bọn họ chỉ biết nhau chưa tới một tháng.
Thật ra, cậu vẫn cảm thấy anh trai là một người ngoài nóng trong lạnh, ngoài mặt thì khách sáo lễ phép với tất cả mọi người, có thể trò chuyện với bất cứ ai, nhưng rất ít người có thể đi vào lòng anh, khiến cậu cứ có cảm giác xa cách không thể chạm tới được.
Cậu vốn tưởng rằng là do thời gian quá ngắn, nhưng bây giờ thấy anh đối xử tốt với người mới quen chưa đầy một tháng như thế, trong lòng cậu như bị đổ cả một bình dấm.
Buổi tối khi đi ngủ, cậu mở Wechat của Giọt Mưa Nhỏ lên, gửi một tin nhắn qua.
Em trai idol: Khi nào anh trai cậu về nhà ở?
Giọt Mưa Nhỏ:?
Em trai idol: Haizz, cứ cảm thấy tôi đã trở thành người thừa.
Giọt Mưa Nhỏ: Đối tượng cậu ghen tị vốn phải là tôi.
Em trai idol:...
Em trai idol: Được rồi, cậu thê thảm hơn tôi nhiều.
Em trai idol: Nhưng cũng chưa chắc đâu, nếu không phải là anh trai của cậu, tôi nghĩ anh tôi sẽ không gặp mặt trực tiếp với một cô gái đâu.
Dù biết cậu nói sự thật, Trình Tiêu Vũ vẫn có chút muốn block cậu, nhưng nghĩ tới việc tin tức của idol vẫn phải dựa vào đối phương thì cô đành nhịn xuống.
Idol có một fan lớn là trạm tỷ
(*), các chị ấy đều thật lòng yêu thích idol, sau khi xác định thuộc tính của đối phương thì cô mới thỉnh thoảng tiết lộ tin tức cho trạm tỷ này.
(*) Trạm tỷ: Là người tổ chức và quản lý fanpage cho idol, theo chân idol đến các nơi để chụp ảnh và cung cấp hình của idol cho các fan,...Khi có thời gian thì trạm tỷ sẽ đến nằm vùng rồi chụp một vài tấm ảnh tuyệt đẹp, tiếp đó chỉnh sửa những bức ảnh ấy rồi gửi cho các cô, thông tin về idol quá ít, có rất nhiều fan hâm mộ đều dựa vào những tấm hình này để nuôi sống chính mình.
Nếu không có lịch học được sắp xếp dày đặc mỗi ngày thì Trình Tiêu Vũ muốn đích thân đi hơn.
Giang Phóng và Giang Tề đã lên máy bay vào mười giờ sáng hôm sau, Kha Dĩ Hằng cũng đi cùng chuyến bay với bọn họ, hơn nữa còn ngồi ghế ở hàng bên cạnh, nhìn thấy đối phương, Giang Tề không nhịn được mà lộ ra một chút biểu cảm ghét bỏ.
Kha Dĩ Hằng lườm cậu một cái: "Anh còn chưa chê cậu đây này, concert hát thật là khó nghe."
Giang Tề bực bội phản bác lại: "Anh không đến concert, làm sao biết tôi hát có dễ nghe hay không, chẳng lẽ anh còn cố ý tìm kiếm trên Weibo? Hay ca khúc của tôi được lan rộng như thế, ngay cả bên cạnh anh cũng có fan của tôi?"
Kha Dĩ Hằng: "Đệch, tại sao cậu lại không biết xấu hổ như vậy?"
Giang Tề: "Anh mới không biết xấu hổ đó."
Giang Phóng không để ý đến hai con người ngây thơ trước mặt, đầu tiên anh gửi tin nhắn cho Trình Tứ rằng mình đã lên máy bay, nhận được câu trả lời của hắn thì anh mới tắt máy, sau đó anh lấy một xấp giấy viết bản thảo từ trong túi ra.
Kha Dĩ Hằng và Giang Tề mắng nhau hai câu xong liền nhận ra mình khá trẻ con, bọn họ lập tức dừng đề tài này lại, nhìn thấy giấy viết bản thảo trên tay Giang Phóng, bọn họ liếc qua một cái, rồi lại yên lặng thu hồi ánh mắt.
Tất cả toàn là tiếng Anh, từ sau khi tốt nghiệp thì anh ta không còn dùng đến tiếng Anh, đã quên được gần hết ráo rồi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra vài từ đơn tiếng Anh thông dụng, nhưng liếc mắt nhìn, trên đó toàn là những từ chuyên nghiệp mà anh ta không biết.
Ngồi được một lát, Kha Dĩ Hằng vẫn không nhịn được: "Cậu đang xem gì vậy? Cậu đọc được những từ chuyên nghiệp này à?"
Giang Tề: "Không biết anh trai tôi đang xem cái gì nên cô đơn sao?"
Kha Dĩ Hằng trừng cậu một cái: "Cũng không hỏi cậu."
Giang Tề lẩm bẩm: "Ai bảo câu hỏi thứ hai của anh nghe vô nghĩa như vậy."
"Là luận văn mà một chuyên gia trong lĩnh vực sinh học từng phát biểu." Giang Phóng rất thích luận văn của chuyên gia này, nó có tính dẫn đường không nhỏ đối với anh, tất cả các bài luận văn mà chuyên gia này phát biểu thì anh đều đã xem qua.
Mấy ngày trước anh còn nghe đám người Bạch Thăng Thủy nhắc đến, gần đây chuyên gia này đã về nước, nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết mấy.
Kha Dĩ Hằng cau mày nói: "Chẳng phải cậu đã tiến quân vào giới giải trí rồi sao, còn xem mấy thứ này làm chi?"
Giang Phóng: "Ước mơ của anh là gì?"
Kha Dĩ Hằng há to miệng, bị điên rồi sao, đang yên lành tự nhiên lại hỏi ước mơ của anh ta là gì, "Ước mơ của tôi là giẫm cậu và Hạ Văn Bách ở dưới chân!"
Giang Phóng vỗ nhẹ giấy viết bản thảo trên tay: "Vậy thứ này chính là ước mơ của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói, nếu anh cố gắng một chút, có lẽ anh sẽ có thể hoàn thành nửa kia của ước mơ."
Kha Dĩ Hằng xì mũi coi thường: "Xem thường tôi à, cậu vừa không biết hát, vừa không biết nhảy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi vượt mặt."
Giang Phóng: "Tôi nhớ có rất nhiều tiền bối đáng kính trong giới giải trí cũng không biết hát nhảy, chẳng hạn như vị ảnh đế đã giành được tất cả các giải thưởng trong và ngoài nước nào đó?"
Kha Dĩ Hằng: "...Tại sao anh em mấy người, người này còn trơ trẽn hơn người kia nữa vậy?"
Giang Phóng: "Có thể là do di truyền từ tôi, dù sao anh trai của nó quá mức xuất sắc, đi đến đâu cũng có người yêu thích."
Giang Tề cười khúc khích.
Kha Dĩ Hằng từ bỏ việc nói chuyện với bọn họ.
Giang Phóng chẳng hề ngạc nhiên, cuối cùng cũng có thể yên lặng đọc luận văn.
Một giờ rưỡi chiều, máy bay hạ cánh chậm hơn mười phút, biết bọn họ đi cùng một chuyến bay, ekip chương trình liền sắp xếp một chiếc xe tới đón, thế là bị Kha Dĩ Hằng và Giang Tề anh một câu tôi một câu mà phàn nàn suốt dọc đường.
Bọn họ có ba người, ekip chương trình thế mà lại keo kiệt đến mức chỉ sắp xếp một chiếc xe tới đón, không biết bọn họ không bằng mặt cũng không bằng lòng sao?
Cũng may lần này không cần ngồi xe hơn một giờ, hòn đảo này vốn cũng không lớn, lại là một địa điểm du lịch nên giao thông vô cùng thuận tiện.
Đang vào mùa hè, rất nhiều người sẽ đến trên đảo dạo chơi, lúc này bãi biển ở phía đông hòn đảo đã có khá nhiều du khách, còn địa điểm ghi hình của bọn họ là ở một nửa khác của hòn đảo.
Đó cũng là một thắng cảnh du lịch, nhưng đã bị ekip chương trình giàu sụ bao trọn.
Mỗi nhóm khách mời đều có biệt thự hướng biển của riêng mình, lần này ekip chương trình cũng không giở trò gì, khách mời vừa tới là có thể vào ở ngay, tới trước thì chọn trước.
Vợ chồng Vương Hạc, chị em Tần Khả Khả và Tống Lâm San lần lượt tới nơi sau ba giờ chiều, chờ sau khi tất cả mọi người tập hợp đông đủ thì tổng đạo diễn mới gọi bọn họ đến cùng một chỗ.
Tổng đạo diễn: "Chương trình giải trí của chúng ta không chỉ có đắng cay và mệt mỏi, mà còn có hưởng thụ, vậy nên kế tiếp mọi người sẽ trải qua kỳ nghỉ tuyệt vời ở đây tận ba ngày, các bạn có vui hay không?"
【 Chờ lâu thật lâu, cuối cùng cũng đã phát sóng.】
【 Đạo diễn không cảm thấy ngại sao, các khách mời vốn không tin lời ông ấy nói.】
【 Là tôi thì tôi cũng không tin.】
Cuối cùng là Tần Viên Viên cổ vũ nói một câu "vui vẻ", chỉ là có hơi nhỏ tiếng, nhưng cô có thể bước ra một bước này thì cũng không dễ dàng gì, có điều tổng đạo diễn không vui vẻ chút nào, mấy người này đúng là không chịu phối hợp, không nể mặt mặt ông gì cả.
Tổng đạo diễn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Ánh mặt trời, bãi cát, biển cả, các bạn nhìn thấy những thứ này thì sẽ nghĩ tới điều gì?"
Giang Phóng nhìn mọi người một chút thì thấy không ai mở miệng, anh vừa định nói.
Tổng đạo diễn: "Không cho phép cậu nói chuyện!"
Giang Phóng: "..."
【 Ha ha ha ha ha ha!】
【 Đạo diễn bị ám ảnh tâm lý từ ba tập trước rồi phải không.】