“Vụ này vẫn chưa bị phanh phui, không có nhiều người biết, nhưng cũng sắp rồi.”
Chương Ti Na lăn lộn trong giới này đã lâu, vậy nên có rất nhiều nguồn tin, đặc biệt là gần đây danh tiếng của cô lên cao, rất nhiều người đều đồn thổi rằng sau lưng Chương Ti Na có đại gia chống lưng, nhờ đó mà cô còn kiếm được không ít “tiền lời”.
Người khác nghĩ rằng cô đang đề bạt Giang Phóng, nhưng nói đúng hơn là cô đang cảm ơn anh.
Giới giải trí này không mấy thân thiện đối với ngôi sao nữ, khổ sở bên trong chỉ tự mình mới biết, cô đã được coi là một người có đường đi khá tốt trong số đó, thật ra có càng nhiều sao nữ còn khó khăn hơn cả cô.
“Nghe nói cô ấy bị người ta chụp trúng một ít scandal, nếu scandal này bị lộ ra thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy, bây giờ chắc là đang tìm người giải quyết ổn thỏa, vậy nên tâm trí không nằm ở việc đóng phim được, phỏng chừng tiếp đó còn phải quay lại khá nhiều lần.”
Chương Ti Na cười nói: “Theo tôi nghĩ, hiện tại hẳn càng nên cố gắng diễn tốt bộ phim này, lỡ như còn có thể xoay chuyển tình thế thì sao.”
Chương Ti Na một lời thành sấm (*).
(*) Một lời thành sấm [一语成谶]: Ý chỉ việc nói đùa bâng quơ hay tiên đoán về một điềm xấu, nhưng điều đó lại trở thành sự thật.
Trong thời gian quay phim tiếp theo, Chu Tiểu Nam lại liên tục NG, cho dù cô ta vẫn luôn xin lỗi, nhưng tiến bộ không thấy đâu, đã thế còn bị kéo dài giờ giấc tan làm khiến toàn bộ đoàn làm phim đều sắp phát điên.
Chu Long cũng không vui, mỗi khi dàn dựng cảnh quay thì không chỉ tốn nhân lực, mà còn tốn cả tiền bạc, tuy đoàn phim Phượng Lan Truyện là một bộ chế tác lớn, được đầu tư nhiều, nhưng cũng không kham nổi tổn thất như thế, sau đó ông không thể không tạm thời dời phần diễn của cô ta sang buổi tối.
Giang Phóng đợi ở đoàn phim mấy tiếng đồng hồ uổng phí, vậy nên tâm trạng anh vốn cũng có hơi khó chịu, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt không hài lòng của Trình Tứ, anh không nhịn được mà cười: “Em còn chưa tức giận, anh tức làm gì.”
Trình Tứ thấy xung quanh không có người, mới nói: “Nếu không bị trì hoãn mấy tiếng thì buổi tối chúng ta còn có thể ra ngoài hẹn hò.”
Giang Phóng suy nghĩ thì thấy có lý.
Nhưng buổi tối Giang Phóng còn phải quay phim, vì vậy anh cũng không thể thay trang phục rồi đi ra ngoài, nếu không đến tối còn phải trang điểm lại lần nữa. Hậu quả chưa kể phải quay đến khuya, mà còn có thể ảnh hưởng đến thời gian tan làm của người khác.
“Nếu không thì chúng ta mở đen (*) đi?”
(*) Mở đen: Là một từ trong cộng đồng game đối chiến như Liên minh huyền thoại, Vương giả Vinh diệu,…), chỉ việc một nhóm người chơi cùng một game hẹn nhau ở một chỗ ngoài đời thực để cùng chơi hoặc trực tiếp chỉ huy thông qua chat voice. Như vậy thì nhóm đó sẽ có lợi thế hơn các nhóm chỉ có thể nhắn tin tác chiến.
Giang Phóng lấy điện thoại của mình ra.
Trong đoàn làm phim nhiều người qua lại, Trình Tứ nghĩ, cho dù muốn làm vài chuyện gì đó thì cũng rất bất tiện, hình như đây là cách duy nhất để giết thời gian.
Thế là hai người đi đến phòng hóa trang có máy lạnh của Chương Ti Na, Giang Phóng bảo Tiểu Đông đợi khi nào ăn cơm thì hãy gọi bọn họ.
Trình Tứ thấy anh chỉ mời mình: “Không mời bạn cùng phòng của em chơi cùng sao?”
Giang Phóng nói một cách tùy ý: “Mời cậu ta làm gì, bây giờ em chỉ muốn chơi với bạn trai của mình thôi.”
Trình Tứ bị anh nói mà trong lòng vui như hoa nở, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, “Anh cũng chỉ muốn chơi với em.”
Giang Phóng: “Vậy sau này chúng ta không rủ Triệu Anh Hoa, cũng không rủ những người khác.”
Trình Tứ: “Được.”
Lần này bọn họ chơi xếp hạng, vừa bắt đầu đều ở cấp Đồng nên thực lực của đồng đội và đối thủ được ghép ngẫu nhiên cũng không mạnh.
Giang Phóng chọn pháp sư hệ khống chế, còn Trình Tứ là tank máu dày.
Pháp sư vốn nên đi đường giữa, tanker thì đi đường trên hoặc đường dưới, nhưng hai người trực tiếp đi chung một đường, thế là đồng đội đều biết bọn họ là một đôi người yêu.
Lần nào Giang Phóng cũng sẽ giày vò anh hùng phe địch cho đến khi chỉ còn lại một xíu máu, sau đó lại dùng kỹ năng khống chế đối phương, rồi để Trình Tứ thu hoạch đầu người.
“Người anh em thật là lợi hại, sao cậu không tự thu hoạch đầu người vậy?” Đồng đội ở đường giữa đã chú ý từ lâu, không khỏi thán phục một tiếng, ngoại trừ có một hai lần tanker không theo kịp, khiến anh phải đích thân diệt địch, thì còn lại đều nhường hết cho tanker.
Kỹ thuật đáng gờm như vậy, nghĩ cũng biết pháp sư chắc chắn là nam, còn tanker có lẽ chính là bạn gái của pháp sư.
Giang Phóng cười rồi bật mic nói: “Người yêu của tôi, đương nhiên tôi phải tự mình cưng chiều.”
Trình Tứ ăn bám một cách yên tâm thoải mái, hắn rất hưởng thụ cảm giác được Giang Phóng bảo vệ ở trong game.
Đồng đội không ngờ lại vô tình đớp phải một ngụm thức ăn cho chó to bự, cậu ta không nhịn được mà “đệch” một tiếng, “Cậu làm vậy thì cũng quá cưng chiều rồi, tôi chơi Nông Dược lâu như thế, ghép cặp với biết bao nhiêu đôi người yêu, nhưng còn chưa từng gặp ai như cậu.”
Khoé miệng Giang Phóng cong lên: “Ai bảo tôi thích anh ấy chứ, người tôi thích, cho dù là sao trên trời thì tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống.”
“Tôn XX, anh xem người ta, rồi nhìn lại chính mình đi, bạn trai khác sẽ che chở bạn gái mọi lúc trong game, còn đến phiên anh, anh coi em chết lần thứ mấy rồi!”
Mic nhóm đột nhiên truyền đến giọng nói bất mãn của một cô gái, hai đồng đội khác cũng là một đôi người yêu, nhưng hai người này đánh rất tệ. Trụ ở đường dưới đã bị đẩy hai cái, anh hùng của bên nữ cũng đã chết tám lần, nhưng bên nam lại mới chết có một lần.
“Là chính em muốn xông lên, anh có thể làm gì chứ.” Bên nam làu bàu nói.
Cô gái vốn đã không vui, sau đó có Giang Phóng để so sánh khiến cô càng không hài lòng với bạn trai hơn, ai ngờ bạn trai không chỉ không dỗ dành, mà còn đẩy trách nhiệm lên người mình, cô gái lập tức giận sôi máu.
“Trong mắt anh, có phải trò chơi còn quan trọng hơn em hay không?”
Bên nam có hơi mất kiên nhẫn: “Đừng làm rộn nữa có được không, chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi à.”
Cô gái: “Ừ, chỉ là một trò chơi mà anh cũng không tình nguyện nhường tôi, tôi còn có thể mong chờ điều gì ở anh nữa?”
Giang Phóng không nghĩ tới hai câu nói của mình lại khiến một cặp đôi có nguy cơ rạn nứt tình cảm, mà người đồng đội chủ động khơi gợi chuyện này cũng có chút xấu hổ.
Ầm ĩ mãi, đôi người yêu kia cũng nghỉ chơi game, trực tiếp offline để cãi nhau.
Thiếu đi hai đồng đội, đường dưới rất nhanh đã bị đánh xuyên qua, lần đầu tiên rank xếp hạng của Giang Phóng và Trình Tứ đã kết thúc với sự thất bại.
Chú ý tới ánh mắt đầy ý cười của Trình Tứ, Giang Phóng ho nhẹ một tiếng: “Tình cảm của giới trẻ ngày nay cũng mong manh quá, nếu không thì lần sau không nói nữa.”
Trình Tứ nghe vậy lập tức trở nên nghiêm túc ngay, “Em muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, không cần quan tâm đến người khác, hai người họ cãi nhau chắc không phải lần đầu đâu, cho dù em không nói thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ làm ầm ĩ thôi.”
Giang Phóng không nhịn được cười, “Trình tổng, vậy còn chơi nữa không?”
Trình Tứ: “Chơi!”
Hai người lại chơi thêm mấy ván, cho đến khi Tiểu Đông tới gọi bọn họ ra ngoài ăn cơm, thức ăn lần này là cơm hộp của đoàn phim.
Cơm nước hai ngày nay quá tốt, đột nhiên quay lại ăn cơm hộp của đoàn phim khiến vẻ mặt ai cũng ủ rũ, bọn họ đều đang tự hỏi sao lúc trước mình ăn được loại cơm hộp này.
Buổi tối, Giang Phóng vẫn không thể thành công quay xong mấy cảnh tiếp theo.
Chuyện của Chu Tiểu Nam quả nhiên đã nổ ra, scandal của cô ta bị tung lên mạng, chưa đầy một tiếng thì đã lên hot search.
Cặp kè với người đã có vợ, bị vợ người ta vạch mặt lên hot search, đây thuộc về vấn đề phẩm hạnh đạo đức, Chu Tiểu Nam trực tiếp bị gán nhãn là “nghệ sĩ xấu”.
May mà vai diễn của Chu Tiểu Nam mới bắt đầu quay được một tuần, còn chưa nhiều lắm, nếu thay thế thì cũng không chịu tổn thất quá lớn, chỉ là phải tìm một nữ diễn viên khác.
Nhưng có rất nhiều phần diễn đã được chuẩn bị bối cảnh xong, nếu hoãn lại thì tiến độ quay chụp của đoàn phim sẽ bị gián đoạn, trì hoãn thêm ngày nào thì chính là đốt tiền ngày đó.
Giang Phóng đã từng xem qua nhân vật của Chu Tiểu Nam, đất diễn khá nhiều, hình tượng của nhân vật cũng không tệ, hẳn là sẽ có một số nữ diễn viên tình nguyện cứu cánh mới đúng.
“Có rất nhiều diễn viên nữ sẵn sàng cứu cánh, nhưng đạo diễn Chu phải gật đầu đồng ý mới được.” Vương Thâm Lâm đi ngang qua trùng hợp nghe thấy lời anh nói, thế là anh ta cười giải thích, “Đạo diễn Chu là một người cầu toàn, ông ấy có yêu cầu rất cao với diễn viên.”
Giang Phóng nhướng mày nói: “Kỹ thuật diễn của Chu Tiểu Nam hình như cũng không tốt lắm.”
“Vậy nên người ta được nhà đầu tư nhét vào, có đôi khi địa vị của đạo diễn dù cao đến mấy thì cũng không thể ngăn cản chuyện đó xảy ra, lần này Chu Tiểu Nam gặp chuyện, nhà đầu tư cũng sợ Phượng Lan Truyện thua lỗ, đương nhiên sẽ không bảo vệ Chu Tiểu Nam.”
Vương Thâm Lâm cũng không hề kỵ húy, đủ để thấy lần này Chu Tiểu Nam toang thật rồi.
Nghệ sĩ có đạo đức cá nhân không tốt, cho dù không bị phong sát thì giá trị thương mại và xác suất lên sân khấu về sau cũng gần như bằng không, hoặc là chuyển nghề, hoặc là phải lui về hậu trường (*).
(*) Lui về hậu trường [转幕后]: Nghĩa là từ một diễn viên, người mẫu đứng trên sân khấu, lựa chọn chuyển công tác về hậu trường làm đạo diễn, chỉ đạo sản xuất v.v
Chu Tiểu Nam chỉ mới phất lên trong hai năm gần đây, nhưng còn chưa tới trình độ mà người người nhà nhà đều biết mặt, khả năng lui về hậu trường không lớn, cho nên đa phần là sẽ rời khỏi giới giải trí.
Giang Phóng biết chắc là cảnh kế tiếp sẽ không quay được, mặc dù có lẽ sẽ bị bắt tăng thêm số ngày quay phim, nhưng ngày mai Trình Tứ phải trở về rồi, vừa hay tối nay anh có thể bầu bạn với hắn.
Giang Phóng nói một tiếng với Trình Tứ rồi đích thân đi tới chỗ nghỉ ngơi của đạo diễn, vừa bước vào anh liền nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của đạo diễn Chu.
“Lý Dư Mộng? Một sao nữ có kỹ thuật diễn tệ đến mức đọc lời thoại như đọc thuộc lòng mà cũng không biết xấu hổ muốn nhét vào đoàn phim của tôi? Bọn họ nghĩ chỗ của tôi là đâu chứ, nơi chuyên thu gom rác thải sao?”
Chương Ti Na nhìn thấy anh tới, “Sao cậu lại đến đây?”
Cô vừa mở miệng, những người khác trong phòng mới chú ý tới Giang Phóng.
Chu Long vẫn còn dáng vẻ tức thở hổn hển.
Giang Phóng không sợ chút nào mà nói: “Nếu tối nay không có cảnh quay thì cháu tẩy trang rồi đi về nhé?”
Chu Long bực bội xua tay, “Còn chưa tìm được người thay thế Chu Tiểu Nam, có cảnh nào của cậu chứ, muốn đi thì đi mau.”
“Cảm ơn đạo diễn.” Giang Phóng xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, liền quay đầu lại: “Đạo diễn, chú thấy Tần Khả Khả thế nào?”
Tần Khả Khả bị cướp vai nữ chính, phỏng chừng còn chưa nhận phim mới nhanh như vậy.
Chu Long không có ấn tượng sâu sắc với Tần Khả Khả, thân là đạo diễn lớn, không có nhiều người có thể lọt vào mắt xanh của ông, ông chỉ mơ hồ cảm thấy đã từng nghe đến cái tên này ở đâu đó: “Ai?”
Chương Ti Na thấy Giang Phóng có ý tiến cử, liền nói giúp anh: “Kỹ thuật diễn của Tần Khả Khả có vẻ không tệ, tôi nhớ hình như cô ấy đã từng giành giải Hoa Lan Vàng cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.”
Chu Long nghe đến giải thưởng Hoa Lan Vàng thì lập tức có hứng thú, “Được, vậy cậu liên hệ với cô ấy, hỏi xem ngày mai có thể tới thử một chút hay không.”
Sau khi ra ngoài Giang Phóng liền gọi điện thoại cho Tần Khả Khả.
Tần Khả Khả đúng là còn chưa nhận kịch bản mới, mấy ngày nay cô vẫn luôn xem xét, nhưng lại không có kịch bản nào tốt hơn Bão Tuyết.
Đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Giang Phóng, cô còn có hơi kinh ngạc, Giang Phóng rất hiếm khi chủ động gọi điện thoại cho mình.
Giang Phóng nói rằng Phượng Lan Truyện định thay một vai diễn, hỏi cô có hứng thú hay không.
Tần Khả Khả vừa hít drama của Chu Tiểu Nam xong, lập tức đoán ra là có liên quan đến chuyện này.
Đối với bộ phim chế tác lớn như Phượng Lan Truyện, muốn diễn các vai quan trọng, trừ phi có cách riêng hoặc phải biết móc nối quan hệ, nếu không thì sẽ không đến phiên bọn họ. Mà một khi có cách, thì tương đương với việc đã chen chân vào trong vòng tròn (*) đó, và sau này có thể sẽ có vô số lợi ích đếm không xuể.
(*) Vòng tròn [圈子]: Chỉ các lĩnh vực, các nhóm liên kết với nhau vì lợi ích hoặc có cùng sở thích. Ví dụ như vòng tròn Kinh Khuyên, hay nhóm những người mê mô tô thì gọi là “vòng tròn mê mô tô”.
Giống như Hạ Văn Bách, trước đây anh ta muốn chuyển hình, Bàng Băng Xảo cũng muốn giúp anh ta chuyển hình thông qua vòng tròn này.
Tần Khả Khả cho rằng Giang Phóng đang nói đùa, dĩa bánh này sao có thể rơi vào trên người mình chứ, bởi từ trước tới nay vận hạn của cô luôn không tốt.
Giang Phóng nói: “Không đùa với chị, trùng hợp đoàn làm phim đang cần người, chị lại đang rảnh rỗi, cho nên tôi liền thuận miệng đề cử một câu, thành công hay thất bại thì còn phải xem chị có thể khiến đạo diễn hài lòng hay không, nếu mai chị có rảnh thì hãy đến thử sức đi.”
“Không cần chờ ngày mai, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.”
Tần Khả Khả hiểu rõ, nếu đoàn phim ngừng quay một ngày thì thiệt hại sẽ càng lớn hơn, mà đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Mấy năm trước cô đã từng đọc cuốn tiểu thuyết Phượng Lan Truyện này, đến giờ cô vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc đối với nhân vật của Chu Tiểu Nam.
Tuy sức hút của nàng không lớn như Tiêu Nam Sênh, tới giai đoạn giữa đã vội đăng xuất, nhưng nhân vật này cũng có điểm thú vị, diễn tốt không chỉ có thể cộng điểm, mà còn có thể lưu lại ấn tượng bền lâu cho đạo diễn, về sau nếu có vai diễn phù hợp, biết đâu đạo diễn lại nghĩ đến mình thì sao.
Giang Phóng kể chuyện Tần Khả Khả sẽ chạy đến đây trong đêm cho đạo diễn nghe, rồi mới trở về phòng hóa trang để tẩy trang.
Do không quay phim được nên anh đã cởi chiếc áo ngoài vừa dày vừa dài ra từ lâu.
Lúc stylist giúp anh tháo tóc giả xuống thì phần tóc bên trong đều đã ướt đẫm.
“Để tôi tẩy trang cho cậu ấy.”
Stylist nhìn về phía Trình
Tứ vừa nói chuyện, khí thế của đối phương khiến cô không dám từ chối.
Giang Phóng cười rồi nói với stylist: “Chị cứ ra ngoài đi, phần còn lại chúng tôi có thể tự làm được.”
Sau khi stylist rời khỏi, Giang Phóng đặt nước và bông tẩy trang lên trên tay Trình Tứ, nhỏ giọng nói: “Bạn trai, anh có biết tẩy trang không?”
Trình Tứ rất thích dáng vẻ lén lút này của anh, “Hôm qua anh xem rồi.”
Nói xong hắn liền đổ một chút nước lên trên bông tẩy trang.
Lớp phấn trên mặt Giang Phóng rất dày, để làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của anh nên stylist đã đánh khá nhiều phấn, sau đó còn dặm lại lớp trang điểm nhiều lần.
Trình Tứ tẩy trang trên mặt cho anh xong, lại phát hiện vùng cổ của anh cũng có đánh một lớp phấn.
Yết hầu của Giang Phóng bị chạm một cái, anh lùi về sau theo bản năng, phần cổ cũng trở nên ửng hồng.
Trình Tứ nắm lấy cánh tay anh, “Đừng cử động, trên cổ em cũng có phấn, để anh lau giúp em.”
Giang Phóng nhìn vẻ mặt đứng đắn và nghiêm túc của hắn, anh nghĩ có lẽ là mình nghĩ sai rồi, nhưng lại thấy hắn lau rồi lau, lau đến nỗi cổ áo cũng bị mở rộng ra.
Giang Phóng cúi đầu liếc nhìn, “Anh muốn xem thì cứ nói thẳng, có phải em không cho anh xem đâu.”
Trình Tứ dừng động tác lại: “Có thể không?”
Giang Phóng không khỏi vỗ vào tay hắn một cái, “Chẳng phải trước đây da mặt anh rất mỏng hay sao?”
Trình Tứ: “Lúc trước còn chưa xác định quan hệ.”
Giang Phóng cố nín cười: “Em đánh giá thấp anh rồi.”
Nụ cười trên mặt Trình Tứ cũng sâu hơn rất nhiều, bản thân hắn cũng không phải là người hay thẹn thùng, chỉ là rất ít khi thân cận với người khác như thế nên lúc đầu mới có chút không quen mà thôi.
Khi lau cổ xong thì đã là mười phút sau, lúc Tiểu Đông tới vừa hay nhìn thấy cảnh này, thật ra gần đây cậu ta luôn cảm thấy sự tương tác giữa anh Giang Phóng và Trình tổng tràn ngập không khí mập mờ, nhưng cố tình bọn họ lại quá chính trực hiên ngang, đến mức cậu ta phải tự hỏi rằng liệu mình có cảm giác sai hay không.
Nếu giữa anh Giang Phóng và Trình tổng thật sự có gì đó thì hẳn là sẽ giấu kín hơn, không thể nào trắng trợn như thế được, có lẽ thật sự là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Trong giới giải trí đúng là có rất nhiều gay, nhưng ngôi sao càng được chú ý thì lại càng không dám để lộ xu hướng tính dục thật sự của mình, nhất là đối với ngôi sao lưu lượng có fan bạn gái nhiều vô kể. Một khi bại lộ thì chắc chắn là cấp bậc thảm họa, không kể đến việc thoát fan, mà đáng sợ nhất là thoát xong quay lại giẫm đạp idol một cách điên cuồng.
Sau khi rời khỏi đoàn phim, Giang Phóng dẫn Trình Tứ đi ăn khuya, do cách khách sạn không xa lắm nên bọn họ không lái xe đi.
Trước giờ Trình Tứ chưa từng ăn khuya, sau khi quen biết Giang Phóng thì hắn đã thay đổi rất nhiều, trên người cũng dần dần có thêm một chút hương vị khói bếp bình dị của nhân gian.
Ăn khuya xong, hai người đi bộ về dọc theo con đường.
Trình Tứ liếc nhìn bàn tay của Giang Phóng, nghe nói đôi người yêu nào cũng sẽ nắm tay nhau.
Giang Phóng bỗng lấy điện thoại ra, mở camera lên, quàng tay qua vai Trình Tứ rồi “tách” một tiếng, lại chụp thêm một tấm ảnh nữa.
Trình Tứ thấy anh mở vòng bạn bè ra, chuẩn bị đăng lên, chợt nghe anh hỏi: “Có cần làm mờ mặt anh không?”
Trình Tứ nhíu mày: “Tại sao phải làm mờ?”
Nụ cười của Giang Phóng càng sâu hơn, anh gõ caption “đêm khuya ép đường cái” (*) rồi gửi đi cùng tấm hình đó.
(*) Ép đường cái [压马路] là cách viết sai của từ cán đường cái [轧马路]: Dùng để chỉ những đôi trai gái yêu nhau thường đi bộ trên các con đường, vừa đi vừa thổ lộ tình cảm ngày xưa. Do đi quá lâu nên bị chọc là “cán cho đường bằng phẳng luôn rồi!”. Hoặc cũng dùng để nói những người bạn bình thường, khi rảnh rỗi thì cứ đi trên đường mà không có mục đích gì.
Đêm hôm đó, gần như tất cả bạn tốt trong Wechat của Giang Phóng đều nhìn thấy bài viết này, nhưng có lẽ bởi vì anh quá quang minh chính đại nên không có mấy ai nghi ngờ điều gì.
Giang Tề còn bình luận nói “em cũng muốn ép đường cái cùng anh hai”.
Kha Dĩ Hằng cũng xuất hiện: Ha ha, nhìn biết ngay là chó độc thân.
La Vĩ Kỳ nhìn thấy tấm hình này thì mí mắt liền giật một cái.
Thật ra hôm qua khi Tiểu Đông nói với anh ta rằng Trình tổng đến đoàn phim thăm Giang Phóng thì anh ta liền mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, Trình tổng này đối xử với Giang Phóng có hơi tốt quá mức.
Cho dù bây giờ bọn họ là bạn bè thì cũng có rất ít người bạn nào làm đến nước này.
La Vĩ Kỳ hi vọng là do chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Ngày hôm sau, Tần Khả Khả đã có mặt, cô tới vào hai giờ khuya hôm qua, nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn gần sân bay rồi đến đoàn phim lúc tám giờ mấy sáng.
Đạo diễn Chu Long biết cô đã xem qua tiểu thuyết Phượng Lan Truyện, trùng hợp cũng hiểu rõ nhân vật nữ ba nên ấn tượng đối với Tần Khả Khả liền tăng lên một nửa, sau khi thử vai thì ông liền quyết định chọn cô ngay tại chỗ.
Tần Khả Khả tìm Giang Phóng nói lời cảm ơn: “Sau khi quay xong bộ phim này, tôi có thể mời cậu ăn bữa cơm hay không?”
Giang Phóng khoát tay: “Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Tần Khả Khả cho rằng anh còn nhớ chuyện mình lăng xê lúc trước, “Cậu yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục làm loại chuyện đó nữa đâu, quản lý của tôi cũng vậy, hơn nữa bây giờ cậu còn là ân nhân lớn của tôi mà.”
Giang Phóng xua xua tay, “Tôi biết, chỉ là chị có thể bảo đảm rằng chúng ta sẽ không bị người khác chụp trúng không?” Vả lại anh đã là người có bạn trai rồi.
Tần Khả Khả cũng không có cách nào cam đoan, vậy nên cô đành phải từ bỏ.
Khi Tần Khả Khả làm tạo hình xong thì bối cảnh cũng đã được dựng lên lần nữa.
Kỹ thuật diễn của Tần Khả Khả đúng là rất tốt, ngoại trừ lúc mới bắt đầu NG một hai lần thì về sau càng ngày càng thích ứng, cô có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, nếu không sẽ không lấy được giải thưởng Hoa Lan Vàng, cho dù không phải xuất thân chính quy, nhưng thái độ khiêm tốn học hỏi của cô lại rất dễ dàng khiến người khác có hảo cảm.
Một buổi sáng trôi qua, bọn họ thậm chí còn bắt kịp một chút tiến độ bị đình trệ hôm qua.
Giang Phóng vốn định xin đạo diễn nghỉ một tiếng để đi tiễn Trình Tứ, nhưng vì không làm chậm trễ quá trình quay phim của anh mà Trình Tứ đã rời đi trước.
Tiểu Đông cầm điện thoại bước tới nói rằng Trình Tứ gửi tin nhắn cho anh.
Giang Phóng mở Wechat lên.
.: Chờ em trở lại sau khi quay phim xong, anh có thể nhìn sao?
Giang Phóng: Không chỉ có thể nhìn, mà còn có thể sờ.
Trên đường đi tới sân bay thì Trình Tứ nhìn thấy tin nhắn này, hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập lên, chờ khi đã bình tĩnh lại thì hắn liền gửi một tin nhắn thoại cho anh.
Giang Phóng chuyển giọng nói thành chữ viết.
.: Em đừng trêu chọc anh, anh sợ sẽ không nhịn được mà lái xe quay lại.
Giang Phóng: Hahaha, tập trung lái xe đi, em không trêu chọc anh nữa.
Trình Tứ bất đắc dĩ bật cười, nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt như đường mật.
Trong đoàn phim, Giang Phóng giao di động cho Tiểu Đông, lần nữa vùi đầu vào việc quay phim, có người cộng tác chuyên nghiệp như Tần Khả Khả, tiến độ sau đó đã nhanh chóng tăng lên.
Đến giai đoạn cuối, nhân vật Tiêu Nam Sênh này đã hoàn toàn bộc lộ ra hết, mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng không phải chàng bị ai giết, mà là chết vì bệnh tật.
Sau khi chàng chết thì nữ chính mới biết được, Tiêu Nam Sênh đã bị bệnh nặng từ lâu, chàng cũng biết mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, nhưng sau khi chết chàng vẫn tiếp tục trải đường cho nàng.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng vì thích nữ chính nên Tiêu Nam Sênh mới phản bội ân tình của đại hoàng tử đối với mình, nhưng chỉ có nữ chính mới biết được, Tiêu Nam Sênh vốn không thích nàng.
Tiêu gia từng là một thế gia thương nhân, gia tộc đời đời đều làm kinh thương, có thể nói là gia tài bạc triệu. Về sau vì đắc tội với một tên tham quan nào đó nên tên tham quan đã cấu kết với sơn tặc, nửa đêm xông vào Tiêu gia rồi sát hại cả nhà bọn họ. Sau khi cướp hết tất cả tài sản thì chúng dùng một mồi lửa đốt sạch Tiêu gia thuở đó thành tro tàn, khi ấy chỉ có Tiêu Nam Sênh sáu tuổi may mắn chạy thoát được.
Tiêu Nam Sênh nếm trải mọi đau khổ, cho đến năm mười tuổi thì được sư phụ phát hiện và nhận làm đệ tử, khổ luyện trong núi mười mấy năm, niềm tin duy nhất của chàng chính là báo thù.
Cái gọi là ân tình của đại hoàng tử, chẳng qua chỉ là một tình huống do chàng thiết kế, chỉ vì để có được lòng tin của đại hoàng tử mà thôi.
Mục đích thực sự của chàng là lật đổ triều đình mục nát này, để đạt được mục đích, chàng có thể hi sinh bất cứ kẻ nào, cho dù là quan trung lương, chỉ tiếc số phận không chiều lòng người, chàng đột nhiên mắc bệnh nặng, không còn nhiều thời gian nữa.
Sỡ dĩ Tiêu Nam Sênh giúp đỡ nữ chính, âm thầm cứu nàng nhiều lần, chỉ là vì chàng nhìn thấy một tia hy vọng ở trên người nữ chính, mà bố cục chàng để lại sau khi chết cũng nhiều lần giúp nàng vượt qua khó khăn.
Cảnh quay cuối cùng của Giang Phóng chính là cảnh Tiêu Nam Sênh tự bộc bạch trước khi chết, nói là bộc bạch nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, bởi vì toàn bộ quá trình chỉ có vài câu lời thoại, phần còn lại thì phụ thuộc vào một vài biểu cảm tinh tế để thể hiện diễn biến tâm lí của nhân vật này.
Kết thúc đến nơi đây, việc tìm tham quan báo thù rửa hận cho thân nhân đã chết thảm đã không còn là chấp niệm của chàng, bởi vì tham quan và sơn tặc đã bị chàng giết từ tám đời, chẳng qua lúc đó không có ai biết thôi.
Những gì Tiêu Nam Sênh có, là sự không cam lòng khi biết mình phải chết, cùng sự tiếc nuối và kỳ vọng khi không nhìn thấy được kết cục sau cùng, đồng thời còn có sự thoải mái.
Cảnh này Giang Phóng phải quay đi quay lại tận mười lần, ngoại trừ cảnh đầu tiên với Chu Tiểu Nam thì đây chính là cảnh anh phải diễn lại nhiều nhất.
Thật ra anh và đạo diễn là cùng một loại người, nếu cảm thấy có điểm nào không hài lòng thì anh cũng sẽ chủ động yêu cầu làm lại.
Chu Long cực kỳ yêu thích những diễn viên theo đuổi sự hoàn hảo giống như anh, sau khi Giang Phóng đóng máy, ông còn tặng anh một bao lì xì siêu to, Giang Phóng vốn không định nhận.
Chu Long nói đây là bao lì xì mà mỗi vai diễn có kết cục tử vong đều nhận được, mục đích là để cầu điềm lành nên anh mới nhận lấy.
“Lần sau nếu có vai nào tốt, tôi nhất định sẽ tìm cậu.” Chu Long rất ít khi hứa hẹn như vậy nên khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Giang Phóng suy nghĩ rồi nói: “Lần sau cháu không muốn quay phim cổ trang nữa, mọi người không cảm thấy khi quay quá nhiều phim cổ trang thì mép tóc sẽ bị lùi về đằng sau hay sao?”
Tuy là lần đầu tiên quay phim, nhưng anh có thể cảm nhận được, nếu mép tóc cứ không ngừng bị lôi kéo thì sớm muộn gì cũng sẽ thụt lùi về phía sau.
“Cậu nói thì nói, sao cứ nhìn đầu tôi làm gì?” Vương Thâm Lâm – người đã từng quay không ít phim cổ trang – sờ lên mép tóc đã lùi về đằng sau của mình, anh ta cảm thấy bản thân đã bị khịa ngẩm sâu sắc.
Mọi người đều bật cười ha ha.
Sao nữ thì tốt hơn một chút, vì để tóc dài nên nửa đầu trước của sao nữ có thể không cần dùng đến lưới trùm, ảnh hưởng không lớn lắm, nhưng sao nam tóc ngắn thì lại không được.
Thông tin Giang Phóng trở về không có nói cho bất cứ ai, sau khi nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều, anh và Tiểu Đông liền vội vàng chạy tới sân bay.
Sau khi lên máy bay, Giang Phóng tìm được chỗ ngồi của mình như thường lệ, khi anh đang định đọc sách để giết hai tiếng đồng hồ thì bên tai chợt truyền đến vài tiếng lách tách.
Giang Phóng quay đầu theo bản năng, chỉ thấy một cô gái ngồi ở phía sau anh đột nhiên đứng lên, chĩa máy ảnh về phía anh và không ngừng chụp, suýt chút nữa đã đụng tới mặt anh.