Chương 94 Wǒmen bù yīyàng
Editor: Trúc Dạ Ngọc
=========lễ độc thân=========
Đường Lê không quá chú ý nhiều xung quanh, lúc nam sinh kia nói cô nhặt lên rồi không muốn xen vào nữa.
Cô vừa ngồi xuống, nam sinh kia không làm gì nữa, nhưng Tề Diệp lại đến trêu chọc.
Sờ chân còn chưa tính, lúc này còn hôn lên lòng bàn tay cô.
Mặc dù ở góc dưới không có ai có thể nhìn thấy, nhưng xung quanh nhiều người như vậy, Đường Lê ẫn thấy hơi sợ hãi, vội vội vàng vàng xách tay anh lên.
"Mẹ kiếp, sao lá gan của anh lại lớn như vậy? Quay lại ngay, anh, anh không thể nhịn một chút được sao? "
Cô xấu hổ đưa tay xoa vành tai anh, thấy thân thể Tề Diệp run lên cũng có chút chịu không nổi, lúc này mới thu lại.
"Anh cũng biết chịu không nổi rồi, vì sao vừa rồi còn trêu chọc tôi như vậy, hả?"
Đường Lê đè thấp giọng, có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngữ khí cũng không thấy hung dữ lắm.
Ít nhất Tề Diệp cho tới bây giờ cũng không sợ cô.
Thiếu niên mím môi mỏng, đỏ mặt lấy lòng bàn tay dán lên gò má để hạ nhiệt độ xuống.
Còn chưa kịp nói gì, nam sinh nọ cầm hộp sữa liền cuống quít đứng dậy rời đi, hoảng hảng hốt hốt giống như vừa đụng phải mãnh thú hồng hoang gì đó.
"...... Chuyện gì vừa xảy ra với cậu ta vậy? Tôi không dạy cậu ta, cậu ta chạy nhanh như vậy để làm gì? "
Đường Lê nghe được động tĩnh sau đó ngước mắt nhìn về phía người nọ rời đi, thấy thân hình cậu ta biến mất khỏi tầm nhìn sau đó lẩm bẩm một câu như vậy.
"Vừa rồi còn trêu chọc tôi không phải rất lớn mật sao?"
"Sao vậy? Làm cậu thất vọng, muốn người ta ở lại? "
Tề Diệp cách rất gần, Đường Lê nói cái gì trên cơ bản anh đều có thể nghe rõ ràng.
Lúc trước vốn tưởng rằng Đường Lê phòng bị quá thấp, không biết người nọ đang trêu chọc cô.
Hiện tại xem ra cô cũng không phải cái gì cũng không cảm giác được.
Đường Lê cũng chỉ là theo bản cô thuận miệng nói một câu. Thấy Tề Diệp cúi đầu, vẻ mặt cũng mệt mỏi, vội vàng giải thích.
"Không có không có, tôi chỉ thấy kỳ quái, vì sao cậu ấy lại đi nhanh như vậy mà thôi, không có ý gì khác."
Cẩu Tầm ở đối diện nhìn thấy bộ dáng khẩn trương như vậy của Đường Lê, không nhịn được một tiếng bật cười một tiếng. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
"Tề Diệp, cậu thật sự đang hiểu lầm Lê ca. Trường nam sinh ở đây có nhiều gay, Đường Lê thường xuyên bị bắt chuyện. Bình thường đều là mấy loại mặt dày, cứ luôn quấn chặt lấy anh ấy. Nhưng hôm nay cậu ta lại rời đi nhanh như vậy, Lê ca chỉ là cảm thấy kỳ quái, không có ý tứ gì khác. "
"Hơn nữa người nọ cũng chỉ như vậy, làm sao có thể so sánh với cậu?"
Không giải thích còn tốt, vừa nghe giải thích xong trong lòng Tề Diệp càng nặng nề.
Lúc đầu anh cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cảm thấy Đường Lê tâm quá lớn, không phát giác thì thôi, nhưng nếu đã cảm giác được còn không phòng bị như vậy.
Hiện tại Cẩu Tầm lại nói lúc trước cô thường xuyên bị bắt chuyện, liền cảm thấy trân bảo của mình bị rất nhiều người mơ ước, rất không thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn có chút hối hận hôm nay đồng ý với bọn họ tới bên này.
Còn không bằng trực tiếp về nhà, giấu đi không cho ai xem.
Bởi vì chuyện này, tâm tình Tề Diệp sau đó vẫn không tốt.
Lúc chơi game cũng không có quá nhiều nhẫn nại, trên cơ bản thấy một người gϊếŧ một người, giống như sát thủ mắt đỏ, phát tiết lung tung một trận.
Tuy rằng vẫn thắng, nhưng bọn Trương Tiểu Hổ cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể cảm giác được bầu không khí áp lực trong đó.
Đường Lê cũng không ngoại lệ.
Trương Tiểu Hổ và Cẩu Tầm trong nhà không ai quản, bọn họ chơi bao lâu cũng không có việc gì. Gần đây Tằng Quế Lan không ở nhà, theo lý thuyết Đường Lê cũng có thể chơi thêm một chút rồi mới trở về.
Chỉ là cuối tuần trước theo Tề Diệp về trễ, cô đã nói với Tần Uyển, lần sau nhất định sẽ trở về sớm một chút.
Cho nên lần này cũng không ở lại lâu.
Thấy trời sắp tối, liền chào hỏi bọn Trương Tiểu Hổ rồi kéo theo Tề Diệp rời đi.
Vừa rồi ở quán cà phê internet Đường Lê không tiện nói thêm cái gì, hiện tại đi ra, lúc này cô mới đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
"Vẫn còn bởi vì chuyện vừa rồi mà mất hứng?"
"Đã nói với anh rồi, tôi không có hứng thú với bọn họ, đừng suy nghĩ nhiều?"
"...... Không buồn. "
Tề Diệp cũng biết mình không tốt, nhưng anh vẫn là nhịn không được nghĩ đông nghĩ tây, lo được lo mất.
Lúc này đi ngang qua một con hẻm, xung quanh cũng không có người, hơn nữa học sinh nơi này có nhiều gay, cậu cũng còn không cố kỵ như lúc ở nhất trung Nam Thành.
Anh dừng lại, đưa tay ôm lấy eo cô.
Anh vùi mặt lên người cô hít một hơi thật sâu, giống như chỉ cần ngửi được hơi thở của cô mới có thể an tâm.
"Tôi chỉ hơi lo lắng."
"Em tốt như vậy, rất nhiều người đều mơ ước có được, ta rất sợ hãi. nhất là em..."
"Nhất là cái gì?"
Đường Lê mặc cho anh ôm, nói thật cô rất thích thân cận với anh.
Một bên hỏi như vậy, một bên đưa tay sờ sờ cổ anh.
Ở nơi đó trắng như tuyết, sờ lên giống như ngọc. So với thịt trên lưng nhiều còn hơn một chút, sờ cũng thoải mái.
Được cô trấn an làm cho anh rất hưởng thụ, nhưng càng vuốt ve anh như vậy càng cảm thấy thân thể nóng bỏng, trong lòng cũng càng chua xót.
"Nhất là em đối với tôi hình như một chút cảm giác cũng không có, tôi, tôi rất sợ. Tôi cảm thấy chỉ có tôi có cảm giác mà thôi, chỉ có tôi hãm xuống, hình như em tùy thời đều có thể không cần tôi, tùy thời đều có thể rút lui. "
Đường Lê không hiểu rõ ý tứ của anh, cô nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn bộ dạng mệt nhọc của anh.
"Tôi cũng không phải trẻ con, làm sao có thể không phân biệt được có thích hay không. Tôi thích anh rất nhiều, nếu không có cảm giác làm thế nào có thể đồng ý yêu anh cơ chứ? "
Đôi mắt thiếu niên lóe lên, áp sát thân thể cọ cọ cô.
Cứ như vậy một cái, Đường Lê chợt cảm giác được cái gì, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
"Anh, anh đang làm gì vậy? Đang trên đường cái, cmn..."
"Chỉ có như vậy mà tôi cũng đã có cảm giác, nhưng em thì có một chút phản ững cũng không có."
Anh kiềm chế hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi người cô.
Chậm lại trong chốc lát đem cảm xúc cuồn cuộn kia đè xuống, lúc này mới đỏ mắt rầu rĩ nhìn về phía Đường Lê.
Mí mắt thiếu niên còn dính chút hơi nước, con ngươi cũng ướt sũng. Giống như vừa bị người ta bắt nạt, có vẻ đặc biệt ủy khuất.
Đường Lê nhịn không nhìn vào nơi đó của anh đã xuống chưa, vành tai đỏ bừng quay mặt đi nơi khác.
"...... Đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ tương đối, uh, kiềm chế tốt hơn, phải, kiềm chế. Tôi là người tương đối kiêng khem, nhẫn nại cũng rất tốt. "
"Tại sao phải nhẫn nại?"
"Tôi có thể giúp anh, tôi, tôi sẽ, tôi có thể giúp anh."
Chết rồi!!!
Cmn giúp thế nào cơ chứ, ông đây lại không có thứ đò chơi kia.
Thấy Tề Diệp giống như muốn ra tay trong con hẻm này, lo lắng muốn xác nhận cái gì đó.
Đường Lê hoảng sợ, cảnh giác buông tay ra giữ khoảng cách với Tề Diệp.
"Mẹ kiếp, đừng làm ầm ĩ nữa, vẫn còn ở bên ngoài."
Cô thật sự có chút hoảng hốt, một mặt sợ mình bị bại lộ thân phận OCC, một mặt lại sợ sát mộc tẩu hỏa thật mà cô ngược lại không có gì.
Nhưng nếu Tề Diệp lại hừ hừ khóc lóc kêu cô giúp anh, đây cũng không phải ở nhà, chỉ nghĩ tới đây đầu cô lại thấy đau.
"Đường Lê, tôi..."
"Được rồi có chuyện gì trở về rồi nói sau, vừa rồi không phải anh nói anh muốn ăn kem sao, tôi, tôi sẽ dẫn anh qua."
Đường Lê nói xong cũng mặc kệ thiếu niên có phản ứng gì, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ đậu xe đạp phía trước lấy xe ra. Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Đợi đến khi Tề Diệp ngồi lên, đạp bàn đạp đi liền về phía trước, tốc độ so với bình thường còn nhanh hơn, giống như cố ý vì muốn giảm sự khô nóng cho người phía sau.
Cô muốn để anh nhanh chóng bình phục lại.
Tề Diệp cũng cảm giác được tâm tình đang bối rối của cô, anh ý thức được hành động vừa rồi của mình đã khiến cô sợ hãi.
Anh cắn cắn môi, trong mắt mờ dần hơi nước.
Tề Diệp không rõ vì sao cô lại trốn tránh mình như vậy, không cho anh chạm vào.
Dường như chỉ có anh đang nhạy cảm như vậy. Khi anh cảm thấy khát cầu, cô không có phản ứng gì thì không nói, còn có thể bình tĩnh như vậy.
Không phải cô nói thích anh sao, cho dù cô không thích anh như anh thích cô, cho dù cô chỉ thích gương mặt anh...
Vì sao khi anh chạm vào cô, vừa nhắc muốn giúp cô liền mâu thuẫn bài xích như vậy?
Có phải cô cảm thấy như vậy rất ghê tởm, bị người con trai khác đụng chạm như vậy...
Hoặc, chỉ đơn giản là cô không có loại ham muốn cho riêng mình. Làm ơn.
Mình thực sự... có tệ đến như vậy không?
Tề Diệp hít sâu một hơi, đem vị chua xót trong mắt đè xuống. Anh đưa tay ôm chặt lấy Đường Lê từ phía sau, mặt chôn ở trên người cô.
Giữa 2 cánh mũi là mùi hoa nhài nhàn nhạt, đây lần đầu tiên khi anh ngửi thấy mùi hương này anh không cảm thấy an tâm, mà là bất an.
Cô có đang thực sự thích anh không?
Anh vẫn luôn