Edit: Trúc Dạ Ngọc
Beta: 2bcontinuee
11:22 Hà Nội này mùng 3 Tết năm Covid thứ 2 ????
Bản edit này chỉ đăng tại truyenwiki1.com/ngalinh6
Mỗi một lượt vote giúp mình có thêm động lực để ra sản phẩm nhanh hơn. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng để lại trên bình luận, mình sẽ đọc hết ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
======================================
Đường Lê chạy trối chết.
Cô không hẳn là sợ Tề Diệp hoặc cái gì khác, cô chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi, cô luôn cảm thấy những ý niệm kỳ quái vừa rồi vừa mới biến mất dường như sắp xuất hiện lần nữa.
Dù sao cô cũng không phải là Đường Tăng, không thể "tâm vô tạp niệm, thanh tâm quả dục".
Lúc Khương Tuyết Nhi trêu chọc, cô có thể kiềm chế được bởi vì cô là nữ, khuynh hướng giới tính của cô hoàn toàn bình thường, "bất động như núi".
Nhưng khi người đối diện đổi giới tính, lại đối diện với gương mặt của Tề Diệp, cô cảm thấy rất khó điều khiển được cảm xúc của mình.
Mẹ kiếp, tại sao lại có thể sinh ra được một người con trai đẹp như vậy?
Giống như một con yêu tinh! Ai mà đỡ được!
Đường Lê hung hăng mắng thầm trong lòng vài câu như vậy, sau đó chuẩn bị đẩy cửa vào phòng.
Nhưng nhớ tới Tằng Quế Lan còn đang ngủ, nếu gây ra tiếng động ầm ĩ thì càng tệ hơn.
Cô dừng lại quét mắt sang xung quanh.
Khi thấy không có ai, lúc này cô mới chuyển hướng sang cửa sổ phòng mình.
May mà cô không có thói quen khóa trái cửa sổ, nếu không tối nay không biết cô vào phòng mình bằng cách nào nữa.
"Bà, bà không phải đã đi ngủ rồi sao? Làm sao bà biết được con sang phòng của Tề Diệp?"
Đường Lê bị câu hỏi của bà làm cho sửng sốt.
Cô nhớ rõ ràng lúc mình ra ngoài đã cố ý nhìn thoáng qua phòng Tằng Quế Lan, thấy người bên trong phòng không có động tĩnh gì cô mới yên tâm rời đi.
Đúng ra là lúc Đường Lê rời đi, Tằng Quế Lan chỉ đang thiu thiu ngủ. Người già giấc ngủ nông, nếu có tiếng động nhỏ bà cũng có thể nghe được.
Khi Đường Lê đẩy cửa phòng mình ra, bà cũng đã tỉnh rồi.
"Ta cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng làm gì có ai muốn ta có giấc ngủ ngon đâu, bên ngoài có một con chuột lớn lật ngược tủ lại không biết đang muốn làm cái gì, tiếng động lớn như vậy ta có thể ngủ được sao?"
Đường Lê lúc này mới phản ứng kịp, thì ra trong lúc mình mở tủ tìm thuốc mỡ cho Tề Diệp, đã gây ra tiếng động lớn làm bà thức giấc.
"Bà, con đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi. Nhưng tủ của bà lớn quá, đồ đạc cũng nhiều, con tìm mãi không được. Con không còn cách nào mới đem toàn bộ đồ trong tủ ra, tìm được đồ rồi con lại cất vào mới gây ra âm thanh hơi to một chút..."
Cô vừa nói vừa đưa tay sờ sờ cánh mũi, cực kỳ chột dạ.
"Nhưng sau khi con đi không phải không còn tiếng động nào sao? Hẳn bà phải ngủ ngon rồi chứ, sao bà lại ra đây rình cháu?"
Không nhắc còn đỡ, nhắc đến rồi Tằng Quế Lan lập tức lồng lộn lên.
Bà cầm cây treo quần áo đánh Đường Lê, lực đánh giống như gãi ngứa nên cô cũng lười trốn.
"Ngươi còn già mồm được! Nếu ngươi không chạy ra ngoài lúc nửa đêm còn lật cửa sổ nhà người ta, ta làm gì phải đi ngồi rình để bắt quả tang nhà ngươi ở chỗ này hả? Hả?"
"Ngày hôm trước, anh ngươi còn dặn dò ta, nói có mời cho ngươi một gia sư, để cho ngươi trong khoảng thời gian này đôn đốc ngươi học tập, không được trốn học. Kết quả thế nào? Ngươi vừa nghỉ đã chạy tót ra ngoài chơi còn không nói, khi trở về còn không yên phận."
Tằng Quế Lan chỉ biết Ninh Đệ mời cho Đường Lê một gia sư nhưng cũng không biết người này là Trầm Lộc. Ninh Đệ nói gia sư này sẽ đến vào thứ sáu, nhưng thứ sáu người đó không đến, thứ bảy cũng không đến.
Một ngày còn tạm chấp nhận, nhưng hai ngày liên tiếp khiến cho bà không khỏi nghĩ nhiều.
"Thằng nhóc thối, ngươi thành thật khai với bà ngoại đi, có phải ngươi đuổi gia sư kia đi rồi không? Nếu không thì tại sao gia sư đã hẹn hai ngày rồi còn chưa đến?"
Hôm nay cô mải đi ra ngoài chơi bóng mà quên mất chuyện này.
Thực ra hôm qua Đường Lê định nói cho bà cô biết, nhưng khi trở về lập tức chơi game với bọn Trương Tiểu Hổ, đắm chìm quá nên cô cũng quên mất.
"Không có, không có, bà nghĩ đi đâu vậy? Con có hơi nghịch nhưng cũng không đến nỗi đi đuổi người ta."
"Chuyện là thế này, gia sư ban đầu của con là người ở Hoài Nam , khoảng cách đến Nam Thành cũng xa. Hơn nữa trong nhà cô ấy còn có em gái nhỏ tuổi cần được chăm sóc. Sau khi suy đi tính lại cô ấy đã quyết định add wechat của con để nói rằng cô ấy không làm được công việc bán thời gian này nữa."
"Con suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý. Dù sao cô ấy kiếm tiền không phải cũng để chăm lo cho người nhà hay sao?"
Tằng Quế Lan nghe được lời của Đường Lê thì liền gật đầu theo bản năng, sau đó ý thức được đây có thể là một mưu kế của đối phương, bà cau mày hỏi.
''Không đúng, có lý thì có lý nhưng "người đó không làm thì nhà ngươi không còn", chuyện học thêm của ngươi thì tính như thế nào?" (ý bảo nếu không có gia sư thì Đường Lê mất học)
Bà hỏi đúng trọng tâm.
Đường Lê mà cúi đầu một chút là có thể nhìn ra sự hoài nghi không chút che dấu từ trong mắt của đối phương
Phải, chính là hoài nghi.
Là cô thì cô cũng không tin được lời nói vừa rồi của mình. Nghe qua thì vừa hợp tình lại hợp lý, nhưng tất cả đều vì muốn trốn học mà nghĩ ra chiêu trò.
Biết nhưng không muốn chọc thủng mà thôi.
Đường Lê tức giận mà nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo mặt của Tằng Quế Lan.
"Ôi chao, trong mắt bà đứa cháu gái này là người ngu ngốc như vậy sao? Cho dù con có sử dụng ám chiêu đuổi cô ấy đi, không phải anh họ sẽ tìm cho con một người mới sao? Con không rảnh để đi xử lý mãi chuyện này được."
"Buông tay, cô chẳng biết tôn ti trật tự gì cả!"
"Lúc trước ngươi bắt nạt người ta như vậy, cho dù bây giờ ngươi có đi mời cậu ấy, chắc người ta đồng ý cho đấy? Không đúng, ngươi lại dùng bạo lực để ép buộc người ta phải không?"
"Bạo lực cái gì chứ, sao lại là ép buộc? Những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, chúng con sớm đã giải quyết xong với nhau rồi."
Cô có biết lúc trước mình không cho tề Diệp chút mặt mũi nào, Tằng Quế Lan không tin cũng là hợp tình hợp lý.
"Bà ngoại, bà có nhớ lúc sáng con có nói chiều nay đi chơi bóng con sẽ đi cùng một người bạn không? Buổi sáng hôm nay bà ở hậu viện phơi quần áo nên không có thấy. Người bạn mà con đi cùng đến trường thể thao là Tề Diệp. Bây giờ quan hệ giữa hai người bọn cháu bền chắc như sắt thép, là bạn bè tốt. Con chỉ thuận miệng nói ra chuyện gia sư thôi là cậu ấy không chút suy nghĩ mà đồng ý liền."
"...Thật sao? "
"Thật, thật hơn cả vàng."
Đường Lê vừa nói vừa đặt cây gậy phơi quần áo trên tay bà cô dựa vào bức tường bên cạnh, sau đó đưa bà vào trong phòng.
"Nếu bà không tin thì cứ chờ đến mai."
"Sáng sớm ngày mai cậu ấy sẽ tới tìm con để dạy kèm. Lúc ấy thì có bà ở đây, cậu ấy không cần phải sợ con nữa. Bà có gì thì cứ hỏi trực tiếp cậu ấy là được, xem có phải là cháu ép cậu ấy tới hay không, được không bà?"
Tằng Quế Lan sửng sốt trước lời nói của Đường Lê.
Bà suy nghĩ một lúc liền thấy cô nói cũng có lý, muốn mở miệng nói ra những nghi ngờ mà không tìm được điểm nghi vấn.
Nhưng càng không tìm được thì càng cảm thấy không đúng.
Thật kỳ lạ.
Một bên là giáo bá, một bên là học bá, làm sao hai người trở thành bạn của nhau được? Lại còn là bạn tốt nữa chứ?
(*Giáo bá = bạo chúa học đường, đại ca ở trường học hay ở mình có cách gọi khác là đại ca ý.
học bá = người chăm chỉ học cho nên điểm cao)
Chuyện này không phải là "đánh cho mà khai" sao?
......
Đúng tám giờ sáng hôm sau, Tề Diệp mang giáo án được soạn sẵn đi về phía nhà của Đường Lê. Cậu căn bản đã thức trắng đêm qua để khóc. Buổi sáng khi đứng đối diện trước gương, cậu bị ánh mắt đỏ bừng của người trong gương làm cho giật mình.
Cũng may sau đó cũng tan đi một chút, bây giờ chỉ có đuôi mắt hơi đỏ, cũng không rõ ràng như lúc đầu. Có thể là do ngủ không ngon, quầng thâm trên mắt cậu có thể nhìn được rõ mồn một khi lướt qua.
Hơn nữa sắc mặt cậu tái nhợt như không có chút máu nào, dưới ánh mặt trời, da thịt cậu trông như trong suốt cùng với yếu ớt.
Dường như một cơn gió cũng có thể tùy tiện thổi bay cậu đi.
Tề Diệp đứng trước hiên một lúc để ổn định lại tâm tình, sau đó mới đi lên gõ cửa.
Tằng Quế Lan ở bên trong nghe được tiếng động sau đó vội vàng buông đồ đạc trong tay để đi mở cửa.
Mặc dù tối hôm qua Đường Lê nói hôm nay Tề Diệp sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy người thật đang đứng trước cửa nhà mình bà cũng hơi hoảng hốt.
"Chào buổi sáng Tằng nãi nãi, cháu hôm nay đến để dạy thêm cho Đường Lê."
Tuy nhiên, những chuyện phía sau bà Tằng cũng không biết. Bà chỉ cho rằng người ta hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, nếu so với cháu gái nhà mình càng làm cho bà ngứa răng.
Ngày thường thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay như thế nào mà vẫn còn ngủ? Lại còn để cho người ta phải chờ đợi.
"Làm sao có thể để như vậy được? Cháu đến đây là để dạy kèm cho nó, cũng coi như là giáo viên rồi. Làm gì có đạo lý nào cho học sinh ngủ nướng để giáo viên phải chờ như vậy?
Tề Diệp à, con đã ăn sáng chưa, để nãi nãi đi vào bếp lấy hai cái bánh bao cho con ăn trước nhé. Bà sẽ vào phòng rồi kéo nó ra khỏi giường."
Tề Diệp vừa định nói đã ăn cơm sáng rồi nhưng Tằng Quế Lan nói xong liền đi thẳng vào trong phòng. Cậu trầm mặc đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng không nói gì thêm, đem quyển sách trên tay đặt lên bàn trà, sau đó quy củ mà ngồi trên ghế sofa.
Tề Diệp không phải là lần đầu đến nhà Đường Lê, nhưng lần này khác với lần trước. Lúc đó cậu chỉ đến để đưa quà gặp mặt cho Tằng Quế Lan, cũng chưa tiến vào trong nhà.
Đây là nơi Đường Lê ở, cho dù lúc này đang ở phòng khách thôi, cậu cũng mơ hồ ngửi được hương hoa nhài nhàn nhạt.
Ánh mắt cậu lóe lên, có thể do hồi hộp, cậu vô thức nắm chặt ống tay áo. Thật ra lúc tới Tề Diệp có chút bất an, không chỉ bởi vì chuyện tối hôm qua, mà còn vì cậu sợ nếu cùng nhau học tập sẽ gây là hiềm khích với nhau.
Dù sao phản ứng của Đường Lê hôm qua lớn như vậy, nếu không để cho cậu dạy kèm thì cũng không sao, cậu thật ra sợ hai người cứ như vậy mà rời xa nhau hơn.
Cuối cùng, ngay cả được làm bạn bè thôi cũng không thể.
Giống như hai đường thẳng song song.
Nhớ về quá khứ, khi cậu giao tiếp với người khác, cậu luôn có cảm giác mình không tìm được điểm chung trong nhau. Cho nên cậu cảm thấy mình chẳng có quan hệ gì với những điều mà họ đang nghĩ cả. Cậu không cần phải hiểu cũng như không cần phải được hiểu.
Nhưng Đường Lê thì khác.
Cậu quan tâm đến suy nghĩ của cô.
Sáng hôm nay Tề Diệp không phải không nghĩ đến đi