Chương 63 Khen thưởng
Edit: Trúc Dạ Ngọc
6/8/21
______________________
Trước khi xuyên sách, tính tình của Đường Lê cũng giống như bây giờ đều là không được tốt, tuy nóng tính nhưng nhìn chung đầu óc vẫn còn dùng được. Ít nhất mỗi lần thi đều lọt tốp mười của lớp. Nhưng không phải môn nào cô học cũng giỏi, cô giống như mọi người, học trội về ban tự nhiên.
Các môn tự nhiên bao gồm toán, lý, hóa là những môn chủ yếu kéo điểm tổng của cô lên. Ngược lại môn xã hội, đặc biệt là ngữ văn là một mớ hỗn độn với cô. Có thể cô là người thẳng tính, gặp chuyện gì cũng sẽ không vòng vo tam quốc và vào thẳng vấn đề. Vì vậy cô chỉ cần đọc đề không thôi đã cảm thấy rối tinh rối mù rồi, chưa nói đến làm.
Đề bài hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo, hỏi ngưu đáp mã. Với những dạng bài phân tích chung về văn học trung đại hay thơ cổ, cô vẫn có thể miễn cưỡng làm được, không mắc lỗi. Nhưng với những dạng bài về phân tích chi tiết thì cô không làm nổi.
Đây cũng là lý do dẫn đến những lần thi văn ngày trước, có mười bài thi đến tám bài Đường Lê được điểm thấp. Nó kéo điểm trung bình của cô xuống tạo ra một khoảng cách điểm số với bạn học.
Tề Diệp cũng phát hiện ra, cậu vốn cho rằng phải tốn nhiều công sức với các môn tự nhiên nhưng ngược lại nó thật dễ dàng. Ngữ văn mới chính là khó khăn.
Cậu nhìn bài mới làm xong của cô, phê chữa xong mới cho điểm. Trên tổng điểm là 150, Đường Lê chỉ đạt 70. Hơn nữa điểm 70 này là do cậu chấm lỏng tay mới may mắn qua điểm đạt là 60.
"Tôi cũng cố gắng hết sức rồi. Bài đọc hiểu văn học hiện đại và cổ điển tôi không làm được. Tôi cũng đã đọc kỹ đề bài, họ toàn hỏi quanh co lòng vòng, chỗ này chỗ kia có bẫy, tôi không hiểu lắm nên làm bừa."
Đường Lê thấy Tề Diệp cầm bài thi nhìn một hồi lâu cũng không nói chuyện, trong lòng có chút chột dạ.
"Lấy bản dịch cổ này làm ví dụ, "Đi như thế nào mới là chạy, chúng có thể dùng thay nhau không?". Đây không phải lỗi chính tả sao? Toàn là lỗi chính tả như vậy tôi làm sao mà biết đề hỏi cái gì?"
Nói một bên còn chưa đủ, cô còn chỉ vào đề cho Tề Diệp xem, làm như không phải do mình làm sai mà là do đề bài sai.
"Cậu xem. Cái gì mà "Hối nữ tri chi hồ"? Chữ nhữ' sao lại được đọc thành nữ, thế không phải câu này thành vô nghĩa sao? Biết chữ nhận nửa bên còn chưa tính, hai chữ này là đồng âm khác nghĩa, cậu xem có phải hay không đề bài bị sai?"
(Câu đầy đủ ở trên trong luận ngữ 2.17 của Khổng Tử cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm
子曰:「由!誨女知之乎!知之為知之,不知為不知,是知也。」
Tử viết: "Do, hối nhữ tri chi hồ! Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã".
Dịch. – Khổng tử nói: "Anh Do, ta dạy cho anh thế nào là "biết" này. Biết điều gì thì nhận là biết, không biết thì nhận không biết, như vậy là biết". )
Tề Diệp ngước mắt nhìn về phía Đường Lê, trong con ngươi mặc ngọc có chút cảm xúc hiện lên.
Nhưng khi cô muốn nhìn kỹ, cậu lại thu liễm mặt mày, chỉ có thể nhìn thấy lông mi hơi run.
"Không sao, không sao, chúng ta cứ chậm rãi mà làm, cậu không cần sốt ruột."
"Dù sao giải đáp nghi vấn là chuyện của tôi, cậu chỉ cần hiểu là được."
Lời nói này còn có một ý nghĩa khác.
"Hiểu'' có thể là hiểu lời cậu nói, cũng có thể là hiểu tiếng lòng của cậu.
Mỗi khi đối diện với đôi mắt màu trà trong suốt của Đường Lê, cậu luôn sinh ra một loại cảm giác xấu hổ. Càng ở chung, cảm giác càng mãnh liệt.
Thiếu niên đơn thuần như một trang giấy trắng, đối đãi với cô bằng sự ngây thơ và mờ mịt, cậu mặc cho con tim mình dẫn đường để có được khuôn mặt đó mà cậu mong muốn.
Đó là một ý tưởng nguy hiểm.
Tề Diệp cũng biết mình không nên nghĩ như vậy, nhất là ở dưới tình huống Đường Lê không hề phòng bị, hoàn toàn tín nhiệm mình. Nhưng cậu lại không có biện pháp khống chế loại cảm giác hưng phấn run rẩy này. Con người vốn tham lam, đặc biệt là sau khi có được thứ tốt nhất, rất khó để buông tay.
Cậu muốn đối phương dựa dẫm vào mình giống như cách mình dựa vào cô vậy, tốt nhất là một tấc không rời. Không chỉ hiện tại, thậm chí cả tương lai, cậu muốn ở bên cô mãi mãi.
Đây là lần đầu tiên Tề Diệp muốn hoàn toàn chiếm hữu một người một cách mãnh liệt như vậy.
Nó giống như tia ánh sáng duy nhất trong bóng tối.
Giống như người bạn thích đang ở trước mặt.
Tề Diệp đang suy nghĩ cái gì, Đường Lê hoàn toàn không biết, cũng không cảm thấy chút gì. Cô đang cau mày cẩn thận nghe đối phương giải thích, đầu trở nên to dần. (ý là tiếp thu được nhiều kiến thức hơn)
Tề Diệp giảng rất rõ ràng, súc tích ngắn gọn. Nhưng nghe là một chuyện, còn mình áp dụng vào làm lại là một chuyện khác. Sau khi nghe đi nghe lại các cách đọc hiểu đề bài, cô tổng hợp lại thông tin quan trọng, chuẩn bị thử sức giải đề thêm một lần nữa. Điểm số lần này tuy có khá hơn lần trước một chút, nhưng hiệu quả cũng không quá rõ ràng.
"Cmn, sao người cổ đại cứ thích nói vòng vo như vậy không biết, bọn họ có thể câm miệng như ngôn ngữ ký hiệu hay không?"
Tề Diệp nhìn đối phương lại phiền não mà nắm tóc, vội vàng ôn nhu trấn an nói.
"Loại này, giống như các từ đơn trong tiếng Anh, phụ thuộc vào thời gian để tích lũy. Trong một thời gian ngắn rất khó để có một sự thăng thiên cao hơn, tôi sẽ sửa cho cậu vài từ khóa, cậu nhìn vào là hiểu." (đoạn này mình cũng không hiểu lắm vì vẫn chưa đủ trình)
"Hơn nữa anh trai cậu không phải chỉ yêu cầu bài thi trung khảo đạt top 10 lớp sao? Cho dù ngữ văn của cậu thi không đạt như mong muốn, lên vị trí này đối với cậu vẫn thừa sức. "
Đúng vậy, Ninh Đệ kêu cô thi trung khảo đạt top 10, chứ không phải niên cấp top 10.
Với trình độ của cô ấy, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể đạt được sao? Trong lúc làm bài vừa rồi, cô theo bản năng lấy mục tiêu trước kia mà người nhà áp lên cô mà suýt nữa quên việc này.
Nghĩ đến đây Đường Lê liền trở nên phấn khích.
Cô không chút suy nghĩ liền ném cây bút trong tay, sách cũng đóng lại, nhanh gọn lẹ lấy tay cầm điện tử từ trong ngăn kéo ra.
"Vậy chúng ta không học nữa, cái này có cái gì để học? Mình chơi game đi? "
Đường Lê vừa nói vừa kéo Tề Diệp tới.
"Tề Diệp, chúng ta chơi trò này. Nó rất hay, là game đánh quyền. Tôi lấy cho cậu một tay cầm khác, cậu đã giảng bài quá lâu rồi, nên cùng tôi thư giãn một lát."
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Đường Lê đưa đến trước màn hình TV. Cậu