Chương 65 Chua xót
Edit: Trúc Dạ Ngọc
9/8/21
------------------------------
Không chỉ có Tề Diệp Cho rằng cô cố ý, không ít thì nhiều. Đường Lê cũng không cảm thấy mình vô tội.
Game vừa đánh xong, giây tiếp theo liền ném bát gà vào nồi canh, từ góc độ nào cũng vẫn thấy như cô thắng không nổi liền có ý định trả thù.
Trong thanh âm có chút giọng mũi, nghe càng đáng thương hơn. Cậu sợ đối phương cảm thấy mình như đáp lại cho có lệ, dừng lại một chút, lại tiếp tục nói.
"Tôi biết cậu không có cố ý, cậu không tệ như vậy, cố ý hắt nước sôi lên người tôi."
"Nước sôi cái rắm! Ly nước này ông đây cố ý làm nguội rồi mới mang vào, còn chỗ nào nóng?"
Tề Diệp sửng sốt, ngước mắt lên nhìn sang.
Lúc đầu cậu không cảm thấy nóng, vì tưởng mặt bàn có phần nào làm nó nguội. Cậu không nghĩ rằng đối phương vốn làm nguội trước rồi mới mang vào.
Đúng rồi.
Cậu xém quên, Đường Lê hình như đã biết mình là miêu lưỡi, sợ nóng. Sau khi ý thức được điểm này, sự ủy khuất vừa rồi của Tề Diệp cũng theo đó tiêu tán hầu như không còn. Khóe môi cậu gợi lên một chút độ cong, vẻ mặt cũng theo đó nhu hòa lên.
"Đây là trọng tâm sao?" "Trọng tâm không phải là cậu ném tôi, còn hắt nước lên người tôi sao?"
Đường Lê:"..."
Mặt Tề Diệp vẫn vùi trong cánh tay, Đường Lê nhìn không thấy nửa dưới mặt của cậu, càng không nhìn thấy khóe môi cậu cong lên.
Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt mềm mại dưới trán hắn, khi nhìn cô có chút nóng rực, đuôi mắt nhếch lên. Không giống như bị đau, mà giống như làm nũng.
"Cậu rõ ràng biết thân thể tôi không tốt, nếu bây giờ là mùa đông, tôi có thể sẽ bị cảm lạnh, có lẽ sẽ bị sốt."
"...... Cmn, được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi không nên giảo biện, không nên chú ý sai trọng điểm. "
"Tề Diệp lão sư giúp đỡ, tha thứ cho tôi lần này, được không?"
Giọng điệu xin lỗi của Đường Lê cũng không tính là tốt, nhưng giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, không giống thời điểm chơi game cùng nhau lúc trước.
Cô cứ như vậy lẩm bẩm vài câu, không thấy đối phương cong mặt mày, chỉ buồn bực cầm khăn lông lau tóc cho cậu. Tóc Tề Diệp vừa mềm vừa mảnh, hơn nữa còn rất đen. Khi cô lau, cô sẽ chạm vào một vài sợi, rất mượt mà.
"Cậu sử dụng loại dầu gội nào? Sao tóc lại tốt như vậy? Lại còn rất thơm. "
Cô vừa nói vừa ghé sát vào để ngửi, không đoán ra được mùi vị cụ thể nào. Giống như tuyết sam pha chút hương bạc hà, nó dễ ngửi không nên lời.
Tề Diệp không nghĩ đối phương cứ càng lau lại càng tiến tới, thân thể cậu cứng đờ, hô hấp cũng theo bản năng đình trệ trong nháy mắt. Cho dù như vậy, cậu vẫn không thể tránh khỏi nhìn vào xương quai xanh của Đường Lê, lại thấy cổ trắng nõn của cô.
"...... Không có gì, dầu gội bình thường mà thôi."
"Nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu một chai, chỉ là cậu dùng có quen hay không mà thôi."
Trong mắt của Tề Diệp, tiểu thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa như Đường Lê dùng thức ăn hay dùng cái gì cũng là thứ tốt nhất.
Dầu gội của cậu cũng chỉ hơn hai mươi đồng một chai, lúc ấy cậu lựa loại nào dung tích nhiều mà mùi không quá gắt liền mua
Những cái khác cậu cũng không để ý quá nhiều.
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút. Không chỉ tóc, tôi cảm thấy sữa tắm cậu dùng cũng khá tốt. "
"Hôm trước tôi chở cậu về cũng đang định nói..."
Đường Lê rất hiếm khi cùng đối phương gần gũi nhau như vậy. Cô cúi đầu ngửi ngửi, mùi gỗ tuyết sam càng nồng đậm, còn mang theo bồ kết ngọt thanh, đặc biệt dễ ngửi.
"Tề Diệp, sao cậu lại thơm như vậy?."
Đường Lê thấy vẻ mặt Tề Diệp vẫn nghiêm túc, không giống bộ dáng đùa giỡn. Cô dừng một chút, mặc dù trong lòng vẫn nghi ngờ nhưng không tiếp tục truy vấn.
"Vậy còn cậu?"
"Tôi làm sao?"
"Trên người cậu ngoại trừ hương vị hoa nhài, còn dùng cái gì nữa?"
Đường Lê nhíu nhíu mày, theo bản năng cúi đầu kéo cổ áo của mình ngửi ngửi.
"Trên người tôi còn có mùi gì khác?"
Đôi mắt Tề Diệp tối đen, cổ họng nuốt xuống, giống như mèo con nhẹ nhàng ghé sát vào cổ cô mà ngửi ngửi.
Hơi thở nóng rực, nếu không phải Đường Lê đã xúc động qua một lần, cô khẳng định sẽ một tay đẩy người ra.
"Ừm......"
"Có mùi sữa."
"...... Cậu dám mắng ông đây chưa cai sữa?"
Tề Diệp ngạc nhiên, cậu quả thật ngửi thấy mùi "sữa". Trước đây cậu vẫn luôn cho rằng đối phương dùng sữa tắm hoa nhài. Kết quả hôm qua trong phòng tắm cậu dùng cùng loại của cô, phát hiện bên trong không có mùi sữa bò.
"Cậu hiểu lầm tôi, tôi thật sự ngửi thấy..."
Lời phía sau còn chưa nói xong, Đường Lê tức giận nghiến răng, duỗi tay trực tiếp dùng sức xoa xoa cái đầu cậu mấy cái.
"Ngửi được cái rắm! Mẹ cậu mới không cai sữa!"
Cô càng nghĩ càng giận, dứt khoát trực tiếp ném khăn lông cho cậu tự lau.
Vừa rồi Đường Lê dùng sức hơi quá, vải ma sát đến cổ cậu, lưu lại chút dấu đỏ. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm cái khăn lông lau nước trên tóc. Bề ngoài nhìn qua vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thiếu niên lại gợn sóng dâng trào.
Tề Diệp đã từng thấy trong một quyển sách, tình huống này thường xảy ra giữa các cặp vợ chồng yêu nhau. Dường như chỉ có những cá nhân hấp dẫn lẫn nhau hoặc đơn phương bị thu hút mới có thể ngửi thấy mùi khác biệt. Để phân biệt, nó được gọi là Pheromone .
(Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Đôi khi chất này còn được gọi là hormone xã hội hay được xem như một hệ thống thông tin hóa học. )
Tim của thiếu niên đập thình thịch, Cậu không biết những thứ kia được nói trong sách có đúng không, nhưng cậu quả thật có bị thu hút.
Không chỉ bây giờ, ngay cả đêm qua cậu cũng suýt nữa không nhin được cúi đầu đến gần hôn môi cô. Nhưng điều này dường như không phải là hoàn toàn đúng. Có lẽ bởi vì cậu bị thu hút mới ngửi được mùi vị như vậy, vậy Đường Lê thì sao?
Cô ấy cũng để ý cậu sao?
Một số chuyện nếu như cứ để nó mọc rễ nảy mầm, sẽ giống như sau một trận cháy rừng, cây cỏ sẽ điên cuồng lan tràn sinh trưởng.
Tề Diệp đè nén cảm xúc trong lòng, đem cái khăn lông của Đường Lê cầm xuống, nắm chặt trong tay.
"Đường Lê......"
Cô vẫn còn tức giận vì đối phương nói trên người cô có mùi thơm của "sữa", đang cầm máy chơi trò chơi trong sự buồn bực.
"Tóc cậu còn đang ướt, sao không tiếp tục lau?"
"Cậu không thích mùi hương trên người tôi..."
"Không muốn khăn lông của cậu bị ám phải."
"......Cmn Tề Diệp, có phải cậu có bệnh hay không? Tôi nói gì cậu cũng