Chương 80 Dạy dỗ
Editor: Trúc Dạ Ngọc
=======23/9/21======
Đường Lê chưa từng có cảm giác nào như vậy, còn hơn nụ hôn ngoài ý muốn đêm đó, còn hơn mấy hành động thăm dò sự thân cận của cậu trong mấy ngày gần đây.
Nó còn làm cho con tim mỏng manh của cô hoảng sợ mà đập như sấm.
Tề Diệp cao hơn cô nửa cái đầu, từ phía sau ôm lấy rồi cúi đầu vùi vào cổ cô.
Khoảng thời gian này tưởng chừng như rất dài, trong hành lang không có một ai, chỉ có hai người bọn họ.
Bên ngoài đang mưa gió đan xen sấm chớp làm nổi bật lên sự yên tĩnh lúc này, tựa như ngay cả âm thanh một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Lồng ngực thiếu niên dán sau lưng cô cháy lên nóng bỏng. Nhịp tim đập thật mạnh.
Đường Lê trong chốc lát có chút không phân biệt được đến tột cùng là tim của mình đang nhảy lên lung tung hay là trái tim người khác đang đập bao phủ lên ảnh hưởng chính mình. Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com, các trang khác đều chưa được phép của editor.
Không chỉ có vậy, chuyện gì lại xảy ra thế này?
Môi của cậu lướt qua, cọ cọ ở bên cổ, hơi thở như thiêu đốt.
Không biết là cố ý hay vô tình, đây là kiểu gần gũi thân cận giữa bạn bè mà cậu hiểu được sao?
Cậu ta có biết mình đang làm cái gì hay không...
Đường Lê cũng không biết mình làm sao nữa.
Rõ ràng cô có thể đẩy cậu ra, nhưng thân thể giống như bị cố định, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
"Cậu buông..."
"Cậu chán ghét sao?"
Cô thật vất vả mới tìm được chút lý trí, cắn răng vừa định mở miệng để Tề Diệp buông tay.
Nhưng mà vừa nói đến một nửa, bên tai lại bao phủ bởi hơi thở tức giận của thiếu niên, vừa ướt vừa nóng.
Hơn nữa còn cố ý hạ thấp giọng, không phải kiểu ngày thường lạnh lùng bình thản.
Mà là kiểu ái muội mập mờ, cả người cô giống như có một dòng điện chảy từ da đầu đến đốt xương cụt, tê dại đến gần như xụi lơ.
Tề Diệp lúc này cũng không quan tâm, dù sao người cũng đã ôm, vừa rồi cũng đánh bạo hôn.
Đến lúc này cậu cá chết lưới rách, hoàn toàn bất chấp tất cả.
"Cậu chán ghét tôi như vậy sao?"
"Tôi ôm cậu, có ghét không?"
"Chúng ta thân thiết như vậy, cậu có bất mãn không?"
Rõ ràng người làm loại chuyện mập mờ này là đối phương, nhưng cả người cô so với người sau lưng còn căng thẳng hơn.
Lúc cô nói chuyện thậm chí có chút vấp váp, cắn đầu lưỡi, truyền đến đau đớn mới làm cho lý trí của cô kéo trở về một chút.
"Tề Diệp, cậu, cậu có biết mình đang nói gì không?"
Cô vừa nói vừa đưa tay ý đồ kéo tay thiếu niên đặt ở trên thắt lưng mình ra.
Tề Diệp biết mình không có khí lực bằng Đường Lê, nhưng cô không có quyền chủ động ở đây.
Cô muốn đẩy ra, muốn bỏ chạy rồi nói cậu không thể đuổi theo mình.
Thấy Đường Lê rõ ràng không chán ghét mình đụng chạm, lại theo bản năng muốn tránh thoát khỏi lồng ngực mình.
Trong lòng Tề Diệp trở nên gấp gáp, cúi đầu trực tiếp cắn vào cổ Đường Lê.
Không dùng khí lực gì, cậu dùng răng nhẹ nhàng cọ xát một chút, giống như mèo con nóng nảy mở móng vuốt gãi người, không nhẹ không nặng, không đau không ngứa.
Nhưng nó lại làm cho chợt xụi lơ, không còn khí lực.
"Cậu, cậu đang làm gì!"
Đường Lê thẹn quá hóa giận quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tề Diệp một cái, thiếu niên chẳng những không sợ, nhìn hô hấp của cô tăng thêm, vẻ mặt ửng đỏ sửng sốt.
Cậu nhận ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên, và một tia ngạc nhiên lóe lên.
Trong lòng Tề Diệp nhảy lên thật mạnh, đưa tay thăm dò xuống thử chạm vào tay Đường Lê, sau đó nhẹ nhàng xoay người cô lại đối mặt với mình.
Mặt vành tai của cậu không nhạt hơn màu của Đường Lê, lông mi hơi run, toàn thân trên dưới đều thấy nóng.
Đường Lê nhìn thấy bộ dáng này của cậu ấy thì hoảng hốt, muốn cúi đầu tránh đi, kết quả Tề Diệp trước một bước cúi thấp đầu.
Cậu khẽ đặt lên trán cô để đối diện với đôi mắt ấy, đôi mắt vừa mềm mại vừa nhu thuận, đuôi mắt bởi vì hưng phấn mà nhuộm màu đỏ thẫm. Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com, các trang khác đều chưa được phép của editor.
"Cậu thích có đúng không?"
"Đường Lê, cậu thích tôi thân mật như vậy có đúng không?"
"Nói hươu nói vượn, tôi, tôi vừa rồi chỉ là bị dọa sợ! Đúng vậy, là tôi bị dọa sợ, Bất kỳ ai đột nhiên bị cmn như vậy đều sẽ sợ hãi!"
Đường Lê cảm thấy không phải Tề Diệp điên rồi chính là thế giới này điên rồi.
Cậu ấy không thể như vậy, tuy rằng cậu ấy chỉ có một người bạn là cô, cậu ấy có thiếu tình yêu thế nào cũng không thể đem tình cảm gì cũng gửi gắm vào mình như vậy được!
Tình bạn là tình bạn, tình cảm gia đình là tình cảm gia đình, tình yêu là tình yêu! Những điều này không thể bị nhập làm một cho được!
Cậu ấy không hiểu bất cứ điều gì, cái gì cũng không rõ, nhưng lại là ý thức của thế giới. Anh ta có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng còn cô thì sao? Cô không thuộc về thế giới này, thậm chí ngay cả hiện trạng pháo hôi của mình cô cũng không có cách nào để thay đổi.
Vì cái gì một hai phải tới trêu chọc cô?
Đến lúc cậu ấy tốt nghiệp sẽ có thế giới mới, tùy tùy tiện tiện là có thể bảo toàn trở ra, nhưng còn cô thì sao?
Cô không được, cô không phải gỗ, cô có thất tình lục dục có tình cảm...
Đường Lê nghĩ đến chuyện bi thảm sau này mình có thể bị tùy ý vứt bỏ, cả người cô vừa khó chịu vừa phiền não.
Thân thể cô hơi hồi phục một chút khí lực, sau đó nhắm mắt cắn răng hung hăng đẩy thiếu niên trước mặt ra.
"Tôi nghĩ rằng đầu óc cậu vẫn chưa được tỉnh táo! Từ sáng nay đã như vậy rồi. Tôi, tôi và cậu không còn gì để nói, dù sao tôi nói cái gì cậu cũng không lọt tai, cậu điên rồi, cậu...'
Đường Lê nói năng lắp bắp, lộn xộn không có logic gì.
Nhưng cô không dám dừng lại. Lúc này cô vẫn có thể nghe được chính giọng của mình, còn có thể đè nén lòng mình đang nhảy lên. Nhưng một khi dừng lại, cô lại suy nghĩ lung tung, tâm hoảng ý loạn.
"Đầu óc cậu không tỉnh táo, tôi không thèm so đo, tôi, tôi tới là để trả ô, đúng, tôi đến để trả ô. Tôi không cần ô của cậu."
Cô nói xong đem ô trong tay ném cho Tề Diệp, cũng không nhìn đối phương có phản ứng gì, quay đầu định chạy về phía trước.
Lúc Đường Lê đẩy Tề Diệp nhìn qua thì động tác lớn, nhưng không dùng bao nhiêu sức lực.
Cậu chỉ lui về phía sau vài bước là đứng vững, chỗ nào cũng không có đụng vào va chạm đến, càng không có té ngã.
Thấy Đường Lê bối rối ném ô mình rồi định chạy đi, Tề Diệp vội vàng tiến lên.
Cậu vốn định nắm lấy tay cô, nhưng cô chạy quá nhanh, cậu chỉ túm được góc áo cô.
Vừa rồi Đường Lê vì tìm Tề Diệp mà chạy khắp cả tòa nhà giảng dạy, lúc nghỉ ngơi là kéo áo khoác ra.
Tề Diệp túm lấy như vậy sẽ kéo toàn bộ áo khoác xuống.
Bên trong Đường Lê mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, cánh tay trắng nõn lộ ra trong không khí, mà áo khoác bị kéo xuống thắt lưng như vậy.
Dáng vẻ kia kiều diễm mập mờ nói không nên lời.
"Tôi, tôi không có ý này. Tôi có thấy cậu đang muốn đi..."
Vành tai Tề Diệp đỏ lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Lê cậu cúi đầu, hai ba bước đi lên nhặt áo khoác rơi xuống phía dưới giũ cẩn thận để mặc lại cho cô.
Lúc kéo khóa, đầu ngón tay thiếu niên khẽ động, tốc độ cố ý chậm lại một chút.
Từ dưới lên trên, cố ý vô tình đụng chạm vào thắt lưng cô.
Cách chất liệu quần áo, Đường Lê cũng có thể cảm giác rõ ràng.
Mà là khi tới phía trên cùng mà cậu vẫn không buông tay, coi Đường Lê như đầu khóa kéo mà nhẹ nhàng mang tới.
"Còn buồn bực hay không..."
"Có muốn tôi kéo xuống chút nữa không?"
Giọng điệu của cậu rất nhẹ, hàng lông dài run rẩy, làm lộ ra tâm tình đang căng thẳng của cậu lúc này.
Mà đôi mắt kia vẫn ôn nhu như trước, ngượng ngùng mà nhìn chăm chú vào Đường Lê.
Cô nuốt nước miếng, cả người bị định thân thuật làm cho bình tĩnh lại.
Hơn nữa cô đang bị túm đầu khóa kéo như vậy, cho dù có muốn chạy, cậu cũng có thể lập tức túm lấy cô.
Đường Lê không phải là không có sức lực để tránh, nhưng vừa trải qua một cảnh tượng như vậy, cô cũng có chút sợ hãi.
Cô sợ rằng nếu mình chạy đi