Tiểu Tiên yếu đuối nói: "Chúng ta kỳ thật cũng là nghe nói..."
Thỉ Giang thượng tiên là thiếu cung chủ Vạn U cung, lúc Cơ Lan hoa thần còn chưa phải hoa thần, hai người đã quen biết rồi.
Cơ Lan hoa thần tuy rằng đối với Thỉ Giang thượng tiên cũng rất lãnh đạm, nhưng so với những người khác, đãi ngộ của Thỉ Giang thượng tiên tốt hơn nhiều.
Sau đó có người nói nhìn thấy hai người bọn họ có một ít hành động thân mật...
Nhưng hai người đều không thừa nhận, cho nên mọi người cũng bí mật bàn tán thôi.
Chuyện bọn họ kể hiện tại, cũng đều là những lời đồn kia.
Hoa Vụ nghe xong bát quái, để cho các nàng rời đi trước.
Mấy tiểu tiên cũng không dám đợi lâu, nhao nhao vùi đầu chạy.
"Nguyệt Hi Nguyệt Hi..."
Tinh Bạch Vũ đứng ở trên đầu tường cách đó không xa, vẫy cánh với cô.
Hoa Vụ đi qua: "Làm gì?"
"Ngươi mau lên đây." Tinh Bạch Vũ hạ thấp thanh âm: "Có kịch hay."
Hoa Vụ nhìn xuống bốn phía, nhảy lên tường.
Ở phía bên kia của bức tường, có một cô gái mặc quần áo vui vẻ đang nói chuyện với một người đàn ông.
Chủ yếu là nam nhân đang nói chuyện, cô nương mặc hỉ phục kia chỉ là nghe, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.
Đây hẳn là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay – Cơ Lan hoa thần.
Về phần một người khác, càng giống như vị Thỉ Giang thượng tiên kia.
"Lan nhi, nàng rốt cuộc là vì cái gì... Có phải Du Loan đe dọa nàng không? Nàng nói cho ta, ta có thể giúp nàng giải quyết."
"Lan nhi, nàng nói một câu được không?"
Cơ Lan rốt cục mở miệng, thanh âm lại rất lãnh đạm: "Thỉ Giang, trở về đi, không cần tới tìm ta nữa."
Nói xong, Cơ Lan xoay người rời đi.
Thỉ Giang theo bản năng giữ chặt nàng ta, nhưng mà Cơ Lan tựa hồ rất phản cảm hành vi của hắn, trực tiếp động thủ đánh Thỉ Giang một chưởng.
Thỉ Giang căn bản không chống đỡ, tùy ý một chưởng nào rơi vào trên người mình.
Cơ Lan cũng không bị khổ nhục kế của Thỉ Giang cảm động, ngược lại càng quyết tuyệt rời đi.
"Ngươi làm gì vậy?" Tinh Bạch Vũ thấy Hoa Vụ cư nhiên đi theo Cơ Lan rời đi, vội vàng đuổi theo: "Ngươi muốn làm gì?"
"Trên người Cơ Lan có lực lượng tiên khí bản mệnh của ta..."
"A?" Tinh Bạch Vũ nhất thời kinh hãi: "Tên đáng ghét kia!!! Hắn muốn gì? Hắn không phải là muốn hãm hại ngươi chứ?"
Hoa Vụ một đường đi theo Cơ Lan.
"Lan nhi." Đồng dạng một thân hỉ phục, Du Loan gọi Cơ Lan lại.
Cơ Lan thay đổi lạnh lùng lúc trước, trên mặt lộ ra vài phần nhu sắc: "Du Loan."
Chiết Thượng tiến lên nắm tay Cơ Lan: "Đi đâu vậy? Sao nàng không ở trong phòng?"
Hoa Vụ đánh giá tiên quân Du Loan kia một lát, ngũ quan của hắn kỳ thật không tính là xấu, chỉ là trên mặt có một khối ban đỏ xấu xí, nửa mặt, có vẻ có chút khủng bố.
Nhưng Cơ Lan tựa hồ tuyệt không thèm để ý, ánh mắt nhìn Du Loan đều là ôn nhu tình yêu.
"..."
Tiểu biến thái kia muốn làm gì?!
Cầm đồ của cô, nơi nơi điểm uyên ương phổ linh tinh.
Du Loan đem Cơ Lan đưa về phòng, hắn đứng ở ngoài cửa một lát, góc đường liền có một người đi ra.
"Ồ!!! Ta đã đoán là hắn mà!!!" Tinh Bạch Vũ ở trong đầu Hoa Vụ lớn tiếng la hét: "Ngươi xem ngươi xem... Hắn làm sao chạy tới Tiên giới được? Tiên giới là nơi tùy tiện người nào cũng có thể đi lên sao?"
Hoa Vụ ấn đầu Tinh Bạch Vũ, không cho nó ồn ào.
Vọng Sinh không biết cùng Du Loan nói cái gì, Du Loan xoay người rời đi, hắn đứng ở hành lang, ngước mắt nhìn về phía Hoa Vụ.
Ánh mắt thiếu niên nhẹ nhàng nông cạn, giống như hồ nước trong ngày xuân, gió xuân dâng lên những sóng lấp lánh nhẹ nhàng, có thể một đường đến sâu trong lòng người.
Khuôn mặt của hắn vẫn còn nhợt nhạt.
Nhưng dường như đẹp hơn lần trước gặp mặt... Không phải càng đẹp, thân thể này của hắn không phải của Tạ Chiết Liễu.
Đây có phải là cơ thể của chính hắn không?
"Thượng tiên, chúng ta lại gặp mặt nha."
Cơ hồ là trong nháy mắt, bên tai Hoa Vụ liền vang lên thanh âm của Vọng Sinh.
Tinh Bạch Vũ bay xa, hoàn toàn không để ý đến an nguy của chủ nhân nó.
Hoa Vụ đã quen bị nó vứt bỏ, ngước mắt nhìn về phía trước.
Vọng Sinh xuất hiện trước mặt cô, nụ cười trên mặt lộ ra vui sướng hồn nhiên, giống như là thật sự vì nhìn thấy cô mà cao hứng.
Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên tóc Vọng Sinh, nơi đó có một sợi dây đỏ.
Hoa Vụ giơ tay lên muốn kéo trở về, nhưng Vọng