Hoa Vụ trở lại Lục phủ, vòng ra phía sau, chuẩn bị từ cửa sau tiến vào.
Ai ngờ Lục Tử Trình đang chờ cô ở chỗ đó.
Lục Tử Trình thấy cô xuất hiện, từ trên mặt đất nhảy dựng lên: "Muội đem hắn đi đâu vậy?"
"Đưa về nhà chứ còn đi đâu nữa." Hoa Vụ đẩy cửa sau ra, đi vào bên trong.
"Hắn không nói gì sao?"
"Hắn chỉ có chỉ số thông minh của hài tử mấy tuổi, dỗ dành một chút là được rồi." Hoa Vụ nói: "Chuyện này về sau không cần nói nữa, coi như các huynh chưa bao giờ gặp được hắn đi."
Lục Tử Trình nghe Hoa Vụ nói như thế, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy lời nói của muội muội rất đáng tin.
Hoa Vụ đi rồi vài bước, lại quay trở về, duỗi tay: "Đúng rồi, huynh còn chưa có đưa tiền cho muội đâu."
Nữ chính không thể làm việc không công nha!
Lục Tử Trình: "..."
Lục Tử Trình một bên từ túi tiền bỏ tiền, một bên trừng nàng, nhìn Hoa Vụ như một tên cướp của.
Lục Tử Trình không thiếu bạc, chỉ là lúc trước ở bên ngoài tiêu pha không ít, hiện tại trên người không có bao nhiêu.
Hắn đem tất cả những gì còn lại cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ đếm đếm, cảm giác ca ca hoang dã nhà mình, còn không bằng mấy công tử ăn chơi trác táng vừa rồi.
"Huynh chỉ có chút tiền như vậy?"
Nghe ra vẻ ghét bỏ trong giọng nói Hoa Vụ, Lục Tử Trình nhịn không được trào phúng cô một câu: "Muội thiếu tiền đến như vậy sao?"
"Thiếu thì không thiếu, huynh nghĩ muội cũng giống huynh sao đại thiếu gia?"
Lục Tử Trình nhíu mày: "Lục phủ còn thiếu ăn thiếu mặc của muội?"
Hoa Vụ cất bạc xong, dùng một loại ánh mắt thương hại lại đồng tình liếc hắn một cái, ngữ trọng tâm trường:
"Đại ca, huynh cũng nên học quản gia đi."
Lục Tử Trình: "???"
Ánh mắt đó của cô là sao!!
Lúc Lục Tử Trình hoàn hồn, Hoa Vụ đã rời đi.
Lục Tử Trình tức giận dậm chân, hùng hổ trở lại Thu Thủy viện của hắn.
"Đại thiếu gia, ngài đã về rồi."
"Lăn!!!"
Lục Tử Trình đang tức giận, một phen xốc lên đá gã sai vặt ngã nhào.
Gã sai vặt ngốc nghếch, không biết vị gia nhi này lại ở bên ngoài chịu tức giận gì, nhưng hắn vẫn theo sát tiến lên.
"Đại thiếu gia, lão gia bên kia sai người tới nói, hôm nay chính là ngày cuối cùng..."
Lục Tử Trình dừng bước.
"Nhanh như vậy?"
"..."
Ngài cả ngày ở bên ngoài tiêu xài hoang phí, đương nhiên cảm thấy nhanh rồi.
Gã sai vặt nhỏ giọng nói: "Lão gia để cho ngài sáng sớm ngày mai phải mang theo luyện chế Cửu Hương đi thư phòng tìm lão gia."
Lục Tử Trình bận rộn bực bội.
Hắn vốn dĩ đã bước chân vào phòng lại rút lui, quay đầu đi theo một hướng khác.
Lục Tử Trình đối việc chế hương một chút hứng thú đều không có, nhưng mà Lục Phạm vẫn bố trí nhiệm vụ cho hắn, nếu hắn chế không ra, sẽ bị mắng rất nặng.
Sân của Lục Tử Trình rất lớn, hắn xuyên qua hành lang gấp khúc, từ phòng bếp nhỏ vòng qua, đến một gian phòng chứa củi.
Lục Tử Trình chắp tay sau lưng: "Mở cửa ra."
Gã sai vặt lập tức lấy chìa khóa, mở khóa cửa ra.
Lục Tử Trình đi vào, bảo gã sai vặt ở bên ngoài canh giữ.
...
Hoa Vụ trên người có tiền, rất nhanh liền mời một đại phu đến khám cho Lương thị.
Đại phu mới này cách nói cũng nhất trí với đại phu lúc trước tới bắt mạch, chính là thời điểm khi còn trẻ cơ thể bà bị tổn thương nhưng lại không tu dưỡng thật tốt.
Hiện tại tuổi đã cao, các vấn đề của cơ thể bắt đầu xuất hiện.
Nhưng mà đại phu nói, nếu cố gắng điều dưỡng thật tốt sẽ có thể khôi phục lại.
Chỉ là yêu cầu rất nhiều dược liệu quý giá, còn cần một ít hương liệu quý giá trợ giúp.
Cả hai thứ này đều rất tốn kém.
Hoa Vụ tiễn đại phu đi, Lương thị đã ngồi dậy, nhìn qua tinh thần cũng không tồi.
"Nhứ Nhi, không cần phí tiền vào cái này, mẫu thân không có việc gì."
Nhứ Nhi là nhũ danh của nguyên chủ, Lương thị rất thích gọi nàng như thế.
"Nương, có bệnh thì phải chữa bệnh, người đừng lo lắng, tiền chuyện bạc con sẽ giải quyết."
Lương thị lo lắng: "Giải quyết như thế nào, tốn bao nhiêu tiền, trong viện chúng ta một tháng chỉ có một ít tiền tiêu vặt thế này..."
Chân thị tuy rằng không hoàn toàn khắc phục chi phí ăn mặc trong viện.
Chân thị mặc dù không có hoàn toàn cắt xén chi phí ăn mặc trong viện của họ, nhưng là quả thực cho không được nhiều lắm, chỉ có thể nói sẽ không để cho các nàng chết ở trong viện tử này.
Ban đầu Lương thị chỉ còn có hai năm, là có thể lấy khế ước rời đi, trải qua cuộc sống của mình.
Lúc ấy Chân thị mang mang thai, còn mấy ngày nữa là sinh rồi.
Lục Phạm có lẽ là quá lâu không có nữ nhân, mượn rượu làm bậy, cưỡng ép Lương thị, làm hại bà mang thai.
Mà Chân thị lại không dám tìm Lục Phạm gây phiền toái, năm này qua năm khác tra tấn Lương thị.
"Người cũng đừng lo lắng."
Hoa Vụ thật vất vả trấn an Lương thị, để cho bà tĩnh