Mấy ngày nay Vương Khương Hoa luôn cảm thấy hoảng hốt, nàng ta cảm thấy mình không thể ở lại đây nữa.
Buổi tối, Vương Khương Hoa tìm cớ đuổi Thúy Phương ra, để tối nay nàng ta không cần hầu hạ.
Đợi đến khi đêm khuya yên tĩnh, nàng ta cầm lấy đồ đã sớm thu thập xong, chuồn ra ngoài.
Một đường đến cửa sau phủ đệ, cũng không bị phát hiện.
Nhưng mà ngay khi nàng ta mở cửa sau ra, mắt thấy lập tức có thể đi ra ngoài, phía sau đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.
"Đừng để nàng ta chạy mất."
"Nhanh lên."
Vương Khương Hoa biến sắc, mở cửa sau xông ra ngoài.
"Mau mau mau, ở phía trước."
"Bắt lấy nàng ta."
"Đi gọi những người khác đi."
Vương Khương Hoa vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, phía sau là hạ nhân Hứa phủ đang đuổi theo, khoảng cách của bọn họ không ngừng rút ngắn.
Không thể bị bọn họ bắt được.
Chạy nhanh hơn chút nữa...
Nàng ta xuyên qua một con hẻm tối tăm, âm thanh ồn ào phía sau, vẫn không hề giảm bớt.
Phanh!
"A!" Vương Khương Hoa kêu thảm thiết nhào về phía trước.
Cơ thể nàng ta đập vào phiến đá, một tiếng trầm đục.
Đồ trong tay Vương Khương Hoa văng ra ngoài, ngân phiếu cùng châu báu rải rác khắp nơi.
Nàng ta ôm chân, đau đến nỗi cả khuôn mặt vặn vẹo.
"Ở chỗ này!!"
"Mau mau mau..."
Người Hứa phủ xông tới, vây quanh Vương Khương Hoa.
Đám người nhúc nhích, Vương Khương Hoa mơ hồ nhìn thấy xa xa góc đường có một người đứng, có người giơ đuốc nghiêng về phía bên kia.
Nàng ta thấy rõ ràng người đang đứng trong bóng tối.
Thiếu nữ dựa vào tường, ánh lửa từ trên mặt cô thoảng qua, đối diện với tầm mắt của nàng ta, không né tránh, ngược lại nhếch môi cười rộ lên.
Nụ cười kia rơi vào đáy mắt Vương Khương Hoa, giống như thuốc nổ nổ tung, làm cho nàng ta đầu váng mắt hoa.
Giống như có một bàn tay vô hình, bóp chặt cổ họng của nàng ta, khiến nàng ta không có biện pháp hô hấp.
Sao lại là cô...
"Mang nàng ta về."
"Kéo đi, nhanh lên."
Vương Khương Hoa bị người kéo lên, không ai quan tâm chân nàng ta có đau hay không, kéo nàng ta trở về về phía Hứa phủ.
Nàng ta quay đầu hướng cái cửa ngõ kia nhìn lại.
Đầu ngõ đen kịt nặng nề, trống rỗng, dường như trước đó là nàng ta hoa mắt nhìn lầm, hết thảy đều là ảo giác.
Nhưng nàng ta biết, đó không phải là ảo giác.
Nàng ta thật sự nhìn thấy Lục Sơ.
Vương Khương Hoa lại nghĩ đến Lục Tử Trình, hắn từ đâu biết nàng ta không phải Hứa Hiện chân chính?
Chẳng lẽ Lục Sơ cũng giống như nàng ta...
Vương Khương Hoa rất nhanh không còn tâm tư suy nghĩ vấn đề này nữa, nàng ta được mang về Hứa phủ, ném ở đại sảnh.
Đồng thời bị ném xuống còn có tiền bạc Vương Khương Hoa mang đi.
Trên công đường là ông Hứa sắc mặt nặng nề và bà Hứa đang không thể tin được.
Hôm nay đột nhiên có người tới cửa, nói nữ nhi của bọn họ không phải là Hứa Hiện chân chính, là bị người mạo danh, bọn họ còn không tin.
Nhưng không đợi bọn họ biết rõ ràng, nữ nhi của bọn họ liền bỏ chạy.
Cái này không thể nghi ngờ chính là nói cho bọn họ biết, chuyện này là thật.
Nữ nhi của bọn họ...
Căn bản không phải là người trước mắt này.
...
Hoa Vụ giẫm lên ánh trăng trong vắt lạnh lẽo trở lại Ỷ Trúc Cư, đã thấy bên ngoài Ỷ Trúc Cư đậu một chiếc xe ngựa.
Trên xe ngựa treo ngọc bài chữ Sư.
Người dựa vào bên cạnh thấy cô trở về, phân biệt trong chốc lát, thăm dò lên tiếng: "Lục cô nương?"
"Ừm."
Đối phương lập tức cầm một cái hộp: "Đây là công tử nhà chúng ta giao cho ngài."
Hoa Vụ mở ra nhìn một cái, là hương...
"Kia tiểu nhân cáo từ trước."
Hoa Vụ nhìn hắn đánh xe ngựa rời đi, đứng một lát, cầm cái hộp vào viện.
"Đem nó đưa qua cho mẫu thân ta." Hoa Vụ giao đồ đạc cho đồ tể còn chưa ngủ.
Đồ tể lau tay tiếp nhận: "Là... Sư công tử đưa tới sao?"
Hoa Vụ tùy ý gật đầu.
"Cô nương, ngài và Sư công tử làm sao vậy?" Đồ tể to gan hỏi: "Lúc trước rõ ràng vẫn tốt mà?"
Hoa Vụ rũ mắt cười khẽ: "Không phải người chung đường mà thôi."
Đồ tể dùng sức gãi gãi đầu, nghĩ không ra sao lại không phải là người chung đường.
...
"Vương Khương Hoa có thể đem huynh khai ra hay không? Nếu Hứa gia biết, chúng ta ở sau lưng tính kế bọn họ, vậy..."
Lục Tử Trình lo lắng lắc qua lắc lại trước mặt Hoa Vụ.
"Sợ cái gì, biết thì biết thôi." Có hào quang nữ chính che chở cho ngươi, ngươi còn sợ cái gì, mau đứng dậy!!!
"Huynh hiện tại lấy cái gì đấu với Hứa gia chứ?" Hắn trong khoảng thời gian này lớn mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút.
So với Hứa gia, đó chính là kiến nhìn thấy voi.
"Bọn họ không rảnh để ý tới huynh đâu."