Ân Phùng cùng đám người Hồ Lợi giao thủ, cũng không dám vận dụng vũ khí, chỉ có thể tay không đánh nhau.
Ân Phùng hẳn là bị thương còn chưa tốt, tốc độ cùng thể lực đều không bằng đám người Hồ Lợi, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong.
...
"Các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?" Những người tuần tra nói chuyện sau một đống hàng hóa.
"Hình như có động tĩnh..."
"Qua bên kia nhìn xem."
Mấy người từ đống hàng hóa kia chạy tới, nhưng trên lối đi trống rỗng, cái gì cũng không có.
Ngay dưới khay chứa đồ bên cạnh họ, Hoa Vụ đang nằm trên mặt đất.
Hồ Lợi ôm Ân Phùng, nằm sấp bên cạnh Hoa Vụ.
"Kỳ quái... Nghe nhầm à?"
"Hẳn là không có việc gì, đi thôi, qua bên kia xem một chút."
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Hoa Vụ đi ra từ phía dưới, xác định không có ai, vẫy tay để cho bọn Hồ Lợi đi ra.
Ân Phùng cũng bị kéo ra ngoài, ánh mắt hắn rơi vào trên người Hoa Vụ, không biết người này có lai lịch gì, đám người Hồ Lợi này làm sao lại nghe theo sự chỉ huy của cô...
Trước kia hắn chưa từng gặp qua người này ở Sinh Mệnh Nữ Thần...
"Che đi." Hoa Vụ phân phó Hồ Lợi: "Đừng để hắn chạy."
Hồ Lợi: "..."
Ân Phùng: "..."
...
Nửa tiếng sau.
Đám người Hoa Vụ thành công lên khoang hàng, cũng tìm được một vị trí an toàn chờ đợi.
Hoa Vụ không biết từ đâu tìm ra dây thừng cùng keo dán miệng, để cho Hồ Lợi trói Ân Phùng lại trước.
Bọn họ hiện tại đang chuẩn bị chạy trốn, nếu Ân Phùng náo loạn thì rất phiền toái.
Hoa Vụ nhìn đại bảo bối của cô, mặt lộ ra đau lòng: "Tạm thời ủy khuất ngươi một chút."
Ân Phùng: "..."
Ân Phùng mặt không chút thay đổi ngồi trên mặt đất, tay chân bị trói cùng một chỗ, hắn chỉ có thể khom lưng, cằm đè lên đầu gối, nhìn qua có chút nghẹn khuất.
Ân Phùng ngược lại không giày vò, tựa hồ đã cam chịu số phận.
Khoang chứa hàng hóa nhanh chóng được lấp đầy và bắt đầu đóng khoang thuyền.
Trong lúc chờ đợi, Phương Lang và Hồ Lợi đều rất khẩn trương, sợ bị người ta phát hiện.
Hoa Vụ lại là nhất phái nhàn nhã, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm khẩn trương.
Khiến cho Phương Lang và Hồ Lợi liên tiếp nhìn cô, giống như cô là một con quái vật.
Có lẽ là vận khí tốt, thẳng đến khi phi thuyền cất cánh, cũng không có ai phát hiện trong khoang hàng có thêm mấy vị khách không mời.
Phi thuyền xuất phát một đoạn thời gian, trái tim mọi người cuối cùng cũng rơi xuống đất.
"Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?"
"Tìm cơ hội cướp thuyền." Hoa Vụ tựa vào rương bên cạnh, nói rất nhẹ nhàng tùy ý.
Hồ Lợi: "..."
"Chúng ta theo bọn họ đến địa phương, lại lẻn xuống không phải là tốt rồi sao, vì sao phải cướp thuyền?"
Hoa Vụ khiếp sợ: "Các ngươi không phải là hải tặc sao? Hải tặc không cướp thuyền, phù hợp với thân phận của các ngươi sao?"
Hồ Lợi: "..."
Họ chỉ cảm thấy không cần phải gây rắc rối.
Có thể mở xưởng trên hoang tinh, vậy khẳng định là có thế lực.
Họ cướp đi một chiếc thuyền đầy hàng hóa của người ta, người ta sao có thể lương thiện được.
Bọn họ hiện tại người đơn lực bạc, đánh nhau rất thiệt thòi.
...
Đế Đô Tinh.
Liễu Ti Niệu từ phòng họp đi ra, mở thiết bị đầu cuối cá nhân xem xét tin tức.
Toàn bộ tin tức đều xem qua, cũng không phát hiện tin cô ta muốn nhìn.
Đoạn thời gian trước cô ta nhận được tin tức, thời điểm Niên Khởi bị dẫn ra ngoài, phi thuyền bị rơi, người trực tiếp không thấy đâu.
Đối phương nói cho cô biết, rất có thể là gặp phải người kiến xanh tập kích, đã chết.
Nhưng Liễu Ti Niệu không nhìn thấy chứng cứ trực tiếp, đáy lòng cô ta không yên tâm lắm.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết rằng công chúa điện hạ Niên Khởi đã qua đời, nếu cô đột nhiên xuất hiện, sẽ phá hư tất cả kế hoạch của cô ta. Liễu Ti Niệu đi đến chỗ tối, xác định bốn phía không có người, gọi một người liên lạc trong danh bạ.
Đối phương nhận máy, Liễu Ti Niệu trực tiếp lên tiếng: "Còn chưa có tin tức?"
"Lúc trước không phải đều nói với ngài, hiện trường tất cả đều là dấu vết của người kiến hôi xanh sao, cho dù lúc phi thuyền rơi xuống không chết, cô ấy cũng không có khả năng sống sót sau sự vây công của người kiến xanh."
"Các ngươi không tìm được bất cứ thứ gì có liên quan đến cô ta ở hiện trường, rất có thể cô ta vẫn còn sống."
"..."
Đối phương trầm mặc, đại khái là bị Liễu Ti Niệu cố chấp làm cho có chút phiền não.
"Ngài cứ yên tâm đi, cô ấy cho dù còn sống, cũng không thể mọc cánh bay ra ngoài."
Liễu Ti Niệu nghe ra đối phương nói có lệ, truy hỏi: "Bên nhà máy bên kia ngươi phái người điều tra chưa? Cô ta có thể trở về hay không?"
"Nơi phi thuyền rơi xuống và nhà