Sau khi giải quyết xong con đường tiến vào Đế Đô Tinh của các chiến sĩ mô phỏng người, Hoa Vụ bắt đầu lần lượt bái phỏng quan viên ở Đế Đô Tinh.
Những người này gặp mặt câu đầu tiên đều là ân cần hỏi thăm vì sao cô không chết.
Ánh mắt vừa khiếp sợ vừa phức tạp kia, Hoa Vụ đều cảm thấy mình còn chưa chết, giống như có lỗi với bọn họ vậy.
Công chúa qua đời chỉ mới hơn hai năm.
Niên Dương còn chưa ngồi vững ngai vàng quốc vương, không ít người đều không đồng ý với hắn, thậm chí muốn kéo hắn từ vị trí quốc vương xuống.
Những quan viên đã từng trung thành với hoàng thất vẫn chưa thay đổi lập trường.
Biết được Hoa Vụ là bị người hại, những người này đều tỏ vẻ muốn lập tức đòi lại công bằng cho cô.
Nhưng Hoa Vụ nói không vội, chờ cô an bài xong mới hành động.
Để cho an toàn, Hoa Vụ vẫn để cho chiến sĩ mô phỏng người phái Bách Tân giám thị những người đó, để tránh có người đâm sau lưng.
Không thể không nói đến chỗ cường đại của chiến sĩ mô phỏng người.
Giám thị người khác cần rất nhiều người, người mô phỏng chiến sĩ một người là có thể xử lý.
Thứ này nếu thật sự có được ý thức tự chủ, đó quả thật là rất phiền toái.
...
Ngân Phục Tinh.
"Thủ lĩnh, người đã bắt được rồi." Miêu Tứ sải bước từ ngoài cửa tiến vào, trên mặt cười thoải mái: "Thủ lĩnh, lần này hoàn toàn không cần lo lắng."
Người ngồi trên ghế màu đen khẽ ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh nhạt yên tĩnh như bầu trời đầy sao, thâm thúy thần bí, làm cho người ta không dám nhìn trộm.
Miêu Tứ đối diện với tầm mắt của hắn, vẻ tươi cười đều thu liễm vài phần, trở nên câu nệ.
Hắn cung kính bẩm báo: "Thế lực của Norman đã tan rã hoàn toàn, không còn khả năng làm mưa làm gió nữa."
Vị thủ lĩnh mới nhậm chức này, trong thời gian ngắn, đã đem Norman kéo xuống ngựa, cũng thanh trừ tất cả thế lực của Norman.
Quả thực chính là như được thần trợ giúp.
Hiện tại phía dưới đều truyền ra, hắn là truyền kỳ tiếp theo nhất định phải trở thành thủ lĩnh, dẫn dắt Sinh Mệnh Nữ Thần lại sáng tạo huy hoàng.
Trong Sinh Mệnh Nữ Thần, truyền kỳ trước đó, là người sáng lập một tay thành lập Sinh Mệnh Nữ Thần.
"Bất cứ lúc nào cũng không nên xem nhẹ."
"Thủ lĩnh dạy rất đúng."
Miêu Tứ không dám phản bác lời của vị thủ lĩnh mới này.
"Kiểm kê một chút người chúng ta hiện tại." Đầu ngón tay Ân Phùng gõ lưng ghế, không nhanh không chậm nói.
"Thủ lĩnh, đây là muốn?"
Ân Phùng nhìn hư không, khẽ nhíu mày, mang theo một chút bất mãn cùng bất đắc dĩ: "Hôn lễ của quốc vương mới của đế quốc sắp bắt đầu."
Đồng tử Miêu Tứ hơi chấn động, chí hướng của thủ lĩnh lớn như vậy sao? Muốn trực tiếp nổ súng vào đế quốc?
Lại nói tiếp, có một đoạn thời gian dài không nhìn thấy cô nương đi theo bên cạnh thủ lĩnh kia...
"Đi chuẩn bị đi."
Miêu Tứ muốn nói cái gì, nhưng Ân Phùng không có ý định nghe.
Hắn cẩn thận mỗi bước rời đi, có chút lo lắng.
Bọn họ vừa mới trải qua nội loạn, lúc này mới bình phục không bao lâu, lại định nổ súng với đế quốc, Sinh Mệnh Nữ Thần có thể kiên trì được sao?
Nhưng thủ lĩnh mới và Norman có cùng một vấn đề - không chấp nhận lời khuyên của người khác và làm theo ý mình.
Không hổ là cùng một thủ lĩnh dạy dỗ ra.
Ân Phùng và Norman đều là nghĩa tử của thủ lĩnh.
Thủ lĩnh nhậm chức trước kia bị thương, không có cách nào có hài tử của mình, cho nên hắn thu nhận mấy nghĩa tử.
Hắn dung túng nội đấu giữa nghĩa tử, nhìn bọn họ trưởng thành trong chém giết.
Những nhân vật nghĩa tử này, một người lại cổ quái hơn một người.
Vấn đề Miêu Tứ có thể nghĩ đến, Ân Phùng há có thể nghĩ không ra?
Sinh Mệnh Nữ Thần hiện tại cũng không thích hợp khai chiến.
Nhưng Hoa Vụ đã giúp hắn lấy lại vị trí thủ lĩnh Sinh Mệnh Nữ Thần —— tuy rằng hắn cảm thấy, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn cũng có thể làm được.
Nhưng hiện tại sự thật chính là như thế.
Cho nên hiện tại hắn muốn đi giúp cô.
Ai có thể nghĩ được, đường đường là công chúa điện hạ, sẽ cấu kết với hải tặc.
Không biết nếu người của đế quốc biết, có thể tước đoạt thân phận công chúa của cô hay không.
Nhưng mà trước đó, cô còn phải khôi phục thân phận công chúa trước.
...
Đế Đô Tinh.
Liễu Ti Niệu gần đây đang chuẩn bị đồ dùng cho hôn lễ, cả ngày cũng bề bộn nhiều việc.
Khách đến nhà đều muốn cô ta đi tiếp đãi.
Hôm nay thật vất vả mới nghỉ ngơi một lát, lại bị mẹ cô ta gọi đến phòng nói nửa ngày.
Cô ta từ trong phòng đi ra, chậm rãi thở ra một hơi: "Kết hôn sao lại phiền toái như vậy."
Quản gia bên cạnh cười nói: "Tiểu thư ngại phiền toái sao? Chờ