Tạ Phong Trúc đang cân nhắc làm ác nhân xốc bàn đuổi người, vừa vào cửa liền phát hiện vị cô nương mấy ngày nay làm hắn ngày nghĩ đêm mơ kia, đang ngồi bên cạnh mẫu thân hắn.
Thiếu nữ không đánh phấn, tóc đen tùy ý búi lên một nửa, dùng một cây trâm tóc cố định, vài sợi tóc từ bên tai buông xuống vai, quanh co tạo ra một độ cong xinh đẹp.
Thiếu nữ thanh lệ vô song, giơ tay nhấc chân đều tao nhã đoan trang, quần áo đơn giản mộc mạc, cũng không ngăn được khí chất quý phái trên người thiếu nữ.
Tạ Phong Trúc cảm giác hai chân mình đột nhiên như bị rót chì, cất bước không được, tim đập từng tiếng vang lên bên tai.
"Tiểu Phong?" Tạ Tri Văn đẩy hắn một cái: "Đi vào đi."
"A... Ồ." Ánh mắt Tạ Phong Trúc dính trên người thiếu nữ, vài bước đi qua liền muốn ngồi bên cạnh người ta.
"Tiểu Phong!" Tạ phụ nửa bất đắc dĩ nửa tức giận: "Có quy củ hay không?"
Tạ Phong Trúc sắp ngồi xuống, bị rống như vậy, ngược lại cứng đờ ở đó.
Đổi lại trước kia, hắn đã sớm cùng Tạ phụ ức chế, nhưng hôm nay hắn chỉ mím môi dưới, cái gì cũng không nói.
"Chàng rống nó làm cái gì." Tạ mẫu ở dưới bàn đá Tạ phụ một cước, lại cười nói với Tạ Phong Trúc: "Phong nhi, con cùng ca ca con ngồi."
Tạ Phong Trúc: "Con vẫn ngồi nơi này mà."
Tạ mẫu: "..."
Thiếu nữ cười mở miệng: "Không sao, nhị biểu ca muốn ngồi thì ngồi đi."
Tạ Phong Trúc nghe thấy lời này, lập tức ngồi xuống.
Tạ mẫu bất đắc dĩ, chỉ có thể giới thiệu thân phận thiếu nữ cho Tạ Phong Trúc, thân phận tám gậy đánh không tới, đúng là một thân thích căn bản không nghe thấy, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là bà con.
Nhưng Tạ Phong Trúc căn bản không nghe vào.
Hắn nghe Tạ mẫu nói cô gọi là Nguyệt Hi.
Tạ Phong Trúc vừa rồi có chút không lễ phép, nhưng sau khi ngồi xuống, ngược lại có vẻ quy củ, ngay cả tầm mắt cũng không nâng lên một chút.
Trên bàn cơm, Tạ phụ cùng Tạ mẫu cùng thiếu nữ nói chuyện, Tạ Tri Văn thỉnh thoảng nói một hai câu, không khí hòa hợp.
Ánh mắt Tạ Tri Văn thỉnh thoảng rơi vào trên người đệ đệ nhà mình.
Mặc dù ở nhà hắn rất ngoan, nhưng khi hắn gặp khách... Tạ Tri Văn chưa thấy hắn nghe lời như vậy từ khi nào.
Tạ Tri Văn phát hiện ánh mắt của đệ đệ nhà mình, thỉnh thoảng nhìn về phía vị biểu muội kia, cũng nhịn không được nhìn qua.
Đệ đệ hắn...
Tạ Tri Văn đại khái là cảm thấy thú vị, im lặng quan sát.
...
Dùng cơm kết thúc, thời gian cũng không sớm, Tạ mẫu bắt đầu an bài: "Phòng đều đã thu thập xong, để Tri Văn đưa ngươi qua."
Tạ Phong Trúc vẫn không nói gì đột nhiên giơ tay tiến cử: "Con đưa."
Tất cả mọi người trong phòng nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt kỳ quái, thăm dò... Thậm chí còn có những lo lắng phức tạp —— lo lắng rằng hắn sẽ làm cho hắn bắt nạt cô nương nhà người khác.
Tạ Phong Trúc ho nhẹ một tiếng: "Ca ca hai ngày nay không phải thân thể không tốt sao, ca ca sớm nghỉ ngơi đi."
Tạ Tri Văn cười một chút: "Cũng tốt, ta quả thật có chút mệt mỏi. Tiểu Phong cùng biểu muội bằng tuổi nhau, càng có nhiều lời nói, để cho Tiểu Phong đi đi."
Tạ phủ cùng Tạ mẫu liếc nhau một cái, Tạ mẫu lôi kéo Tạ Phong Trúc đi bên cạnh dặn dò: "Tiểu Hi là khách, con phải chiếu cố tốt người ta."
"Con biết rồi."
Tạ Phong Trúc trở về, liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, giọng điệu cứng rắn nói: "Đi theo ta đi."
Tạ mẫu nhìn Tạ Phong Trúc mang theo người rời đi, lo lắng: "Tiểu tử này sẽ không có chủ ý xấu gì... Hay là ta vẫn nên đuổi theo nhìn một chút?"
"Mẫu thân, đây là ở trong phủ, Tiểu Phong có chừng mực."
"Nhưng mà..."
"Người tin tưởng Tiểu Phong một lần đi."
"..."
...
Tạ Phong Trúc không để cho hạ nhân đi theo, chính hắn cầm đèn dẫn đường ở phía trước.
Gió thổi qua hành lang dài, cành hoa lay động, ánh sáng xen kẽ.
Hai người một trước một sau đi.
Tạ Phong Trúc đột nhiên xoay người, chắn trước mặt thiếu nữ: "Ta đã gặp qua ngươi."
"Ừ?"
"Ngày hội đèn lồng, ngươi ở trên cầu, ta đã gặp ngươi."
"Phải không?"
Tạ Phong Trúc cao hơn thiếu nữ một chút, hắn bước về phía trước một bước, hơi khom lưng: "Ngươi gọi là Nguyệt Hi phải không?"
Thiếu niên hồng y như lửa, trong con ngươi đen nhánh, tựa hồ ấp ủ cơn gió lốc.
Thiếu nữ cũng không sợ hắn, chỉ cười nhạt: "Ừm."
Tạ Phong Trúc cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, một hồi lâu sau, Tạ Phong Trúc nói trước: "Ta là Tạ Phong Trúc."
"Ta biết, đại biểu ca