Thiếu nữ đối diện cười ra tiếng: "Ta hại đại biểu ca làm cái gì?"
"Loại búp bê vu cổ này, không phải dùng để hại người sao?" Tạ Phong Trúc lắc đầu: "Những thứ khác ta đều có thể giúp ngươi, nhưng chuyện thương tổn người nhà ta, ta không làm."
"Ta đây là đang cứu hắn."
"Cứu?"
Đại ca hắn khỏe mạnh, vì sao phải cứu?
Hoa Vụ lắc lư con búp bê trong tay: "Đây là búp bê thế thân, sẽ không tạo thành thương tổn gì cho đại biểu ca."
Hoa Vụ dừng lại một chút: "Ta không thể nói cho ngươi biết quá nhiều, nhưng nếu ngươi tin tưởng ta, thì giúp ta việc này, nếu ngươi không tin ta, vậy ta lại nghĩ biện pháp khác."
Tạ Phong Trúc rõ ràng đang do dự.
Đối phó với người bên ngoài, hắn không nói hai lời là có thể đáp ứng.
Nhưng gia đình hắn...
Hắn có nên tin cô không?
Đáy lòng Tạ Phong Trúc có đáp án.
Hắn tin cô.
Hắn thậm chí không biết sự tin tưởng này đến từ đâu, nhưng theo bản năng hắn cảm thấy cô sẽ không lừa dối mình.
"Ngươi... thật sự sẽ không thương tổn ca ca ta?"
Hoa Vụ giơ tay lên: "Ta thề."
Tạ Phong Trúc do dự một hồi lâu: "...Được rồi."
"Ngươi tìm thấy một cơ hội để đặt nó trong tân phòng của hắn trai ngươi. Sau đám cưới, ngươi phải tìm cách lừa đại ca ngươi đi, đừng để hắn vào tân phòng."
"..."
"Mất bao lâu?"
"Càng lâu càng tốt."
"..." Tạ Phong Trúc tiếp nhận búp bê kia, búp bê này ngoại trừ trên lưng viết ngày sinh thần bát tự ra, cũng không có vẻ âm trầm khủng bố, cùng búp bê vải bình thường không sai biệt lắm.
Tạ Phong Trúc nhìn về phía Hoa Vụ: "Vậy ta giúp ngươi làm chuyện này, có chỗ tốt gì?"
Hoa Vụ ra hiệu cho hắn ra giá: "Ngươi muốn chỗ tốt gì?"
Tạ Phong Trúc muốn cô gả cho hắn, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Tạ mẫu, lại ngoan ngoãn nuốt trở về.
Vậy phải làm cái gì...
Tạ Phong Trúc liếc thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, dư quang xẹt qua mi tâm cô, chóp mũi đến cánh môi hắn sắc phiếm thủy quang nhàn nhạt.
Ánh mắt Tạ Phong Trúc né tránh, hắn hơi cúi đầu, hai má cùng lỗ tai bò lên màu ửng: "Có thể hôn... hôn ta một cái không?"
"Muốn hôn ở đâu?"
"A?"
Tạ Phong Trúc đã chuẩn bị tốt bị cô mắng hoặc là bị cự tuyệt, ai biết cô sẽ hỏi như vậy, ngược lại đem hắn làm khó dễ.
Tiểu ác bá ở bên ngoài tùy tiện có thể kiêu ngạo ương ngạnh, có thể mắng chửi lưu loát, trong lúc bất chợt giống như bị tước đoạt thanh âm, một chữ cũng nói không nên lời.
Hoa Vụ lặp đi lặp lại hỏi một lần: "Muốn hôn ở đâu?"
"..."
"Ta... Ta suy nghĩ đã." Tạ Phong Trúc nhét búp bê vào tay áo, xoay người bỏ chạy.
Gió đêm đụng vào khuôn mặt hắn, thổi không ra sự xấu hổ trên mặt hắn.
Tại sao cô lại đồng ý...
Tạ Phong Trúc chạy ra rất xa, dừng lại ở một hành lang dài, chống cột thở dốc, bàn tay vuốt ngực, trái tim trong lồng ngực chưa bao giờ đập kịch liệt như vậy.
Hắn cảm thấy cơ thể nóng lên.
Bình tĩnh...
Tạ Phong Trúc buộc mình phải tỉnh táo lại, chờ đợi trái tim đập đến quá mức kịch liệt đập chậm lại.
...
Tân phòng hai ngày nay còn đang bố trí, Tạ Phong Trúc đi vào rất dễ dàng.
Chỉ là hiện tại người ra vào còn rất nhiều, lúc này thả, rất có thể sẽ bị lật ra.
Cho nên Tạ Phong Trúc đợi đến một ngày trước hôn lễ, tất cả bố trí hoàn thành, không ai sẽ đi vào, đêm khuya yên tĩnh mang theo búp bê lẻn vào phòng.
Hắn cầm búp bê đứng ở trước giường hỉ, đầu tiên là giấu ở sau gối đầu, nhưng sợ nơi đó hơi di chuyển gối đầu sẽ bị nhìn thấy.
Hắn nhét nó vào chăn một lần nữa.
"Hẳn là sẽ không bị phát hiện..."
Tạ Phong Trúc liền nhét xong, sửa sang lại chỗ bị hắn làm rối loạn, vừa chuẩn bị đi, lại quay đầu trở về.
Lăn qua lăn lại nhiều lần, Tạ Phong Trúc cuối cùng cũng đem búp bê giấu tốt, rất nhanh rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, ngày cưới.
Tạ Phong Trúc thay áo đỏ quá mức phô trương, mặc một thân xiêm y màu tím nhạt.
Tạ phủ cũng không dám để cho hắn ở phía trước hỗ trợ, miễn cho càng giúp càng bận rộn, cho nên Tạ Phong Trúc trực tiếp chạy đến phòng Hoa Vụ đợi.
Thiếu niên lớn lên rất đẹp, mặc quần áo màu gì cũng đẹp.
Chỉ là màu đỏ quá mức phô trương, làm cho thiếu niên nhìn qua có vài phần ngoan ngoãn.
Tạ Phong Trúc lúc này, càng nhiều là nhu thuận, giống như bộ dáng hắn ở trước mặt Tạ mẫu cùng Tạ Tri Văn.
"Ta đã dựa theo ngươi nói đặt xong rồi."
"Ừm." Hoa Vụ rót cho