Hoa Vụ mang theo một cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa lớn, nhìn hướng thang máy, thỉnh thoảng nhìn thời gian điện thoại di động.
1 giờ sáng.
Sở Ngộ không trở về.
2 giờ sáng.
Không quay lại.
4 giờ sáng...
Hoa Vụ từ lúc bắt đầu Sở Ngộ không có ý nghĩ chạy thoát, đến bây giờ nghĩ hắn có thể đã chạy trốn...
Quả nhiên vẫn là cô quá thiện lương.
Sắc trời dần sáng, mưa cả đêm, dần dần ngừng nghỉ.
Tầng trên và tầng dưới dần dần có tiếng ồn của cuộc sống.
Hoa Vụ thở dài, đứng dậy chuẩn bị trở về ngủ bù.
Cô vừa xoay người, bên thang máy đinh một tiếng, người đàn ông dáng người cao ngất cầm ô đỏ từ trong thang máy đi ra.
Tầm mắt hai người ở trong hư không đụng phải.
Tóc Sở Ngộ có chút ướt, tựa hồ ở bên ngoài dầm mưa.
Trong tay ngoại trừ ô đỏ còn có một cái túi đồ ăn mang đi ở cửa hàng ăn sáng dưới lầu, cùng với cái túi màu xám của Hoa Vụ.
Sở Ngộ trước tiên dời tầm mắt, đi về phía nhà mình.
"Ta còn tưởng rằng ngươi chạy rồi?"
"Tại sao ta phải chạy." Sở Ngộ vừa mở cửa, vừa trả lời cô.
"Mang theo tiền bỏ trốn."
Sở Ngộ mở cửa, đem cái túi màu xám trong tay ném cho cô, rất có tư thế Ta không hiếm lạ.
Hoa Vụ theo hắn vào cửa: "Sao ngươi lâu như vậy mới trở về?"
"..." Đương nhiên là bởi vì hắn muốn chạy.
Về phần vì sao không chạy...
Bởi vì con mèo của hắn vẫn còn ở nhà.
Sở Ngộ cảm thấy không thể vứt bỏ con mèo của hắn.
Sở Ngộ chột dạ, nhưng ngữ khí lại thập phần cường ngạnh: "Ta làm cái gì không cần báo cáo với ngươi chứ?"
Sở Ngộ đổi giày vào phòng ngủ, con mèo vàng cả đêm không nhìn thấy chủ nhân chạy ra, làm nũng một tiếng, âm cuối đều mang theo tiếng run rẩy nhỏ.
Con mèo vàng vắt đuôi, cọ qua cọ chân Sở Ngộ.
"Tại sao ngươi trở lại?"
"Đây là nhà ta, ta không trở về thì đi đâu?"
Sở Ngộ lúc ấy đã ngồi lên xe rời khỏi thành phố Ngân Đồng.
Thời gian ngồi trong xe, hắn nghĩ về con mèo của mình, nghĩ...
Sở Ngộ liếc Hoa Vụ một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hắn là vì con mèo!!!
Mặc kệ Hoa Vụ hỏi như thế nào, Sở Ngộ đều trả lời rất cẩn thận, không lộ ra bất kỳ sự thật nào rằng hắn có ý đồ bỏ trốn.
Hoa Vụ tuy rằng hoài nghi, nhưng không bắt được nhược điểm.
...
Sở Ngộ đi tắm rửa, thay quần áo thoải mái đi ra, Hoa Vụ ngồi trên sô pha trong phòng ngủ ăn đồ ăn sáng.
Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, không lạnh, cho nên Sở Ngộ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.
Cổ áo ngủ còn chưa cài xong, lộ ra làn da lớn trong lồng ngực.
Mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống, những giọt nước rơi xuống xương quai xanh, chậm rãi trượt vào sâu trong cổ áo.
Sở Ngộ nhận thấy được tầm mắt của Hoa Vụ, lập tức khóa cổ áo lại.
Hắn dùng khăn mặt dùng sức lau tóc, nhìn về phía thứ trong tay cô: "Ngươi thật đúng là không khách khí."
Hoa Vụ a một tiếng: "Ngươi không phải mua phần hai người sao?"
"Ta một mình ăn hai người không được sao?"
Hoa Vụ trầm mặc: "Vậy lát nữa ngươi lại đi mua."
Ta chờ đợi ngươi một đêm, ăn phần ăn hai người của ngươi thì làm sao!!!
Ta cũng không tính sổ với ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ cùng ta âm dương quái khí!!!
Chiều ngươi thành quen!!
Sở Ngộ: "..."
Sở Ngộ tùy tiện lau tóc hai cái, kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện bắt đầu ăn.
...
Lúc Sở Ngộ ăn sáng, Hoa Vụ từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Sở Ngộ cho rằng cô đãtrở về, ai biết đi ra ngoài liền nhìn thấy cô đứng ở ngoài hộp thủy tinh, đang đánh giá qua lại.
Dư quang của cô thoáng nhìn hắn, lập tức lên tiếng: "Cái hộp thủy tinh này của ngươi, có phải cùng cái lồng thủy tinh của tổng bộ kia là một chất liệu không?"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Hắc hắc..."
"Không có cửa đâu!" Sở Ngộ không đợi cô nói ra miệng, trực tiếp cự tuyệt.
"Sở tiên sinh, chúng ta bây giờ chính là châu chấu trên một sợi dây thừng, ai cũng chạy không thoát, ngươi nói những người trong ban quản lý, có thể có biện pháp có thể phát hiện được sự tồn tại của cửa hay không?"
"..."
"Ngươi cũng không muốn hai chúng ta bị bắt chứ?"
"..."
Sở Ngộ chỗ nào dễ dàng đáp ứng như vậy, Hoa Vụ để cho hắn cân nhắc, cô trở về ngủ bù.
Nàng mới vừa mở ra cửa phòng, lại một giây đóng cửa lại.
"Lại làm cái..."
Sở Ngộ nói còn chưa nói xong, đã bị Hoa Vụ che miệng lại.
Sở Ngộ thân thể lảo đảo một chút, tựa vào tủ cửa chính.
Hai người