Trần Sóc làm sao có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy, truy vấn Hoa Vụ là công việc gì.
"Đương nhiên là nghề cũ." Dù sao rất nhanh Trần Sóc cũng sẽ biết, cho nên Hoa Vụ cũng không giấu diếm: "Sau này chúng ta vẫn là bạn đồng hành, cơ hội gặp mặt có rất nhiều, ngươi cũng không cần quá luyến tiếc ta."
"Diễn xuất? Em nhận được vai diễn rồi à?"
Trần Sóc nghĩ đến nhiệt độ trong khoảng thời gian này, cùng với một ít thành tích trước kia của cô, có người tìm cô cũng là chuyện bình thường.
Hoa Vụ cười nhìn hắn: "Ngươi không cao hứng vì ta sao?"
Trần Sóc bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, chỉ có thể miễn cưỡng cười một chút: "Đương nhiên là vì em mà cao hứng rồi."
Hoa Vụ: "Ta biết, ngươi thật lòng vì tốt cho ta, nguyện ý để cho ta đi xa hơn."
Trần Sóc: "..."
Cảm giác quái dị trong lòng Trần Sóc càng lớn, cảm giác vô lực sắp thoát ly sự khống chế của mình, từ chỗ sâu vọt lên.
Trong đầu Trần Sóc nhanh chóng vận chuyển.
"Tiểu Vũ, em nhận được vai diễn, anh nhất định là vì em mà cao hứng, anh biết em thích nhất chính là diễn xuất, đây là giấc mơ của em..."
Ngữ điệu của hắn hơi dừng lại, chuyển đề tài: "Nhưng mà, em cũng biết trong giới này, cho dù em không gây phiền toái, phiền toái cũng sẽ đến chọc em, bây giờ em ngay cả công ty cũng không có, ai làm chỗ dựa cho em chứ?"
"Anh sẽ không ngăn cản em đi quay phim, như vậy, em ký tên vào phía dưới công ty anh đi, như vậy anh cũng có thể che chở cho em một chút, em cảm thấy thế nào?"
"Có anh ở đây, anh có thể che chở cho em. Nếu em đi nơi khác, và những người khác sẽ không đối xử với em như anh đâu."
Trần Sóc cảm thấy có thể cô chỉ nhận được một vai diễn, nhưng khẳng định không thể có công ty ký hợp đồng với cô nhanh như vậy.
Vì vậy, bây giờ, hắn đề nghị cô ký vào công ty của hắn, cô chắc chắn sẽ đồng ý.
Hoa Vụ a một tiếng, giật mình hỏi: "Lúc trước khi ngươi bảo ta làm trợ lý, sao lại không nhớ tới đề nghị tốt như vậy? Là ngươi không nghĩ tới sao?"
Biểu tình trên mặt Trần Sóc nhất thời cứng đờ.
Hoa Vụ mím môi cười sáng lạn: "Xin lỗi nha, ngươi chậm một bước, ta ký công ty mới rồi."
Cô ở chỗ Trần Sóc, tiền lương cũng không phải đi theo sổ sách của công ty hắn, là Trần Sóc tự đưa tiền.
Vì vậy, cô ấy giống như một công nhân tạm thời.
Ngay cả những rắc rối của việc nhảy việc cũng không có.
Bàn tay Trần Sóc đặt trên đầu gối, chậm rãi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay đều bắt đầu nhô lên.
Vốn là dung mạo tuấn mỹ, lúc này lại nhìn thế nào cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên, đáy mắt giống như là che một tầng mây đen, nhìn không rõ.
Trần Sóc thật vất vả mới từ trong cổ họng vắt ra mấy chữ: "Em ký công ty nào rồi?"
"Tinh Diệu."
"..."
Trần Sóc còn tưởng rằng cô ký vào công ty nhỏ, ai biết vừa ra khỏi miệng chính là Tinh Diệu.
"Em đã nghĩ kỹ chưa? Rời bỏ anh, em sẽ có một thời gian khó khăn."
"Trần tiên sinh ta là vì tốt cho ngươi." Vẻ mặt Hoa Vụ chân thành: "Lần trước hot search ngươi cũng nhìn thấy, nếu để cho fan của Tần caếp tục hiểu lầm, lột ra chuyện trước kia của chúng ta, vậy ngươi làm sao bây giờ?"
"Ta không sao cả, nhưng ngươi hẳn là không muốn để cho người khác biết, trước kia ngươi trải qua gian nan như vậy chứ?"
Trần Sóc người này đặc biệt để ý mặt mũi, Hoa Vụ hoài nghi sau này hắn sẽ giày vò nữ chính.
Chính là bởi vì nữ chính từng gặp qua thời điểm chật vật nhất của hắn.
Cho nên hắn muốn làm cho nữ chính càng chật vật hơn.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán ác ý của Hoa Vụ.
Hoa Vụ thấy Trần Sóc không nói lời nào, cô uống xong trà trong ly, lập tức đứng dậy: "Tiền lương tháng này, ngươi nhớ chuyển cho ta nha, tin tưởng Trần tiên sinh cũng sẽ không giữ lại vào một chút sổ sách như vậy."
...
Giải trí Tinh Diệu đón đón người mới chớp mắt sắp tới.
Lần này hội đón người mới tổ chức rất hoành tráng, nghệ sĩ công ty chỉ cần không phải loại đi thì phải mất tiền, đều gọi về.
Cho nên Quách Thanh cố ý dặn dò cô, nhất định phải mặc đẹp một chút.
Trong giải trí Tinh Diệu, sự xuất hiện của các diễn viên mới cũng rất quan trọng.
Trước hết phải cho người của công ty biết rằng ngươi trông rất bình thường, người ta sẽ cho ngươi cơ hội để thể hiện, cho phép ngươi thể hiện tài năng của ngươi.
Hoa Vụ lật rương cái sầm, không tìm được một thân lễ phục thích hợp.
Món đồ duy nhất, lại là Trần Sóc đưa.
Hoa Vụ cảm thấy mình là một đại nữ chính có chí khí, không thể chân trước nói ta muốn rời khỏi ngươi, chân sau lại mặc lễ phục người ta tặng đi.
Vì vậy, cô quyết định mua một cái.
Lần trước bán... tố cáo Lữ Lương Mục, còn dư lại một