Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng lên chiếc giường nơi hai cô gái đang ôm chặt lấy nhau.
"Đau đầu quá …”
Tống Tư Âm cau mày mở mắt ra, say rượu cùng đau đầu cứ một trận lại một trận mà diễn ra. Cô chuẩn bị bò dậy tìm nước uống, lại cảm giác thấy eo chính mình đang bị "giam cầm" chặt chẽ.
Cô dùng sức tránh tránh nhưng không chút xê dịch.
Sao lại thế này?
Tống Tư Âm lúc này mới cảm thấy hình như có cái gì không thích hợp, cô liền mở mắt.
Lúc này mới thấy rõ ràng rằng có một cánh tay trắng nõn đang ôm lên eo cô, chặt chẽ khóa cô trong lồng ngực đối phương.
“Này, là tình huống gì?”
Thời điểm đó, cô liền ngơ người.
Tống Tư Âm cảm giác râm ran trong cơ thể hệt như trong lòng đang có hàng trăm con dê chạy một mạch qua người, cô không nhịn được liền hét lên.
"Mới sáng sớm, nháo cái gì? Hửm?"
Cô gái ôm Tống Tư Âm bừng mở mắt, năm ngón tay với các khớp xương rõ ràng xuyên dần qua mái tóc màu hạt dẻ, trên khuôn mặt trắng như vỏ trứng vẫn lưu lại tia vui sướng, khóe môi yêu kiều, con ngươi cao lãnh như có như không ngước nhìn Tống Tư Âm.
"Tuổi không lớn, dậy thì còn khá tốt."
Tống Tư Âm chú ý tới tầm mắt đang dừng dưới cổ mình, cô bất giác đỏ mặt, hoảng sợ nhìn đối phương.
"Chị … chị chị, em em … em như thế nào lại ở đây?"
Nghe được lời chất vấn của Tống Tư Âm, cô gái kia híp mắt lại, sau đó cười lạnh một tiếng.
"Lẽ nào uống rượu còn uống mất trí nhớ? Đêm qua chính là em quấn lấy tôi, cứ luôn miệng một tiếng chị, một phải hai phải đòi cùng tôi về nhà."
Tầm mắt nàng mười phần có tính xâm lược, phản phất một con báo đang vận sức chuẩn bị săn mồi, Tống Tư Âm ngay tức khắc cảm thấy chính mình giống như một con thỏ nhỏ đang trong tầm ngắm, nàng sợ tới mức liên tục lắc đầu.
Tiếp đó, nàng cuộn tròng lại trong một góc, lúc này ký ức mới chậm rãi quay về.
Tối hôm qua cô ăn sinh nhật, anh trai cô Tống Tư Trác dẫn theo rất nhiều "bằng hữu gian hồ" tới chúc mừng.
Sau khi ra khỏi KTV, không biết ai đề xướng rằng cô chưa trải sự đời tiếp đó cô theo anh trai bước vào quán bar lần đầu tiên.
Trong quán bar vừa nhốn nháo vừa lộn xộn, Tống Tư Âm lần đầu tiên đến nơi này nên gắt gao đi sát bước anh trai mình.
Anh ta vừa tìm được chỗ ngồi liền chú ý đến một cô gái độc thân đang mặc váy đỏ, khắp người tỏ ra vô cùng cao lãnh* lại yêu kiều.
* cao lãnh: lạnh lùng, xa cách
Tống Tư Trác lúc ấy liền liên tiếng: " Dáng người này, khí chất này, kiểu người băng sơn ngự tỷ* này là kiểu mà anh thích nhất"
* Băng sơn ngự tỷ: theo tui nghĩ thì đó là thiết lập vừa xinh đẹp, tự tin vừa lạnh lùng á.
Tống Tư Trác dùng khuỷu tay chọc chọc Tống Tư Âm: “Âm Âm đi mau, giúp anh xin đối phương một phương thức liên lạc!”
“ Em mới không đi.” Tống Tư Âm tức giận nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, giai nhân người ta có thể nhìn trúng anh sao?”
“Này nha ” Tống Tư Trác tức khắc nóng nảy “Như vầy đi, chẳng phải em có ý muốn đổi di động mới sao? Em giúp anh lấy phương thức liên lạc, ngày mai anh liền dẫn em đi mua.
”
“Thật không?” Ánh mắt Tống Tư Âm sáng lên, “Vậy anh nói lời giữ lời, không được đổi ý!”
Có sự cám dỗ của điện thoại mới, Tống Tư Âm chốc lát liền có dũng khí bưng rượu đi tới.
"Chị ơi, chị đi một mình sao?"
Trong quán bar này, người dám đến gần cô gái ấy đầu tiên chính là Tống Tư Âm.
Cô mang một loại khí chất “người sống chớ gần” làmTống Tư Âm không khỏi có chút khẩn trương.
Mỹ nhân quay đầu, hơi hơi mỉm cười, nâng ly rượu lên: “ Em muốn bồi tôi uống rượu sao?”
“…… Đúng nha!” Vì thế Tống Tư Âm liền ngoan ngoãn ngồi xuống, bồi đối phương uống rượu, đối phương căn bản là không cho cô cơ hội mở miệng nói muốn xin phương thức liên hệ.
Cô cứ như vậy mà bị chuốc say.
Sự tình sau đó cô không còn nhớ rõ nữa.
Ấn tượng còn sót lại duy nhất chính là cô đã trong lồng ngực người ta cọ tới cọ lui.
May cả hai đều là phụ nữ, bằng không hậu quả cô cũng không dám tưởng tượng tới.
“Hay là chúng ta đã làm cái gì sao?"
Nói xong, Tống Tư Âm chỉ hận không có cái khe đất để chui xuống.
Cái bản thân nhớ lại được còn quá đáng như vậy, cái không nhớ kia còn ở mức nào nữa?
“Có cần tôi giúp em nhớ lại không? ” Hạ Lam suy ngẫm rồi cười.
“Không cần!” Tống Tư Âm liền hớt hả mặc quần áo chuẩn bị chuồn đi.
Uống say không đáng sợ, có người giúp nhớ lại kí ức sau uống say mới đáng sợ.
“ Thực xin lỗi, đều là em sai, em ngay lập tức sẽ đi.” Cô nhanh chóng xỏ giày, mở tung cửa chạy ra ngoài.
Căn bản là cô không dám quay đầu nhìn phản ứng của đối phương.
Tới thang máy, cô mới chợt nhận ra, cư nhiên tên người ta gọi là gì cô cũng không biết.
Đều do Tống Tư Trác!
Nào có anh trai hại em mình như thế!
Tống Tư Âm trong lòng mắng anh trai mình.
Đi đến quầy lễ tân cô mới phát hiện ở đó đang tụ tập một đám "đại bạch".
Cô bỗng nhiên có dự cảm không lành.
* Đại bạch: cảnh sát
“Mau quay về, tiểu khu các ngươi xuất hiện người tiếp xúc gần, phong tỏa mười bốn ngày, không được đi ra ngoài giải phân cách phía trước"
“A?”
Tống Tư Âm phát ngốc ngay tại chỗ.
Cô trăm triệu không nghĩ tới, thời điểm nàng chuồn đi cư nhiên lại không ra được.
Tống Tư Âm đứng ở đại sảnh khóc không ra nước mắt.
Sau khi biết đã xảy ra sự tình xấu hổ kia, cô chỉ một lòng muốn thoát khỏi nơi này nhưng ai ngờ cả tiểu khu này đều bị niêm phong.
Chẳng lẽ phải về tìm người kia sao?
Hai viên cảnh sát mặc kệ Tống Tư Âm đang suy nghĩ gì, bắt đầu lên tiếng thúc giục " Mau trở về, chúng tôi còn phải dán mớ giấy niệm phong."
Tống Tư Âm vốn đang tưởng cùng họ thương lượng một chút rằng có thể hay không đem mình đi cách ly riêng song vừa thấy trận thế trước mắt, vẫn là nên thành thành thật thật khép miệng lại.Tình huống bất đắc dĩ, vẫn là nên về đó.
Cô ủ rũ cụp đuôi ấn chuông cửa.
Nữ nhân kia mở cửa ra, mái tóc đen nhánh lười biếng buông xõa từ bả vai, đôi chân trắng trẻo, thẳng tắp vừa thon vừa dài.
Cùng là phụ nữ nhưng Tống Tư Âm cũng không nhịn được xuất thần vài giây.
“Như thế nào lại trở về rồi?” Nữ nhân mở miệng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Lam, Tống Tống Tư Âm cảm thấy xấu hổ muốn dùng chân để moi ra một căn nhà ba phòng một sảnh. “Ân……chuyện là, cảnh sát nói là có người tiếp xúc gần nên phải cách ly mười bốn ngày, cho nên, cho nên……”
“Cho nên em không có nơi nào để đi?” Nữ nhân nghiền ngẫm cười, nhìn thế nào Tống Tư Âm cũng thấy đó là điệu cười vui sướng khi người gặp họa.
Tống Tư Âm có chút ngượng ngùng, ấp úng nói, “Ân…… Cái kia, chị …… em có thể hay không