Con người ta có một thói quen rất kì lạ.
Khi họ đăng gì đó trên trang cá nhân, tưởng chừng chỉ là bâng quơ nhưng thực tế họ lại thoát ra vô lại xem bài đăng của mình.
Họ cũng đặc biệt để ý xem có ai bình luận về bài đăng của mình hay không.
Hiện tại Tống Tư Âm chính là như vậy.
Cô ghé người vào thành giường, trong miệng cứ ngân nga ca khúc nào đó chẳng nhớ nổi tên, tay không ngừng làm mới trang cá nhân.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh thông báo của Wechat không ngừng phát ra.
Tống Tư Âm vội click mở xem nội dung thông báo.
Cô phát hiện Wechat của mình rất sôi động a.
Người bạn A: Đây là mỹ nữ pháp y mà cậu từng nói sao? Nhìn thủ pháp như vậy chắc chắn rất lợi hại! Cầu ảnh chụp!
Tống Tư Âm: Đi đi đi! Mỹ nữ tỷ tỷ là của một mình tớ! Giá trị nhan sắc thần tiên đó chỉ một mình tớ có thể thấy thôi! Các cậu cứ trộm hâm mộ đi!
Người bạn B: Quá lợi hại a! Quả thực làm cả nhà tớ cùng sốc! Quỳ liếm pháp y tỷ tỷ, orz!
Tống Tư Âm: Ô ô ô! Tớ cũng quỳ liếm! Tỷ tỷ tài giỏi lại có nhan sắc giá trị cao, ai có thể không yêu cho được?
Đang lúc Tống Tư Âm tự thả bay mình trong vòng bạn bè, chơi vui vẻ vô cùng lại bị khựng lại do một âm thanh thông báo.
Giây tiếp theo, gương mặt tươi cười của Tống Tư Âm cứng đờ.
Trong nháy mắt, lưng cô bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
[ Hạ Lam đã nhắc đến bạn trong một bình luận ]
Tống Tư Âm giật mình ngồi dậy trên giường, bàn tay cầm di động run rẩy.
Thời đất ơi! Mình như thế nào lại quên hạn chế chính chủ a?! Người ta phát hiện ra rồi!
Khoan khoan! cô vừa nãy mới trả lời bình luận của bạn bè như thế nào a!
Thời khắc nhớ lại những gì mình trả lời bạn bè trong bài đăng, gò má Tống Tư Âm hơi hơi nóng lên, lỗ tai nhiễm phiến hồng.
“Aaaaaa! Mình rốt cuộc đang làm cái gì vậy nè! ”
Tống Tư Âm quấn lấy chăn trên giường, đem chính mình gói thành đòn cháo quẩy.
Cả người có chút khẩn trương.
Cô, hiện tại ngay lập tức chặn bài viết với Hạ Lam hay là đem nó xóa hẳn luôn có kịp không?
Tống Tư Âm không biết rằng, thời điểm cô ngại ngùng xấu hổ thì cách một vách tường, Hạ Lam đang có biểu tình cảm thấy hài hước.
Khi nhìn thấy những cái bình luận tự mãn của Tống Tư Âm, Hạ Lam không nhịn được cười.
Đứa trẻ này xem ra là quên hạn chế cô xem bài viết rồi.
Mang theo tâm tư trêu đùa, Hạ Lam đi đến phòng Tống Tư Âm đồng thời gửi cho đối phương một cái bình luận.
Vài giây sau liền nghe thấy giọng hét xấu hổ khe khẽ phát ra.
Hạ Lam chọc người đến vui vẻ.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại của Hạ Lam vang lên, cô nhìn màn hình, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Cô đi đến một góc tương đối kín để nghe điện thoại.
“Chu Đồng, có việc gì gấp sao?”
Vừa nghe thấy hai chữ “việc gấp”, Chu Đồng ở đầu dây bên kia có chút ngại ngùng.
“Cũng…… Cũng không có gì việc gấp.
Chỉ là muốn hỏi cậu một chút, rằng người bạn họa sư lúc trước giúp đỡ điều tra, tôi có thể có phương thức liên lạc của người đó hay không?”
Hạ Lam như suy tư gì đó mà nhìn về phía cửa phòng, không đồng ý cũng không từ chối.
“Trước tiên, hãy nói rõ với tôi là đã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện là......Cục cảnh sát có một họa sư vừa từ chức, hiện tại nhân lực không đủ.
Căn bản không thể giải quyết kịp nhiệm vụ công tác.
Cục trưởng liền hỏi tôi, người bạn lần trước giúp vẽ bức ảnh kia có thể suy xét về việc đến Cục cảnh sát làm được hay không.”
Đi làm ở Cục cảnh sát sao? Trước đây, Hạ Lam chưa từng suy xét đến khả năng này.
Nhưng khi nghe Chu Đồng gợi ý, trong lòng Hạ Lam có chút cân nhắc.
“Tạm thời có lẽ không được.
Thành thật mà nói, người bạn giúp vẽ tranh lần trước hiện tại đang cách ly ở nhà tôi.
Thậm chí em ấy bây giờ còn đang là sinh viên năm tư, chưa tốt nghiệp đâu.”
“Hả? Chưa tốt nghiệp mà có thể vẽ thành như thế? Họa sư ở Cục cảnh sát tôi công tác trong mười mấy năm cũng không ai có khả năng vẽ chuẩn vậy đâu!”
Chu Đồng kinh hô một tiếng, sau đó tựa hồ ý thức được gì đó, có chút nôn nóng nói với Hạ Lam: “Đây là nhân tài khó có được a! Hạ Lam, cục cảnh sát rất cần người như vậy! Cậu nhất định phải khiến đối phương đồng ý gia nhập a!”
Hạ Lam trầm mặc trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ thương lượng với em ấy.
Hiện tại em ấy còn chưa tốt nghiệp, việc này chính là bước ngoặc rất lớn, chỉ có thể hỏi thử xem sao.”
“Ừm, được được, thương lượng đi.
Nhất định phải kéo em ấy tới Cục cảnh sát công