Ở phía bên kia, Tống Tư Âm đơn giản vệ sinh cá nhân xong, vừa định ngồi trên bàn ăn thưởng thức bữa sáng ai dè chưa kịp ngồi ấm mông, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên dồn dập.
Tay phải gắp một sợi mì vào miệng, tay trái nhấn nghe.
“Ui, Manh Manh, cậu tìm tớ có chuyện gì sao?”
Một tiếng hét rống giận từ điện thoại truyền đến.
Điền Hiểu Manh tức giận réo.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Hôm nay vào lúc mười giờ bắt đầu phát sóng trực tiếp toàn khóa! Mười hai giờ đã tan học rồi! Đây vẫn là tiết học ‘ma quỷ’ đó, giảng viên còn điểm danh nữa! Cậu có biết bản thân đang làm gì không?”
Phụt !!!
Tống Tư Âm xuýt nữa đem sợi mì mới bỏ vào miệng phun ra.
Cô cuống quít ném buông đũa xuống, vọt nhanh vào phòng ngủ, mở sách giáo khoa cùng thời khóa biểu.
“Chết rồi, chết rồi! Hôm nay vậy mà là ngày thi chuyên ngành của tớ! Giảng viên hôm nay ra đề gì vậy? Buổi phát trực tuyến tớ đã không tham gia nếu ngay cả họa phẩm cũng không làm thì tớ chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thây!”
Điền Hiểu Manh bên kia hóa thân thành người mẹ già ngàn lời, vạn lời dặn dò: “Chiều nay vào lúc hai giờ, giảng viên sẽ mở buổi trực tuyến tiếp theo.
Nghe nói sẽ mời người đến làm mẫu thể.
Trước sáu giờ tối phải đem bức vẽ người làm mẫu nộp lên.
Cậu vạn nhất không được quên nộp!”
Vừa nghe đến thời gian chạy deadline là buổi chiều, Tống Tư Âm ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm hệt như người vừa sống sót qua tại nạn.
“Thật may quá.
Hôm nay chỉ cần nộp một bài, không cần nộp bài của tiết trước cũng được.
Bằng không thật sự là lấy mạng già của tớ!”
Nguy cơ rớt môn được giải trừ, Tống Tư Âm liền bắt đầu buôn chuyện phiếm với Điền Hiểu Manh.
Và dĩ nhiên, trọng điểm cần quan tâm nhất chính là người mẫu vẽ chiều nay.
“Thật muốn biết người mẫu chiều nay trông như thế nào.
Lần trước mời tời một đại thúc trung niên tận bốn năm chục tuổi, nhìn thôi cũng chẳng có hứng thú để vẽ rồi.”
Khi tưởng tượng đến khung cảnh hôm đó, Tống Tư Âm liền không rét mà run.
Chẳng có cách nào khác, nếu là người mẫu vẽ tranh thì ít nhất phải lõa thể nửa thân trên.
Công việc gây ngại ngùng lớn như thế đại đa phần đều là người có tuổi chịu đảm nhận.
Cái này giống như bóp chết cảm hứng của người vẽ vậy đó.
Tiếc là người trẻ tuổi chịu làm cái này ngày càng ít dần đi chứ dừng nói người vừa trẻ vừa đẹp.
Tống Tư Âm nhịn không được cảm thán nói: “Chúng ta khi nào mới có thể bắt gặp người mẫu vẽ có khuôn mặt đến dáng người đều tuyệt mỹ như nữ thần Muse* a!”
(Nữ thần Muse: (những) nàng thơ xinh đẹp tài giỏi trong thần thoại Hy Lạp.)
Điều này, Điền Hiểu Manh cũng phải gật đầu tán đồng.
“Còn phải nói sao? Đợi đến khi tốt nghiệp cũng chẳng có diễm phúc đó đâu!”
Dường như vừa nhớ tới điều gì, Điền Hiểu Manh hưng phấn chia sẻ tin tức mới nhất mình nhận được cho Tống Tư Âm.
“Bất quá cậu không cần lo lắng đâu, nghe nói lần này đối tượng được mời đến là nam sinh thể dục cao một mét tám hơn nữa vẻ ngoài cũng khá là ưa nhìn! Cậu nhất định sẽ thấy có cảm hứng thôi!”
“À...” Tống Tư Âm kêu nhẹ nhưng bộ dạng vừa nghe đã biết không có hứng thú đó khiến Điền Hiểu Manh cảm thấy có hơi kì quái.
“Uầy, đây chính là người mẫu chất lượng nhất trong trường a, sao tớ cảm thấy cậu vẫn chướng mắt vậy?”
“Cũng không hẳn, chỉ là……”
Tròng mắt Tống Tư Âm xoay xoay, thoáng chốc trong đầu chỉ còn lại hình ảnh Hạ Lam ở trong phòng tắm......!Cô hưng phấn mà nói với Điền Hiểu Manh: “Có thể là do hiện tại tớ ở cùng vị tỷ tỷ pháp y có dáng người rất rất đẹp cho nên tớ căn bản chẳng còn tâm tư đi ngắm mấy tên nam nhân kia nữa! Cậu biết không, chị ấy ngoài xương quai xanh hoàn mĩ còn có mấy khối cơ như được điêu khắc tỉ mỉ ra vậy! Còn có, cảm giác chạm vào da thịt chị ấy rất thoải mái a! Vừa trắng vừa non mềm đàn hồi!”
“A a a! Đây quả thật là ông trời quá ưu ái cho tớ rồi!” Tống Tư Âm càng nói càng hưng phấn, trong mắt tồn tại tia sáng bất thường.
“Nếu mà chị ấy chịu đồng ý để cho tớ vẽ lõa thể, tớ chắn chắn sẽ vui đến nỗi muốn mọc cánh bay lên trời!”
‘Cạch’ Đay là âm thanh cánh cửa phòng được mở ra.
Ngay lập tức, sự tươi cười vui vẻ trên mặt Tống Tư Âm trở nên cứng đờ.
Cơ thể co ngắt như người mắt hết dầu, từ từ xoay người lại.
Không ngoài dự kiến.
Hiện tại, trong giờ phút này Hạ Lam đang bưng tô mì sợi ban nãy, đứng ở góc cửa, khóe miệng cong lên, cười như không cười.
“Em đây là......đang thảo luận về tôi sao?”
Gương mặt Tống Tư Âm ngay tức thì trở nên đỏ bừng.
Ngại đến mức hận không tìm thấy có cái lỗ nào để chui xuống.
Ngay cả cách nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.
“Không...không phải....!em vừa nãy chỉ .....chỉ là.....”
Chỉ là cái gì a! Cô làm sao có thể giải thích được đây? Hoàn cảnh này có giải thích thì cũng như không thôi!
Đang lúc Tống Tư Âm cố gắng vắt hết óc để tìm ra lý do biện giải cho mình, giọng nói Điền Hiểu Manh phát ra từ microphone bên kia.
“Oa! Nếu tỷ tỷ kí có dáng người thật sự tinh xảo giống như cậu nói, tớ cũng rất muốn vẽ tranh lõa mô cho chị ấy! Ây da, hai tụi mình chính là chị em chí cốt a! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Nếu có cơ hội mở lời đề nghị chuyện đó, cậu nhất định phải gọi tên tớ nha! Nha nha!”
“Tống Tư Âm, tại sao đột nhiên im lặng quá vậy?”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Cầu xin cậu đừng nói nữa!
Ngay lúc này, Tống Tư Âm chỉ hận không thể trực tiếp ra tay bóp chết Điền Hiểu Manh.
Cô vốn đang ôm hy vọng mong rằng Hạ Lam vừa nãy không nghe thấy lời mình nói.
Hiện tại thì hay rồi, tiểu gia hỏa này còn giúp cô lặp lại điều đó! “Cậu đừng nói chuyện nữa!” Cô hoảng loạn cầm di động lên, ý đồ ngăn lời bạn tốt của mình.
“Tớ......!tớ hiện tại còn có việc, khi nào rảnh tớ lại gọi......”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Lam đã cầm lấy điện thoại từ trên tay Tống Tư Âm.
Rất nhanh sau đó, giọng nói trầm thấp từ tính từ điện thoại phát ra.
“A, xin chào.
Tôi chính là tỷ tỷ trong miệng Tống Tư Âm vừa nãy.
Về việc vẽ tranh lõa mô, tôi hiện