Vì câu nói đó của Tống Tư Âm không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Hạ Lam hơi hơi nheo mắt, đem cái nhìn nguy hiểm thâm sâu đánh giá Tống Tư Âm.
“Em......!muốn đem cái này nộp lên cho giảng viên?”
Bằng linh cảm mấy mươi năm cuộc đời, Tống Tư Âm co rúm cổ lại, nhận ra sự nguy hiểm trong ngữ điệu của đối phương.
Đột nhiên nhớ lại lời mình nói khiến gương mặt tươi cười lập tức cứng đờ.
Cô rốt cuộc mới nói cái gì vậy?
Dám đem cái này thành bài tập để nộp?
Muốn tự tìm đường chết hay sao?
Khóe miệng run rẩy một chút, Tống Tư Âm nỗ lực mở miệng giải thích: “Chị ơi, chuyện này không phải như chị nghĩ...!Em lúc nãy chỉ là quá kích động, theo bản năng buột miệng thốt ra, chứkhông phải thật sự muốn lấy cái này đi nộp bài tập.”
Hạ Lam chẳng nói gì, cứ im lặng đứng đó mà nhìn chăm chú Tống Tư Âm.
Ánh mắt như muốn nói hết thảy rằng ‘Em nghĩ tôi tin à?’
“Em vẽ không tồi.” Hạ Lam lại một lần quan sát bức tranh, dừng một chút, nói tiếp, “Cái này thuộc về tôi, hy vọng bài tập của em cũng hoàn thành tốt giống vậy.”
Lời này của đối phương khiến Tống Tư Âm hoang mang vô cùng, cô lập tức phản bác lại.
“Đây là em vẽ! Em tưởng em có thể tự mình lưu trữ.....” Càng nói, giọng cô càng nhỏ xuống.
Hình như......cô tự mình bảo quản tranh lõa thể của người khác nghe có vẻ......biến thái?
Hạ Lam căn bản không cho Tống Tư Âm có cơ hội phản kháng.
Cô cười như không cười nhìn người kia.
“Người em vẽ chính là tôi, tôi muốn lưu trữ nó, có thể chứ?”
“Không…… Có thể, …… nhưng mà vừa nãy chị rất vừa lòng với nó mà.....” Tống Tư Âm nào đâu dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm.
Hiện tại nhìn cô không khác gì chú cún con bị ức hiếp, nép trong góc nhỏ, chọc chọc hai ngón tay trong vô thức.
Hạ Lam nghĩ ra gì đó, cô nhướng mày, chụp tay lấy điện thoại Tống Tư Âm.
Người kia chưa kịp phản ứng gì đã bị dùng mặt mở khóa màn hình.
‘tách tách’ vài tiếng, Hạ Lam lại đem điện thoại ném về trong tay chính chủ.
“Cho em giữ đó.” Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng ngủ dành cho khách của Tống Tư Âm.
Chị ấy....!chị ấy dùng điện thoại mình chụp lại tranh? Nhìn tấm ảnh chễm chệ trong album ảnh trên điện thoại, đầu óc Tống Tư Âm có hơi hỗn độn.
Cô......!vì sao có loại cảm giác bị người khác chơi xỏ?
Chờ Hạ Lam đi lúc lâu, Tống Tư Âm mới hớn hở thưởng thức tác phẩm của mình.
Trong nháy mắt nhìn kĩ nó, gò má cô không nhịn được nóng dần lên.
Cô......!vẽ kích thích quá......
Hơn nữa.....lúc nãy vì vẽ tranh, hình như cô đã làm ra hành động không đúng lắm nhỉ?
May mắn bức tranh đã bị người ta thu đi rồi, nếu không cô nào có thể diện đối mặt với Hạ Lam được!
Tự cảm thấy may mắn trong lòng một lúc sau Tống Tư Âm ngồi lên trên giường.
Đột nhiên cô hung hăng lấy tay tát vào má mình.
A a a!!!
Cô vậy mà có thể quên Hạ Lam là les?!
Vừa rồi tại sao lúc nãy nhìn Hạ Lam lõa thể cô......
Tống Tư Âm rụt người lại như chim cút nằm trên giường.
Ước chừng một tiếng sau, cô mới hoàn hồn đem đồ vật của mình bị sót trong phòng Hạ Lam dọn đi hết.
Hiện giờ cô cảm thấy hai người các cô ở chung một chỗ hình như không thích hợp cho lắm.
Được rồi! Nếu có thể trốn tránh thì trốn tránh nếu nhất thiết phải đối mặt thì cứ duy trì im lặng là được!
Dù tự nhủ như thế, ánh mắt Tống Tư Âm vẫn rất phức tạp, cô thở dài một hơi.
Thực lòng mà nói cô không biếtmình nên đối mặt với Hạ Lam như thế nào.
Đặc biệt là sau sự kiện này, cô vậy mà lại vẽ thể loại tranh này co người ta.....
A a a, cô rốt cuộc mới làm cái gì a a a!
……
“Tống Tư Âm, ăn cơm.”
“Cái đó, chị ơi, chị ăn trước đi! Em muốn hoàn thành bài tập trước đã, một lát nữa em mới ra ngoài ăn!
Nhìn phòng ngủ của khách bị đóng chặt, chân mày Hạ Lam nhăn lại.
Cảm giác kì dị quẩn quanh trong đầu cô.
Song Hạ Lam không để ý nó nữa, tự ăn cơm nước xong liền xoay người trở về thư phòng công tác.
‘Cạch’ một tiếng giòn vang, đây là âm thanh Hạ Lam đóng cửa phòng.
Rất nhanh sau đó cái đàu nhỏ từ khe cửa khác hé ra thăm thăm dò.
Sau khi xác định không còn thân ảnh Hạ Lam ở đó Tống Tư Âm mới thở nhẹ nhõm một hơi rồi rón ra rón rén đi đến bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn đồ ăn để trên bàn, Tống Tư Âm không nhịn được cau mày.
A, quả nhiên bị lạnh rồi! Đúng thật là đồ ăn phải thưởng thức nhân lúc còn nóng hầm hập mới ngon! Cô vô cùng ủy khuất bĩu môi nhưng cũng đành chấp nhận đem đồ ăn lùa hết vào bụng sau đó đem chén bát đi thu dọn sạch sẽ.
Nháy mắt đã đến thời gian tắm rửa buổi tối.
Hạ Lam một thân thoải mái bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen nhánh nhỏ dòng nước ướt đẫm.
Gò má hơi hơi đỏ, cô cầm khăn lông lau lau chà chà rồi chậm rãi hướng tới phòng ngủ mà Tống Tư Âm ở.
“Nước ấm đã có rồi, em định khi nào thì đi tắm rửa?” Cô thuận tay đẩy cửa ra lại phát hiện Tống Tư Âm đang yên tĩnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, tiếng hít thở cũng trở nên đều đều, tựa hồ đã ngủ say.
“Tống Tư Âm, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, em định khi nào đi tắm rửa? Nếu không chi tắm bây giờ tôi sẽ đem tắt máy pha nước nóng.”
Tống Tư Âm như cũ không có trả lời, phảng phất đã ngủ rất say, mép giường còn nửa trang giấy chưa hoàn thiện với cây bút chì lăn lóc.
Ngụy trang khá ổn, chẳng qua, lông mi hơi run run đã hoàn toàn bán đứng cô.
Đôi mắt Hạ Lam trầm xuống thật sâu, cô không nói gì, cứ im lặng rời khỏi phòng.
Chờ đến khi tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa phòng đóng lại Tống Tư Âm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy trên giường song miệng còn hơi hổn hển, vừa sợ hãi vừa chột dạ mà vỗ vỗ ngực.
May quá, may quá, may là cô phản ứng nhanh nên làm bộ đã ngủ.
Nhắc tới tắm rửa, Tống Tư Âm liền ngay lập tức nhớ đến dáng người duy mĩ của Hạ Lam.
Càng không dám đối diện.
“Hay là, tối nay chờ chị ấy đi ngủ rồi mình mới đi tắm rửa nhỉ?” Tự lẩm bẩm như thế chốc chốc lại lắc lắc đầu muốn bằng cách đó thanh trừ hết tạp niệm đang dâng trong lòng.
Có điều, Tống Tư Âm lại không đoán được rằng, ở ngoài phòng, Hạ Lam đang đứng khoanh tay dựa trên cánh cửa trầm mặc.
Đến khi nghe được giọng nói thầm của người trong đó ánh mắt càng trở nên lạnh như băng.
Cô hiện tại đã có thể xác định chắc chắn Tống Tư Âm đang trốn tránh mình.
Nhưng mà......!thời không cần vạch trần.
Đôi mắt Hạ Lam nheo lại rồi rời đi.
Quá tam ba bận, đừng chọc tôi tức giận, bạn nhỏ ạ!
……
Đêm hôm khuya khoắt, ước chừng khoảng rạng sáng 3 giờ, một thân ảnh lén lút từ phòng ngủ đi ra.
Trên tay Tống Tư Âm cầm quần áo để thay thập thà thập thò.
Sau khi xác nhận xung quanh không còn bóng hình ai đó mới dám đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm được mình đóng chặt, cô mới nhẹ nhàng thở dài.
Xem ra, bản thân cô hôm nay chú định phải tắm nước lạnh rồi.
Muốn tránh đánh rắn động cỏ cô chỉ có thể nhanh chóng tắm rửa cho xong, bây giờ mà bật máy pha nước nóng thì bất khả thi quá.
‘Xào’ dòng nước lạnh ngắt phủ lên cơ thể Tống Tư Âm, cô bị nó làm cho lạnh đến phát run, hít thở khó khăn, làn da trắng mịn nổi lên hết da gà da óc.
Mẹ ơi, lạnh quá!
Tuy nhiên vẫn kiên trì cắn răng chịu đựng, dùng nòng nước đó tẩy rửa thân thể của mình.
Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên một chút.
Cô lạnh muốn chết rồi đây!
Nội tâm không ngừng kêu gào, trong đầu Tống Tư Âm bây giờ toàn là suy nghĩ phải tắm thật mau nào có để ý đến, cái bóng đen nào đó lặng thinh đang ngày càng tiến gần.
Nghe tiếng xối nước ‘xào xào’ khiến mắt Hạ Lam hiện lên tia hung ác nham hiểm, sắc mặt âm trầm đến mức có thể dùng nó đóng băng không khí.
Như đã nói, thông thường cô rất khó ngủ sâu, chỉ cần phát ra động tĩnh bất thường liền cảnh giác tỉnh lại.
Càng đừng nói đến có người trong phạm vi lãnh thổ của cô mà trốn vào một góc tắm rửa.
Hạ Lam cất giọng rất nhẹ, dường như chỉ mình cô có thể nghe thấy.
“Lần thứ ba, bạn nhỏ à......”
Đột nhiên vang lên tiếng ‘cách’ to, Hạ Lam đẩy cửa phòng tắm ra, trầm mặc đứng im.
Tống Tư Âm đang điên cuồng khẩn trương tắm dội liền bị hành động đó dọa sợ.
Cô theo bản năng co rúm lại, vẻ mặt tràn đầy hoang mang sợ hãi.
“Chị ơi, chị......sao chị đột nhiên lại bước vào đây? Là vì muốn đi WC sao? Vậy......!vậy sao chị không gõ cửa ạ?”
Tống Tư Âm ôm chặt lấy cơ thể mìn, sắc mặt đỏ như xôi gấc, muốn tìm nơi giấu mặt.
Chuyện là, cô hiện tại chẳng mặc quần áo.
Nhưng mà, hành động này rơi vào mắt Hạ Lam nghiễm nhiên trở thành loại ý tứ khác.
Cô nhanh chóng sải bước đến gần, thần sắc hung ác nham hiểm đăm chiêu nhìn Tống Tư Âm, ánh nhìn đánh giá như từ trên rũ xuống, mở miệng chất vấn.
“Em đây là......đang cố ý trốn tránh tôi?”
Lòng Tống Tư Âm rơi ‘lộp bộp’, ánh mắt lảng đi, cả người chột dạ.
Chị ấy......chị ấy làm sao có thể phát giác?
Tuy nhiên, lúc này Tống Tư Âm nhất quyết sẽ không chịu thừa nhận hành vi của mình!
Cô giương cổ, quật cường mở miệng.
“Vì sao phải trốn chị chứ? Em không phải vẫn đối xử với chị như lúc trước hay sao?”
Hẳn là giống như lúc trước!
Khóe môi cong lên nụ cười lạnh, một tầng áp bách phủ đầy trong con ngươi Hạ Lam.
Ngón tay chạm vào nước tắm lạnh buốt.
Giọng nói lạnh lẽo phát ra.
“Em quên mình vừa phát sốt à? Còn có gan ở đây tắm nước lạnh?”
Cơ miệng giật giật, Tống Tư Âm vừa định mở lời giải thích, Hạ Lam lại bất thình lình nói tiếp.
“Đừng nói với tôi do trời nóng, bên ngoài bây giờ cũng chỉ chưa tới mười độ, nhiệt đó đã xuyên qua tường từ lâu rồi.”
Ngay lập tức Tống Tư Âm á khẩu không ư hử gì được, đành phải quay đầu đi.
Tóc mái đen nhánh ướt sũng che đôi mắt cô, giấu đi phần nào đó tâm tư.
Giọng nói lí nhí cố chấp giải thích.
“Em......em nói không có là không có.
Em vì sao phải trốn chị cơ chứ? Em trốn chị có được lợi gì đâu? Chị suy nghĩ nhiều rồi!”
Dứt lời Tống Tư Âm vội vành với lấy cái khăn tắm quấn lên người rồi vội vã muốn rời đi.
Liếc mắt một cái Hạ Lam cũng có thể nhận ra ý định này, cô trực tiếp đứng chắn ngay cửa phòng tắm, nhất định không cho người kia đi qua.
“Nói dối không phải thói quen tốt.”
“Tránh ra!” Tống Tư Âm nào còn kiên nhẫn nữa.
“Em thích tắm thế nào thì tắm, đó là quyền tự do của em.
Hiện tại em rất mệt, muốn về phòng ngủ.”
Giờ phút này trong đầu Tống Tư Âm toàn là ‘phải trốn, phải trốn’, cô sợ nếu mình còn tiếp tục ở lại chỗ này sẽ bị phát hiện chuyện kia.
Thành thật mà nói, khi đối diện với ánh mắt của Hạ Lam cô căn bản không thể che dấu thứ gì.
Phảng phất toàn bộ tâm tư đều bị đối phương nhìn thấu.
Đôi mắt lãnh đạm kia càng trầm xuống, giọng nói âm trầm truyền tới.
“Lúc trước, có người gọi điện thoại cho tôi, em nghe thấy hết rồi phải không?”
Toàn bộ cơ thể Tống Tư Âm chẳng nhịn được run lên, cúi đầu ngày càng thấp.
“Không......không nghe thấy gì hết.
Chị nghĩ nhiều rồi!”
Bằng thái độ với khẩu khí run rẩy ngày càng nhỏ của người kia, trong lòng Hạ Lam đã có đáp án.
Cô cười nhạt, trở tay ấn Tống Tư Âm lên trên tường, tay kia kéo lấy khăn tắm của đối phương, tựa hồ muốn đem nó kéo xuống hết.
Tống Tư Âm bị dọa cho hoảng sợ, liềm buột miệng thốt ra, “Đừng…… Đừng chạm vào em!”
Vừa dứt lời, Tống Tư Âm đã ngay lập tức hối hận.
Cô rốt cuộc vừa mới nói cái gì vậy? Vốn dĩ không phải quyết liệt như vậy, cô chỉ là......muốn suy nghĩ kỹ một chút cái kia......
Toàn thân bỗng chốc cứng đờ.
Hạ Lam dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Tống Tư Âm mà đánh giá.
Nghiến răng nghiến lợi rống giận.
“Em còn nói em không trốn tôi? Thời điểm ăn cơm, em chờ tôi trở lại thư phòng mới ra ngoài động đũa.
Tôi kêu em đi tắm rửa, em lại giả bộ đã ngủ.
Đây không phải trốn thì là gì?”
Tống Tư Âm vô cùng chột dạ, cô cúi thấp đầu, không dám đối diện trực tiếp với Hạ Lam.
Cả người cứ thế dựa vào tường, tâm trạng xoắn xuýt, dẫu thế nào cũng chẳng chịu ngẩng lên.
“Vì cái gì?” Hốc mắt thoáng