“Chuyện tếp theo giao cho tôi là được.
Cậu về làm việc trước đi.”
Nhìn người nổi danh trong Cục với cái tên Diêm Vương Mặt Lạnh, Dương Trạch Giai cười khổ không thôi, bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
“Hạ pháp y, không phải tôi không muốn nghe chị, nhưng mà chính đội trưởng Chu yêu cầu tôi bảo hộ cho bạn học Tống.
Nếu vậy làm sao giải thích với đội trưởng Chu đây?”
Mặt Hạ Lam vô biểu tình như cũ, đợi một lúc mới mở miệng.
“Cậu trở về nói với Chu Đồng rằng tôi đưa người trở về, cô ấy sẽ tự hiểu.”
“Này……” Dương trạch giai có chút khó xử.
Mắt thấy bầu không khí xung quanh hai người kia trở nên quái gở, Tống Tư Âm đành đứng ra hòa giải.
“Hai người đừng cãi cọ nữa, em hiện tại đã có thể ra ngoài làm thực tập sinh, biết tự mình đặt xe, hai người cũng không cần lo lắng như vậy.”
Lời này vừa nói ra, đôi mắt Hạ Lam theo đó mà trầm xuống.
Mang ánh mắt đánh giá khó chịu liếc mắt nhìn hai người kia, ngay sau đó đi qua chiếc xe quen thuộc mở cửa ra.
“Bước lên đi, chúng ta cùng đi.”
“Cảm ơn chị ạ!” Tống Tư Âm ngọt ngào tươi cười, ngựa quen đường cũ ngồi lên ghế phụ xe Hạ Lam.
Bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời đem ánh dời về phía Dương Trạch Giai.
Tống Tư Âm chớp chớp đôi mắt, có chút tò mò mở miệng.
“Cảnh sát Dương, tại sao anh chưa lên xe?”
Cái này......!nụ cười trên miệng Dương Trạch Giai càng thêm chua xót.
Song cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Lam hắn theo bản năng nuốt nước miếng.
“Không.....không cần, đưa em về trường học thôi không cần nhiều người đi như vậy.
Hạ đại pháp y đưa đi là được, tôi trở về báo cáo với đội trưởng Chu.”
Vui đùa cái gì vậy?
Hạ Lam có thói quen ở sạch nghiêm trọng, ở trong toàn Cục cảnh sát có thể gọi là tiếng tăm lừng lẫy.
Ai dám tùy tùy tiện tiện ngồi lên xe đó chứ?
Ngay cả đội trưởng Chu Đồng, có một lần vì có nhiệm vụ khẩn cấp nên phải mượn xe Hạ Lam.
Lúc trở về hận không thể thay đổi hết trong ngoài xe mới được Hạ Lam buông tha.
Chuyện này ngay cả bộ đội đặc chủng được đào tạo bài bản như Dương Trạch Giai còn không hold được a!
Chẳng qua, hôm nay nhìn Hạ đại pháp y có chút kì quái a, đối với bạn học Tống hình như rất......!phá lệ bao dung?
Nhưng hắn tự nhận bản thân không có mặt mũi hỏi Hạ Lam vấn đề này lập tức im lặng chống tự ngược.
Nhàn nhạt lướt qua gương mặt Dương Trạch Giai, Hạ Lam gửi cho hắn ánh mắt “tự biết thức thời”, sau đó dẫm mạnh chân ga, khởi động xe rời khỏi.
Tới trường học, Hạ Lâm cũng chẳng đi vào, chỉ im lặng nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, dặn dò một câu.
“Hiện tại hung thủ thật sự còn chưa bắt được, em vào trường học đừng đi lại lung tung.
Mặc kệ tình huống gì cũng không được đơn phương độc mã, nghe chưa?”
Lời dặn dò ấy làm Tống Tư Âm cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp.
Chị ấy dường như không còn lạnh nhạt như lúc trước nữa, chị ấy vẫn còn quan tâm mình, chị ấy......!hẳn là không còn tức giận nha!
Trong lòng cô vô cùng cao hứng, mau chóng nhanh nhẹn đáp ứng.
“Dạ, chị ơi, em đã nhớ, chị không cần phải lo lắng cho em, sớm về nghỉ ngơi chút đi ạ!”
......
Trong nháy mắt bước chân vào phòng học, Tống Tư Âm cảm nhận được vô số ánh mắt khác thường chiếu thẳng lên người mình, bỗng dưng sởn tóc gáy.
Cô......!trên mặt cô có dính thứ gì sao?
Tống Tư Âm không tự tin sờ qua sờ lại gương mặt mình, chẳng cảm thấy có bất luận cái gì khác thường.
Chỉ có thể trong trạng thái căn da đầu trở về chỗ ngồi của mình.
Bên đó, Điền Hiểu Manh sớm đã chờ đợi.
“Uầy, tối hôm qua cậu đã đi đâu? Tại sao không đến khách sạn tìm tớ a?”
Tống Tư Âm nghĩ đến điểm mất mặc rằng bản thân bị ác mộng dọa đêns xuýt phát khóc, không có tiền đồ đòi ôm Hạ Lam ngủ hết một đêm, mặt liền đỏ lựng.
“Tớ......!thời điểm tớ trở về tương đối trễ cho nên đã đến nhà bạn ngủ nhờ một đêm.”
“Nhà bạn?” Điền Hiểu Manh kéo dài từng tiếng một.
Chế nhạo nói tiếp.
“Không phải là vị mỹ nữ tỷ tỷ pháp y lúc trước cách ly chung với cậu a? Thật lòng mà nói, tớ cảm thấy hai người có hơi ám muội nha.
Bạn học tiểu Âm Âm, tớ nhớ rõ dấu vết thảm chẳng nhìn nỗi trên cổ cậu lần trước, chẳng lẽ cậu thật sự cong......”
Tống Tư Âm nhanh tay che bạn chị em nhà mình lại, nhỏ giọng xin tha.
“Cậu đừng nói hưu nói vượn, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, tớ......!chúng tớ ở chung là vì hợp tác điều tra, đúng, chỉ là hợp tác điều tra, tớ cần vẽ tranh qua bên đó.”
Vừa nghe đến việc phải hỗ trợ cho vụ án Điền Hiểu Manh trong nháy mắt đã dời lực chú ý, nhịn không được hiếu kì hỏi.
“Vụ án thế nào rồi? Bắt được hung thủ chưa? Quả thực quá đáng sợ! Hiện tại trong trường chúng ta đủ thứ thể loại tin đồn.
Tính ra bây giờ cậu chính là nhân vật lớn nha.”
Nghe vậy, Tống Tư Âm cau mày.
“Cậu có ý gì? Tớ thì làm sao có thể trở thành nhân vật lớn trong trường được?”
Lần này đến phiên Điền Hiểu Manh kinh ngạc.
Miệng cô hơi nhếch lên, mở miệng thể hiện sự giật mình này.
“Không thể nào, cậu vậy mà không biết thật?”
Chỉ thấy Điền Hiểu Manh lấy di động ra, loạt soạt lướt lướt tìm kiếm cái gì đó, vừa định đưa qua cho Tống Tư Âm xem thì một giọng nói ngượng ngùng của nam sinh vang lên gần đó.
“Xin chào, xin hỏi cậu là bạn học Tống Tư Âm à?”
Theo bản năng quay đầu Tống Tư Âm nhìn thấy người nam sinh có làn da ngăm đen, đàn thập phần ngượng ngùng tiến đến trước mặt mình.
“Tôi là.....!xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta có quen nhau sao?”
“Tôi ở lớp sinh viên bên cạnh, tên là Trần Khoa, rất vui được làm quen.”
(Rinn: À......)
Tống Tư Âm vươn tay, lẽ phép bắt tay với nam sinh mới gặp sau đó thẳng thắng hỏi chủ đề chính.
“Cho nên......!có chuyện gì không? Chút nữa chúng tôi còn phải đến lớp học, tốt nhất có chuyện gì thì nên nói thẳng đi.”
Trần Khoa hơi hơi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng.
“Kì thật......!tôi chính là rất tò mò rằng những gì được nói trên diễn đàn tường có phải sự thật hay không.
Bạn học Tống, là người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ án, cậu thật sự có nhìn thấy diện mạo hung thủ sao?”
Lời này mới nói ra, chuông cảnh báo trong lòng Tống Tư Âm bỗng nhiên vang lên dữ dội.
Nhớ rõ cả Chu Đồng và Hạ Lam đều đã nhắc nhở cô đừng bao giờ tiết lộ chi tiết điều tra vụ án.
Còn chuyện bàn luận trên diễn đàn trường là sao nữa?
Liếc mắt một cái nhìn ra Tống Tư Âm đang vô cùng hoang mang, Điền Hiểu Manh vội vàng đem điện thoại của đưa tới trước mặt bạn tốt, chậm rãi mở miệng giải thích.
“Nha, hôm qua sau khi vụ án phát sinh đã có người viết ra bài viết này, tính đến hôm nay đã có tận mấy ngàn bình luận.
Cậu bây giờ chính là nhân vật phong vân trong trường rồi a! Tất cả mọi người đều đang mong chờ cậu online kể tỉ mỉ từng chi tiết lúc phát hiện ra vụ án đó!”
Thuận tay lướt lướt nhìn nội dung được đăng tải trên diễn đàn, càng xem càng kinh hãi.
Các lại tiên đoán suy luận đều có, hoa hoè loè loẹt, thật thật giả giả, nhưng nếu nhìn kĩ thì bên trong mấy cái bình luận cũng có người kể đoán ra tình huống tương đối giống sự thật.
Khoan đã.
Chẳng lẽ hung thủ cũng đã đọc mấy cái này rồi?
Vô số nghi hoặc xoay xung quanh đầu, nhìn qua Tống Tư Âm đầy tâm sự nặng nề, cau mày nhăn mặt.
“Chuyện kia......”
Âm thanh nhẹ nhàng của nam sinh lần nữa vang lên bên tai Tống Tư Âm, Trần Khoa lại lần nữa mở miệng dò hỏi.
“Bạn học Tống, tôi thích nhất đọc tiểu thuyết trinh thám, đây là lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến qua một vụ trọng án hình sự.
Cho nên tôi có thể hỏi cậu tình huống cụ thể tại hiện trường được chứ?”
Hơi mấp máy môi, Tống Tư Âm đắn đo một lúc rồi mới từ từ mở miệng trả lời.
“Chuyện này......!tôi thật sự không tiện trả lời chi tiết cho lắm.
Bởi vì tôi đã kí hiệp ước với Cục cảnh sát rằng không thể tiết lộ thông tin vụ án.”
“Không có việc gì không có việc gì, tôi cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Thật ngại quá, làm phiền rồi.” Trần Khoa nhìn qua có chút sợ hãi, cúi đầu vội vàng nói lời xin lỗi với Tống Tư Âm.
Nghe vậy, Tống Tư Âm liền tỏ ý từ chối.
“Không sao không sao, cũng chưa tính là phiền toái.
Nên đi học thôi, chuyện này chẳng có gì nên thảo luận.
Hy vọng cảnh sát sớm bắt được hung thủ.”
“Ừm, bạn học Tống nói đúng.” Trần Khoa tar lời một câu xong liền xoay người rời khỏi.
Nào có ai phát hiện, trong khoảng khắc Trần Khoa xoay người lại, từ ánh mắt của hắn có một tia kì dị, cử chỉ nhìn vào Tống Tư Âm cũng tối tăm không rõ.
Việc Trần Khoa xuất hiện chẳng gây ra bao nhiêu gợn sóng bởi vì lòng dạ Tống Tư Âm vô cùng chung thủy mà dựng ra không gian riêng.
Thỉnh thoảng nhàn rỗi lại suy nghĩ về pháp y Hạ.
Đôi khi trên khóe miệng còn bất giác cong lên nụ cười ngại ngùng, toàn thân được bao phủ chìm đắm bởi bong bóng màu hồng.
Một màn này khiến Điền Hiểu Manh không nhìn được nữa, phẫn nộ nhéo nhéo mặt chị em nhà mình.
“Bạn học Tống Tư Âm, đừng ngẩn người cười ngây ngô một mình nữa.
Tan học, dì nhỏ với dượng sẽ tới đón tớ tại cổng trường, tớ phải đi trước đó.”
Nghe câu này Tống Tư Âm mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi.
“Tại sao cậu lại phải đến ở nhờ nhà dì nhỏ vậy? Không ở khách sạn hả?”
Điền Hiểu Manh bất lực xù lông nói.
“Cậu cho rằng trường học có thể coi tiền như rác mỗi ngày đều thuê phòng khách sạn cho sinh viên à? Sáng nay đã có thông báo xuống, bây giờ hiện trường vụ án đã được xử lí xong xuôi, sinh viên có thể trở về kí túc xá ngủ.
Tưởng tượng đến khung cảnh khủng bố khi sắp phải ngủ bên cạnh nơi phát hiện thi thể làm sao tớ dám ngủ lại a! Dì nhỏ của tớ đồng ý cho tớ đến ở nhờ vài ngày.
Cậu cũng mau chóng gọi cho mỹ nữ pháp y nhà cậu đến đón về ở đi!”
“Cái gì mỹ nữ pháp y nhà tớ......!khoan, cậu cứ vậy mà....” ném tớ đi luôn?
Nói đến nửa lời Điền Hiểu Manh liền bấm nhận cuộc gọi sau đó vội vội vàng vàng vẫy tay chào tạm biệt mà chạy ra ngoài.
A! Tống Tư Âm hoàn toàn hóa đá tại chỗ!
Căn bản chị Hạ Lam không có nói sẽ đến đón cô a!
Phải làm sao bây giờ? A a a aaaaaa!
Mấy tháng này người bạn cùng phòng còn ở lại kí túc xá chung với Tống Tư Âm chỉ có duy nhất Điền Hiểu Manh thôi.
Chẳng lẽ bây giờ cô phải trở về ngủ phòng kí túc đáng sợ?!
Không không không! Cô không muốn, đánh chết cũng không muốn.
Hay là bây giờ lại phải ngượng ngùng tìm Hạ Lam xin ở nhờ.
Nhưng mà cô cũng chẳng phải đồ ngu ngốc, lời ngoài lời trong Hạ Lam đều đã phân rõ giới hạn của hai người.
Cô làm sao có thể mặt dày tiếp tục quấy rầy người ta được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Tư Âm quyết định gọi điện thoại qua cho ông anh già nhà mình.
Thử nghiệm gọi Tống Tư Trác đến đón xem sao.
“Anh, đã tan làm hay chưa? Tới trường học đón em đi, trường học của em xảy ra chuyện......”
“Em gái tôi ơi! Hiện tại anh đang đi công tác, không thể nào đến được.
Trường của em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là anh gọi đồng nghiệp đến giúp nha?”
“Haizz, anh sao lúc nào cũng hố em vậy? Mỗi lần cần đến anh đều như rớt giây xích, có người anh giống anh rốt cuộc có lợi ích gì đây?”
Tống Tư Âm thở phì phì mắng thêm một câu anh trai không đáng tin cậy cho Tống Tư Trác rồi tắt điện thoại.
Cuối cùng chẳng tìm ra biện pháp nào đành đi đến lớp khác tìm Đường Tiêu Tiêu.
Vừa hay lúc này Đường Tiêu Tiêu cũng chẳng biết nên ngủ ở đâu.
Phòng kí túc của cô chính là hiện trường vụ án đó, làm sao dám trở về chứ.
Thế là hai kẻ xui xẻo thương lượng với nhau một phen, quyết định cùng nhau trở về kí túc xá.
Thật ra mà nói, hai người cũng đắn đo nghĩ tới nghĩ lui dữ lắm rằng không muốn trở về, mãi đến khi chốt lại về tới phòng đã là 9 giờ tối.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong cả hai rất ăn ý rút lên một cái giường cũng rất ăn ý không đề cập đến vấn đề vụ án hôm qua.
Liều mạng nhắm mắt muốn nhanh ngủ, nhưng dù cố thế nào đều vô ích.
Đường Tiêu Tiêu nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Âm Âm, cậu ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Tống Tư Âm ai oán nói: “Tớ một khi nhắm mắt lại đều nhìn thấy thi thể đó mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía mình, miệng kéo rất to, bôi màu đỏ tươi như vai hề, nhìn về phía tớ quỷ dị cười cười.....”
“Âm Âm, cậu đừng nói nữa.” Đường Tiêu Tiêu sợ tới mức ôm chặt Tống Tư Âm, run bần bật, “Làm sao bây giờ? Nghĩ làm sao tớ cũng không ngủ nổi.
Sớm biết sẽ như vậy chi bằng lúc đầu tụi mình không nên trở về nơi này, đi đến mướn khách sạn còn hơn.”
Tống Tư Âm run run nói tiếp.
“Tiêu Tiêu, thêm nửa tiếng đồng hồ nữa kí túc xá có quy định bắt buộc phải tắt đèn.
Nếu chúng mình vẫn chưa ngủ được mà xung quanh còn tối đen như mực thì phải làm sao đây?”
A a a!!! Cô muốn gặp chị ấy!!
Cô không nên trọng sĩ diện, ‘tử khí bạch liệt’* cũng phải ở lại bên cạnh chị ấy.
Bây giờ hai người nhát gan tiến đến ở chung với nhau chẳng khác nào đang tự hù mình vậy a!
(*’tử khí bạch liệt’.
Rinn: thiệt ra tui không tra được nghĩa với cả hông hiểu là gì.
Cíuuuuuuuuuu)
Hu hu hu, làm sao bây giờ?
Hay là nêb mặt dày gọi điện thoại cho chị ấy? Dù sao hình tượng hay mặt mũi gì đó trước mặt chị ấy sớm đã không còn.
Tống Tư Âm đang do dự, đột nhiên nghe được Đường Tiêu Tiêu nhỏ giọng đề nghị: “Âm Âm, nếu không chúng ta uống rượu đi! Uống say sẽ không sợ hãi nữa.
Hình như dưới giường Hiểu Manh còn dư lại rượu lúc trước.”
“Như vậy có thể được không?”
Đường Tiêu Tiêu gật đầu.
“Được, cậu chưa nghe người ta nói qua một câu rằng tửu tráng túng nhân đảm sao?”
(* 酒壮怂人胆 (tửu tráng túng nhân đảm): Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.)
Tống Tư Âm cuối cùng cũng bị lí lẽ đó thuyết phục.
“Ừm, chi bằng tụi mình lấy ra uống một ít, uống xong liền đi ngủ ha?”
“Được, nhân lúc còn chưa tắt đèn, tớ đi lấy rượu.”
Điền Hiểu Manh chạy qua tìm kiếm dưới đáy giường Điền Hiểu Manh lấy được bốn lon bia xong nhanh chóng về giường.
Hai người chui vào chăn, chỉ lộ ra hai cái đầu nhỏ bắt đầu uống bia.
Đại khái bọn họ đều mong uống say vào có thể ngủ nhanh hơn cho nên rất ăn ý giữ im lặng, uống ừng ực liên tục như đang uống nước.
Đợi hồi lâu vẫn chưa có cảm giác say, Đường Tiêu Tiêu sốt ruột bền quay sang hỏi.
“Âm Âm, cậu đã say chưa?”
‘Tách’ vài tiếng, tất cả đèn trong kí túc xá đều tắt hết, giờ quy định đã đến.
Toàn bộ kí túc xá cũng an tĩnh hẳn.
“Âm Âm, cậu say......”
“Ai ở cửa?”
Tống Tư Âm đột nhiên hô to một tiếng.
“Ai? Bước ra đây! Tôi......!chúng tôi không sợ đâu!”
Đường Tiêu Tiêu sợ tới mức giọng nói đầy run rẩy.
“Âm......!Âm Âm, cậu đừng làm tớ sợ, cậu nhìn thấy cái gì?”
Tống Tư Âm - người luôn nhát gan đột nhiên lấy đâu ra dũng khí đẩy Đường Tiêu Tiêu sang một bên, loạng choạng đứng thẳng trên giường, chỉ vào cửa hô to.
“Nha......!là ai ở đó mau bước cho tôi, tôi không sợ đâu! Nói cho mà biết......!tôi chính là Tống Tư Âm, không sợ trời không sợ đất, ngay cả khi thi thể có ở trước mặt tôi......!chị ấy rất lợi hại, rất rất lợi hại, chị ấy sẽ không sợ thi thể.
Mau ra đây! Có gan thì bước ra đây cho tôi!”
Giờ phút này Đường Tiêu Tiêu đã hoàn toàn Sparta (?).
Cô đem toàn bộ sức mạnh nội tại chui hết cả người vào trong chăn, tuyệt vọng hướng Tống Tư Âm hô to.
“Âm Âm, cậu đừng làm tớ sợ, mau nằm xuống đây!”
Lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình bừng sáng như cọng cơm cứu mạng khiến Đường Tiêu Tiêu hạnh phúc không thôi, cô vội vàng bắt máy.
“Tống Tư Âm......”
“Xin chào, tôi là Đường Tiêu Tiêu bạn cùng phòng với Tống Tư Âm, Âm Âm cậu ấy......”
“Em ấy làm sao?” giọng nói bên kia lập tức lạnh xuống vài độ.
Đường Tiêu Tiêu muốn khóc đến nói.
“Cậu ấy không cẩn thận uống say, còn nói linh tinh......” làm tôi sợ.
Đường Tiêu Tiêu thấy sự lạnh lùng trong lời nói của đối phương bèn đem ba chữ này nuốt trở vào.
...........
Hạ Lam nhìn chằm chằm vào màn hình di động dù đã tắt, thần sắc u ám.
Ngay sau đó lập tức đứng dậy, mặc áo khoác, lái xe đến trường đại học.
Được nha, Tống Tư Âm.
Hay lắm, còn dám uống rượu?
(Rinn: thực tế bả uống bia mà.)
Hạ Lam tức tốc chạy như bay dênds trường, đưa ra thẻ cảnh sát cho người gác cổng rồi đi thẳng đến kí túc xá của Tống Tư Âm.
Cô nóng nảy gõ cửa phòng, mãi lâu sau mới truyền đến âm thanh bên trong vọng ra.
Và một nữ sinh với vẻ mặt khiếp đảm đẩy cửa, cảnh giác đánh giá cô.
“Tôi là cảnh sát, Tống Tư Âm ở đâu?”
Đường Tiêu Tiêu nhẹ nhõm thở hơi dài, chỉ chỉ vào phòng.
Trên giường, nữ sinh ghé nửa người trên thành, di động còn mở chiếu ánh sáng nhè nhẹ lên gương mặt phiến hồng, vẻ mặt mộng mị mông lung, nghiễm nhiên là bộ dáng người đang say xỉn.
Hạ Lam đi qua đó, nhỏ giọng gọi.
“Tống Tư Âm? Tỉnh tỉnh?”
Tống Tư Âm híp mắt nhìn cô một cái, đôi mắt ướt đầm đìa liền bừng sáng lên, nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ vào tay cô, giọng nói nức nở mà làm nũng.
“Chị ơi......!chị ơi, em biết ngay chị sẽ không bỏ rơi em mà, sẽ không bỏ rơi em......”
Hạ Lam dùng ánh mắt sâu thẳm đánh giá đối phương, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ, nắm tay cô kéo cả người ôm lên.
Thấy Hạ Lam định ôm Tống Tư Âm ra ngoài, Đường Tiêu Tiêu vội vàng đi theo mang dáng vẻ vô cùng đáng thương hỏi.
“Em ......!em phải làm sao bây giờ? Em không thể một mình ở lại chỗ này.”
Hạ Lam lãnh đạm trả lời.
“Tôi có thể đưa em đến phòng kí túc xá khác.
Hoặc đến khách sạn gần đây.”
Ý ngoài lời, cô sẽ không dẫn người này đi chung.
Đường Tiêu Tiêu nghe qua đã biết đối phương không phải kiểu người nhiệt tình, rụt rụt cổ nói.
“Em ......!em đi đến lầu ba tìm phòng kí túc của bạn cũng được.”
Hạ Lam ôm ngang Tống Tư Âm đi cùng Đường Tiêu Tiêu xuống lầu.
Sau khi đã chắc chắn Đường Tiêu Tiêu bước vào cửa phòng bạn, Hạ Lam mới yên tâm lái xe mang Tống Tư Âm cùng trở về nhà.
Dọc xuốt đường đi, Tống Tư Âm không hề say rượu nói nhảm hay quậy phá mà rất ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, ngẫu nhiên mở đôi mắt đậm nước nhìn qua Hạ Lam đang lái xe, trông hệt như chú cún nhỏ đợi chủ nhân vuốt đầu.
Hạ Lam đậu xe xong manh Tống Tư Âm đỡ ra ngoài xe, thời điểm ôm người lên trên lầu, Tống Tư Âm đột nhiên ôm lấy cổ cô, ghé đầu qua vành tai bắt đầu làm nũng.
“Chị ơi.....!chị thật xinh đẹp!”
“Chị ơi, chị thạt xinh đẹp, chị là người đẹp nhất mà em từng thấy, em muốn cùng chị về nhà.”
“Chị ơi, da của chị tốt quá đi, chị có dôi mắt đẹp quá, giọng của chị cũng thật dễ nghe......”
“Chị ơi, em có thể ôm ôm chị không? Em có thể thân với chị không? Em có thể......”
Ánh mắt Hạ đại pháp y càng thêm âm trầm, tấm băng khắc chế dần dần nứt nẻ, trực tiếp đem Tống Tư Âm ném thẳng lên sô pha, đề thẳng lên người cô, đem cơ thể mình thành lồng giam, trói chặtc hung hăng gặm lên đôi môi đỏ.
Nóng ấm, tê dại......
Máu nóng trong người phảng phất muốn sôi trào, Hạ Lam phải cố gắng kéo hết lý trí tới đè nén dục vọng trong người song vẫn trừng phạt ngậm lấy đầu lưỡi nóng nóng ẩm ẩm hung hăng cắn xuống.
Tống Tư Âm thống khổ nhướng mắt, ủy khuất nức nở vài tiếng, hệt cún nhỏ bị người ta bắt nạt.
Tuy nhiên thân thể vẫn thuận theo thói quen tìm nơi ấm áp bắt đầu cọ cọ tìm nơi mình cảm thấy an toàn.
Khoang miệng hai người đột nhiên truyền đến mùi máu tươi càng thêm kích thích tinh thần.
Đáy mắt Hạ Lam hoàn toàn tối tăm, dục vọng bị ấp chế giống như muốn cuộn trào ra bên ngoài, muốn đem người này đặt dưới thân, chọc đến khóc, xé nát, tiến vào cơ thể đó, làm đối thương thút thít xin tha......!nói bản thân là của cô, vĩnh viễn thuộc về cô, sẽ không bao giờ rời khỏi......
Lực đạo quấn quít không ngừng tăng lên, con dã thú tận hầm băng trong lòng rất nhanh thức tỉnh.
Hạ Lam cầm lòng chẳng đặng duỗi tay vào chỗ sâu khó nói.
“Ức.......!đừng mà, đau!”
Tống Tư Âm khó chịu giãy giụa, mê mang mở mắt nhìn về hướng người đối diện nức nở cầu xin.
“Đừng mà......!chị ơi đừng mà, đừng làm như vậy, em rất sợ!”
Cô nép thân dưới ngực Hạ Lam, run bần bật sợ hãi, gương mặt hồng hồng, lông mi như cánh bướm điên cuồng vẫy vẫy.
Rốt cuộc lí trí Hạ Lam cũng được phục hồi, cô bỗng dưng đứng dậy, lui xuống một bước, có chút chật vật chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh xối thẳng lên người thì sự xao động trong đáy lòng khó khăn lắm mới áp xuống.
Nhìn chằm chằm gương mặt đọng nước phảng chiếu từ tấm gương, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, lãnh đạm giờ phút này đầy dục vọng chiếm hữu cố chấp, con ngươi sâu thẳm muốn đạt được thứ mình mong muốn.
Hiện tại còn chưa phải thời điểm thích hợp, phải nhịn xuống.
Không được dọa em ấy chạy.
Muốn em ấy thuộc về mình vĩnh viễn, chỉ thuộc về mình.
Sẽ không chờ lâu đâu.
Hạ Lam cong môi cười, chỉ là nụ cười rất nhanh kết thúc, thay vào đó là gương mặt lãnh đạm ngày thường và bình thường.
Cô đi ra ngoài ôm Tống Tư Âm vào phòng tắm, cởi quần áo đối phương ra, nghiêm túc giúp người kia tẩy rửa từng tấc da tấc thịt.
Lực độ nhẹ nhàng ôn nhu khiến Tống Tư Âm nằm trong ngực thoải mái ‘hừ hừ’ vài tiếng, khuôn mặt nhỏ đo đỏ.
Hạ Lam hài lòng nhìn người trong ngực, trân trọng nâng niu như đang giữ trong tay ‘hi thế trân bảo’.
Xong xuôi, cô đem bảo vật kia vào phòng ngủ, đặt nghiêm chỉnh trên giường sau đó nằm xuống xùng, ôm chặt lấy, nhắm mắt lại.
Tống Tư Âm là của cô, mỗi một tấc da thịt thực mau đều sẽ trở thành của cô, đáy mắt hay trong lòng đều chỉ có cô, muốn gì cũng có thể.....
......
Thời điểm Tống Tư Âm mở mắt dậy nhìn thấy bản thân nhẵn nhụi nằm trong chăn xuýt chút nữa đã thét to kinh hãi.
Trùng hợp lúc ấy Hạ Lam đang bưng ly sữa bò tiến vào phòng, cô mới đem tiếng thét chói tai của mình nuốt vào.
“Chị ơi......!chị chị chị, em em em......”
Nửa ngày vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Tống Tư Âm chỉ hận không thể đào ra cái hố chui xuống đó.
Hình ảnh xấu hổ này phảng phất rất giống sáng đầu tiên khi hai người mới gặp mặt.
Cũng trơn bóng nhẵn nhụi như thế nhưng mà lúc đó cố chưa biết tính hướng người ta, tốt xấu gì cũng không xấu hổ như bây giờ.
Nhưng Hạ Lam chỉ nhàn nhạt nhìn đối phương, đem ly sữa bò trên tay đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói.
“Tỉnh rồi thì uống sữa bò đi.
Về