Sau khi lời của Tống Tư Âm rơi xuống, đôi mắt Hạ Lam hơi trầm xuống, yết hầu mấp máy, ngữ khí có chút nghẹn.
"Tống Tư Âm, em thật sự có biết bản thân đang nói cái gì không?"
"Em biết, em đương nhiên biết!" Tống Tư Âm sốt ruột, mau chóng biểu lộ tâm ý của cô.
"Em thích chị! Em muốn ở bên chị! Em......!em thật sự rất thích chị!"
Ba chữ em thích chị này là thứ Hạ Lam hao tổn biết bao tâm cơ đợi người nói ra, vậy mà thời điểm nghe Tống Tư Âm nói ra câu đó ngược lại khiến Hạ Lam xuất hiện tia sợ hãi.
Người trước mắt đơn thuần mà mãnh liệt, nhiều năm như vậy, đó là người vào thời điểm cô yếu ớt nhất ôm lấy cô và nói sẽ ở bên cạnh cô.
Rõ ràng chỉ cách ly với nhau hơn nửa tháng vậy mà tựa hồ đã quen nhau rất lâu.
Trước đến giờ chưa có ai có thế khiến cô buông bỏ đề phòng nhanh như vậy.
Và đây cũng là lần đầu tiên cô phát sinh lòng tham mãnh liệt, muốn không màng tất cả đem người kia trói bên người.
Nhưng, cô phải làm Tống Tư Âm hiểu rõ, một chữ thích này không phải nhất thời xúc động mà là hứa hẹn cả đời.
Hạ Lam cố gắng áp xuống sự rung động trong tâm, đôi mắt cô nheo nheo lại, nhìn chằm chằm vào người đối diện.
"Em lúc trước không phải nói mình thẳng à? Hiện giờ sao lại đột nhiên thay đổi?"
Tống Tư Âm bị hỏi đến sửng sốt, ấp úng nói.
"Em......!em cũng chỉ mới xác định rõ......!dù sao em là thật lòng thích chị, chuyện này tuyệt đối không sai!"
Hạ Lam chính thức bị câu nói đó chọc cười.
Tuy rằng không êm tai lắm song lại rất chân thành, thái độ cô nhờ đó mà mềm xuống.
"Tống Tư Âm, thích một người là chuyện nghiêm túc, không phải việc con nít chơi đồ hàng.
Tôi hy vọng em có thể suy xét thật rõ rồi hẳn nói với tôi."
Nếu thật sự muốn lưu lại bên người tôi, cả đời này nhóc đừng nghĩ đến chạy trốn, vĩnh viễn đừng nghĩ!
Mấy lời son sắt trong đầu đã nói ra hết tuy nhiên không nhận được thứ mình mong muốn, biểu cảm Tống Tư Âm lập tức biến thành kí tự 囧, hận chẳng thể trực tiếp xuyên về quá khứ bóp chết chính mình.
Hu hu hu, cô không biết đâu!
Ai biết chị ấy quyến rũ vậy, khiến cô bất tri bất giác hãm sâu vào đâu?
"Em......!em chưa từng yêu bao giờ, làm sao biết rõ được bản thân là thẳng hay cong? Nói không chừng cũng không thẳng như mình nói......"
Càng về sau, giọng Tống Tư Âm ngày càng nhỏ, đầu cúi thấp, hận không thể trực tiếp tìm khe đâts chui xuống.
Vả mặt quá nhanh, rát!
Sĩ diện của Tống Tư Âm, mất hết!
Bộ dạng vừa xấu hổ vừa tự giận kia vô tình lấy lòng Hạ Lam, khóe miệng cô cong lên hình cánh cung, im lặng thưởng thức.
Nhưng mà, khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi đó khiến Tống Tư Âm hiểu lầm ý của Hạ Lam.
Chị ấy......!sẽ không cảm thấy cô không đáng tin cho nên từ chối tình cảm chứ?
Không, không được!
Cô ít nhất một lần phải tranh thủ thời gian giành cơ hội cho mình.
Tiến một bước chân thật xa, bàn tay Tống Tư Âm khẽ nâng gò má Hạ Lam, dưới sự kinh ngạc và chăm chú của đối phương mà bẹp lên một cái.
Đúng vậy, bẹp.
Bởi vì khiếm khuyết kinh nghiệm hôn môi cho nên lần hôn này của Tống Tư Âm mà nói chính xác chỉ là dán môi mình lên, sau đó cẩn thận liếm liếm.
Đầu lưỡi chạm trên cánh môi mỏng của Hạ Lam vài cái rồi nhanh chóng rút về.
"Em......!em vừa nãy suy nghĩ, nếu em thẳng mà nói hẳn là cơ thể đối với chị sẽ có phản xạ tự nhiên mà kháng cự......!em vừa rồi mới thử một chút, em......!em không kháng cự, còn......!còn có điểm thích, cho nên......"
Tống Tư Âm mặt đỏ tim đập, ngại ngùng che mặt bản thân lại.
"A a a......!Em thật sự xác định bản thân cong, bị chị làm cho cong, chị phải chịu trách nhiệm!"
Cảm nhận được sự ướt át truyền từ môi dưới, đôi mắt Hạ Lam tràn ngập ý cười.
Vốn dĩ bởi vì từ thích kia mà rung động nên nghe mấy lời này lòng cô cũng an tâm nhiều hơn.
Chẳng sợ tình cảm ấy chỉ là ngây thơ nhất thời, chẳng sợ người đó sẽ buông tay.
Hạ Lam vừa định mở miệng nói chuyện, Tống Tư Âm- người vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nãy đến giờ đã tủi thân mà nói.
"Lúc trước khi chị tức giận, em không cho rằng bản thân thẳng nên không muốn chịu trách nhiệm, không thể vì thế mà chị không cho em cơ hội theo đuổi đi? Đừng suy xét ở bên Ứng Hinh Vũ mà hãy suy xét em đi được không?"
Chuyện là, cô vốn dĩ muốn nói có thể hẹn hò với Tống Tư Âm song khi nhìn thấy bộ dạng cún nhỏ họ Tống nghiêm túc, đôi mắt cô giảo qua, lặng lẽ sửa lại ý định.
"Được, tôi cho em một cơ hội.
Tôi chóng mắt lên nhìn biểu hiện của em.
Tận hưởng chút cảm giác đứa nhỏ này theo đuổi hẳn là không quá đáng nhỉ?
Hạ Lam im lặng quan sát đối phương, nhìn thấy nét cười ngây ngô kia ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu.
A! Chị ấy đồng ý rồi!
Cô còn có cơ hội!
Biểu tình buồn bực lúc đầu của Tống Tư Âm chẳng còn sót lại miếng nào, khóe miệng cô bất giác tươi cười, có muốn thu cũng thu không được.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi toilet thì Ứng Hinh Vũ với Điền Hiểu Manh đã sớm ăn xong hết cả.
"Các vị mỹ nữ, các vị đã hoàn thành thử thách, bữa ăn hôm nay của mọi người hoàn toàn được miễn phí.
Hoan nghênh các vị mỹ nữ lần sau lại đến!"
Cảm ơn ông chủ xong Tống Tư Âm liền đi đến bên cạnh Điền Hiểu Manh, quay sang Hạ Lam mỉm cười ngọt ngào.
"Chị ơi, bọn em đi trước."
Nghe tiếng Chị ơi chói tai, tầm mắt Ứng Hinh Vũ liên tục dò xét qua lại giữa Tống Tư Âm với Hạ Lam, cuối cùng phát ngôn.
"Tống Tư Âm, em với Hạ Lam rất thân thiết à? Có thể tùy tiện gọi chị xưng em?"
Nghe vậy, Tống Tư Âm sửng sốt, hơi hơi tức giận.
"Chuyện tôi gọi chị ấy như thế nào liên quan gì đến chị.
Tôi thích chị ấy, đang theo đuổi chị ấy, chờ sau khi tôi trở thành bạn gái của chị ấy muốn gọi như thế nào thì gọi."
Tuy rằng cô thật sự thích Hạ Lam nhưng mà nói điều đó trước mặt nhiều người liền chịu không nổi mà xấu hổ.
Sau hồi xúc động, mạt đỏ thẩm lan ra khắp lỗ tai Tống Tư Âm, cả người hồng muốn chín.
Bất chấp Hạ Lam có phản ứng gì, Tống Tư Âm bắt lấy cánh tay Điền Hiểu Manh, trực tiếp kéo người bỏ chạy.
"Chị ơi, chúng em đi trước, trở về gọi điện thoại cho chị!"
"Uầy, Âm Âm, cậu từ từ đã! Chậm một chút!"
Chỉ trong thời gian mấy cái nháy mắt, thân ảnh Tống Tư Âm với Điền Hiểu Manh đã nhanh chóng biến mất chỉ để lại Hạ Lam và Ứng Hinh Vũ đứng im tại chỗ.
Lặng lẽ nhìn bóng dáng đã đi xa kia, khóe miệng Hạ Lam bất giác cong lên nụ cười nhàn nhạt.
"Nữ sinh trẻ tuổi thật đáng yêu a, so với chúng ta năm đó có phần giống nhau, phải không?" Ứng Hinh Vũ âm dương quái khí nói.
Nét cười trên mặt Hạ Lam tức khắc biến mất chẳng còn gì, quay sang nhìn chăm chăm Ứng Hinh Vũ, lạnh lùng mở miệng.
"Cách xa em ấy ra! Chọc đến em ấy đối với cậu không phải chuyện tốt."
Ứng Hinh Vũ ý vị thâm trường nhìn Hạ Lam, không cam lòng để bản thân trở nên yếu thế.
"Làm sao? Đau lòng tình nhân nhỏ của cậu? Tớ càng thấy cậu để ý người ta lại càng muốn bắt nạt nha!"
Từ kẽ răng Hạ Lam thốt ra hai chữ.
"Cậu dám?"
"Tớ có gì không dám?" Xoay xoay lọn tóc trong tay, Ứng Hinh Vũ làm bộ không có gì mà cười cười.
"Hạ Lam, đừng quên, hiện tại là cậu có chuyện cần tớ, không phải tớ có chuyện cần cậu."
Hạ Lam quay người bước đi, sắp đến cửa bước chân cô mới chợt dừng chút lại, không quay đầu mà nói.
"Ứng Hinh Vũ, tôi chưa từng cầu xin cậu, giữa chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi.
Đây là lần cuối tôi nhắc cho cậu nhớ, muốn suy xét nội dung giao dịch hay không? Nếu không không cần liên hệ tôi nữa."
"Hạ Lam, cậu đối với tớ nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Đáp lại Ứng Hinh Vũ là bóng dáng rời đi chẳng chút do dự của Hạ Lam.
...........
Phía bên kia, sau khi chạy khỏi quán lẩu, cả người Tống Tư Âm bùng nổ, hận không thể tìm ngay kẽ đất chui xuống.
A a a!
Cô vậy mà lại nói thích chị ấy trước mặt nhiều người như vậy a.
Nhưng mà tính ra, sau khi nói xong lại có cảm giác hòn đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, cả người nhẹ đi không ít.
Điền Hiểu Manh chạy đuổi theo đằng sau mau chóng vả một cái bép trên vai Tống Tư Âm, giọng nói hậm hực.
"Chị.....!chị em tôi ơi, cậu tại sao phải chạy nhanh như thế? Còn có, bổn cung hỏi cậu là đang nói thật sao?"
Mặt Điền Hiểu Manh đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép nhìn bạn thân, meme đau khổ đấm ngực dậm chân.
"Bây giờ cậu ngay cả việc Hạ pháp y có bạn gái hay không còn chưa biết lại dám đem tình cảm của mình nói ra không phải chính là tự lấy đá ghè chân mình sao?"
Nhắc đến điểm đó, đôi mắt Tống Tư Âm vô cùng hứng khởi.
"Tớ biết, tớ biết rồi! Chị ấy lúc ở trong toilet chính miệng thừa nhận với tớ rằng chị ấy chưa có bạn gái."
"Vậy cậu còn chờ gì nữa mà không mau chủ động xuất kích a."
Tống Tư Âm cúi thấp đầu, ấp a ấp úng.
"Tớ......!tớ cảm thấy chị ấy vẫn còn để trong lòng chuyện lúc trước tớ khẳng định mình là thẳng nữ cho nên không quá tin tưởng tình cảm của tớ, chỉ nghĩ tớ là nhất thời hứng thú thôi."
Bộ dạng ảm đạm đáng thương kia khiến Điền Hiểu Manh không vui lắm, cô đột nhiên nhớ lại khoảng khắc Tống Tư Âm mới trở lại trường, thật sự thảm đến nỗi không nỡ nhìn a.
Thật sự chỉ hận không thể tiến lên một bước vả hai bàn tay ra tiếng bạch bạch để thức tỉnh bạn mình.
Cô bắt lấy bả vai chị em tốt, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc.
"Tớ nói cho cậu biết, có khả năng, Hạ pháp y sớm đã thích cậu rồi.
Chỉ là cậu cứ mãi ngu xuẩn không nhận ra mà thôi! Bằng không làm gì có ai làm mấy dấu đỏ trên cổ người mình không thích đâu kia chứ?!"
Đôi mắt Tống Tư Âm sáng ngời song lại mau chóng ảm đạm đi, quay mặt sang bên khác nói: "Không......!có khả năng đâu, sao có thể vậy được."
Trời ơi!
Con bé này thật sự chết não vậy được luôn ấy hả? Sao nói mãi mà không hiểu vậy?
Điền Hiểu Manh nóng này, vô cùng nóng nảy.
Cô chưa từng khuyên nhủ người khác chuyện yêu đương vậy mà nói mãi không hiểu đã thế người này lại còn là bạn thân của mình.
Hít một hơi thật sâu, Điền Hiểu Manh vô cùng nỗ lực khắc chế cảm giác muốn lôi Tống Tư Âm ra đánh một trận cho ra hồn, mở miệng dẫn đường.
"Đừng nói có khả năng hay không, cậu trực tiếp thử là biết ngay.
Dù sao người ta cũng đang độc thân, nói yêu đương cũng không có gì là sai."
Tống Tư Âm vốn dĩ khi đối mặt với vấn đề tình cảm thì có chút chậm chạp, không nhận thức rõ lắm duy chỉ thần sắc được bổ sung thêm mấy phần kiên định.
"Tớ đã sớm quyết định bản thân sẽ dốc sức nỗ lực theo đuổi chị ấy! Nhưng mà.......!tớ vẫn chưa biết nên làm như thế nào."
Thoáng chốc, bầu không khí giữa hai người đột ngột yên tĩnh hẳn, trên đầu tựa hồ có mấy con quạ đen bay ngang.
Tống Tư Âm với Điền Hiểu Manh mắt to trừng mắt nhỏ, xin nhắc nhở, đây không phải ảnh tĩnh.
Vốn là, hai người thật sự chỉ nhìn nhau như vậy, nãy giờ.
"Manh Manh, tinh thần đem lại dũng cảm cho tớ vừa nãy của cậu đâu?" Tống Tư Âm thâm sâu nhìn chị em tốt.
"Bây giờ sao lại không nói gì?"
Đôi mắt u oán nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm mình khiến Điền Hiểu Manh hơi bất đắc dĩ, cô dở khóc dở cười lên tiếng.
"Tớ cũng không biết nữa! Tớ là thẳng, thẳng tắp, thẳng như cây cột điện! Tớ làm sao có kinhb nghiệm theo đuổi nữ giới được? Hơn nữa, thật ra tớ còn chưa có kinh nghiệm yêu đương a....."
Không có kinh nghiệm yêu đương vậy mà suốt ngày nói lời đạo lý nha!
Tống Tư Âm nhịn không được tặc lưỡi mấy cái.
Hai người lẩm nhẩm lầm bầm hồi lâu đột nhiên Điền Hiểu Manh sựt nhớ.
"Tớ xác thật không có kinh nghiệm .....!nhưng mà không sao, chúng ta có thể đi hỏi người khác."
"Loại chuyện này làm sao mà hỏi?"
Trong đầu đột ngột hiện ra hình ảnh bản thân hướng người nào đó nhờ giúp đỡ vấn đề tình cảm riêng tư làm cơ thể Tống Tư Âm bất giác run lên, toàn thân kháng cự.
"Không, không, không, đừng làm vậy.
Thú thật nói với cậu đã là miễn cưỡng lắm rồi, làm sao có thể xin chỉ dẫn từ người ngoài khác được nữa?"
Khóe miệng Điền Hiểu Manh cong lên nụ cười ý vị thâm trường, vô cùng thần bí mà tiết lộ.
"Ai nói với cậu chúng ta nhất định phải nhờ người sống ngoài đời thực để giúp đỡ đâu chứ? Thời đại mới rồi, phải có cách khác mới được!"
"Đó là cách gì?" Mặt Tống Tư Âm đầy hoang mang.
"Diễn đàn! Diễn đàn les!" Điền Hiểu Manh vô cùng khí phách trả lời.
"Nơi đó mọi người đều thích phụ nữ, nhất định sẽ có cách giúp cậu.
Hơn nữa, không có gặp mặt hay biết mặt thật, sẽ không xấu hổ đâu.
Thế nào? Nghe không tồi ha?"
Tống Tư Âm bừng giác ngộ liền mau chóng gật gật đầu đồng ý, sau đó liền nắm chặt lấy cánh tay Điền Hiểu Manh, vội vã chạy đi.
"Uầy, cậu muốn đi đâu?"
"Đi đến tìm diễn đàn ở tiệm net a! Địa phương tốt như vậy phải nhanh chân lên, nhỡ đâu Ứng Hinh Vũ đi trước một bước thì phải làm sao bây giờ?"
.................
Một đường nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, Tống Tư Âm lôi kéo chị em nhà mình đến nơi vừa là tiệm cà phê vừa