Lục Thần bật cười thành tiếng.
"Nói gì vậy?" Hắn níu lấy tay Đồng Ngữ Hân.
"Không phải em chính là Lục thiếu phu nhân hay sao?"
"Vậy mà hôm nay lại có người trước mặt em nhận mình là phu nhân của giám đốc Lục cơ đấy.
Phải chăng anh có nhân tình bên ngoài?"
Nghe đến đây, đầu mày hắn cau lại.
"Có chuyện đó?"
Thấy vẻ mặt Lục Thần ngày càng căng thẳng, Đồng Ngữ Hân cảm thấy không nên trêu hắn nữa.
Cô kéo tay hắn.
"Được rồi! Đùa anh thôi...!Chúng ta mau về đi, em thấy đói rồi."
Lục Thần: "Đừng có đánh trống lảng."
Đồng Ngữ Hân: "Em đói."
Lục Thần: "..." Không nói nổi.
Hai người cùng nhau rời khỏi tập đoàn, hắn nói hôm nay sẽ đưa cô đi ăn một bữa thật ngon, xem như tiệc chúc mừng ngày đầu làm việc.
Ngược lại Đồng Ngữ Hân chỉ thấy người này đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, cảm thấy vẫn không cần thiết lắm...
Thành phố về đêm hoa lệ rực rỡ.
Khung cảnh tấp nập người người qua lại, tiếng còi ô tô chói tai hoà vào ánh đèn đường vàng vọt nơi góc phố khuất.
Âm điệu từ chiếc radio đặt trên bàn vang lên những tiếng rè rè đứt quãng, chiếc rèm cửa được vấn gọn lên bên cánh cửa kính lớn.
Trong lúc đợi phục vụ đem món lên, Đồng Ngữ Hân thẫn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Đẹp đến vậy sao? Ánh đèn sáng rực như ánh sao rải rác khắp lòng thành phố, cô cứ nhìn ra bên ngoài đó mãi lại không thèm để ý đến hắn một chút.
Ngồi không rảnh rỗi liền rục rịch khó chịu, Lục Thần lên tiếng càu nhàu.
"Có gì đáng nhìn hơn người trước mặt em? Sao cứ phải nhìn chằm chằm ra ngoài thế hả?"
"Anh khó chịu gì chứ, không phải vẫn luôn nhìn sao."
"Nhìn lúc nào?"
Đồng Ngữ Hân thôi không nhìn ra ngoài nữa, cô quay lại nhìn sang hắn.
"Anh...!Có phải đã biết rồi không?"
"Hửm?" Lục Thần vừa cầm cốc nước lên định nhấp một ngụm, nghe đến câu này lại phải khựng lại.
"Anh thật sự không có gì giấu em? Hay là biết rồi lại không nói cho em biết."
Vì câu hỏi đột ngột ngày, tức khắc trong phòng liền trở lên căng thẳng, hắn thật sự hoàn toàn không biết cô đang nhắc đến chuyện gì.
Hắn cũng chưa từng giấu cô bất cứ điều gì.
"Nếu anh không biết vậy tại sao lại giúp em nhiều đến vậy? Khiến em...!Cảm thấy vô cùng có lỗi..."
Lục Thần: "Rốt cuộc em đang nói đến gì vậy?"
Đồng Ngữ Hân im lặng giây lát, trong ánh mắt đều là hình bóng của hắn, dường như cả người đó nữa.
Người vẫn luôn âm thầm nhìn cô từ phía sau dưới gốc cây trong sân trường.
"Lục Thần...!" Lần đầu tiên cô gọi tên hắn rành mạch như vậy, "Anh từng nói thích em rất nhiều lần đúng không? Anh rõ ràng chính là người đó còn gì, vậy tại sao lại không nói cho em biết." Nói cho em anh chính là thiếu niên năm nào dõi theo em từ phía sau, nói cho em anh vẫn còn thích em nhiều đến vậy, nói cho em rằng anh đã thay đổi quá nhiều...!đến mức em chẳng thể nhớ được, cũng không nhận ra nổi.
Những lời đó đâu có khó nói, vậy tại sao lại không nói cho cô biết.
"Phải!" Lục Thần dựa lưng vào ghế, hắn cười, nụ cười đó dường như vô cùng nhẹ nhõm, giống như hắn đã có thể trút được gánh nặng xuống vậy.
"Không phải sợ em sẽ không ngoảnh lại nhìn anh sao?"
Không biết hắn đã nói thích Đồng Ngữ Hân bao nhiêu lần, năm đó mỗi