Mây đen biến thành những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, trong công viên chốc lát lại chẳng thấy một bóng người nào nữa.
Bên chiếc ghế đá, Đồng Ngữ Hân vẫn ngồi đó, bên cạnh còn có chiếc vali màu nâu xẫm đặt sát bên.
Cô nhìn giọt nước lạnh ngắt rơi xuống mu bàn tay, sau đó là từng hạt, từng hạt rơi xuống thấm vào chiếc váy trên người.
"Đồ ngốc."
Thanh âm nặng trĩu vang lên, Đồng Ngữ Hân giật mình ngước mắt lên nhìn.
Lục Thần cầm chiếc ô đưa đến che cho cô, đầu mày hắn nheo lại.
Cô có thể thấy được vẻ tức giận trong đôi mắt hắn.
Bây giờ mới nhớ mình đã ngồi đây quá lâu, quả thật ngốc nghếch hết chỗ nói rồi.
Hắn liếc nhìn người bên cạnh, lập tức đối phương cung kính cúi đầu chào cô, sau đó kéo theo chiếc vali của cô quay trở lại xe.
Đồng Ngữ Hân bối rối.
"Xin lỗi, quên không gọi cho anh.
Nhưng mà..." Cô hiếu kỳ.
"Tôi không gọi sao anh lại biết chỗ này mà đến?"
Hắn khom người nắm lấy tay cô, không đáp lại câu vừa rồi mà quay về phía sau nói.
"Đưa xe đến đây, phu nhân lạnh rồi."
Đồng Ngữ Hân: "Hả...!hả? Gì cơ?"
Lục Thần: "Phu nhân, về nhà thôi!"
Suốt cả quá trình bị người ta vác lên xe, gói lại bọc trong chiếc áo khoác to xụ.
Đồng Ngữ Hân hoàn toàn mất đi quyền tự chủ, cô vẫn còn không thể tin nổi vào tai mình vì những gì trước đó vừa nghe được.
Sớm vậy sao? Mới đó mà cô đã một danh phận rồi.
Lục Thần ngồi bên cạnh nhìn vẻ ngốc nghếch của cô thì bật cười.
"Em sao thế?"
Hắn đưa tay đến nhéo má Đồng Ngữ Hân, "Không phải bất ngờ, chúng ta làm lễ đính hôn trước, sau đó sẽ thành hôn sau.
Thế nào?"
Đồng Ngữ Hân gật gù.
"Gấp gáp vậy sao?"
Lục Thần.
"Rất gấp là đằng khác."
Đồng Ngữ Hân.
"..." Chậc, đến hiện tại cô vẫn không thể hiểu nổi tên này rốt cuộc đang nghĩ gì, mọi chuyện tựa như đã nằm sẵn trong lòng bàn tay hắn vậy.
Huống hồ trước nay cô chưa từng để ý đến chuyện kinh doanh, thế nên cũng chẳng bao giờ tìm hiểu thông tin báo đài.
Hoàn toàn không biết thân phận người này thế nào, cha cô vì sao lại ngăn cản cô không được can hệ với hắn.
Có quá nhiều câu hỏi đặt ra, nhưng rồi cảm giác mệt mỏi ập đến, lúc này mới có thể buông đi tất cả mà thả lỏng một chút.
Đồng Ngữ Hân nghiêng đầu dựa vào vai người đàn ông bên cạnh thiếp đi.
Lục Thần dời mắt khỏi màn mưa như trút nước, hắn nhìn cô gái đang dựa vào vai mình ngủ, đôi môi đỏ mọng mềm mại, gương mặt thanh tú, tất cả những đường nét này đã được hắn khắc ghi thật kỹ...!vào những năm thanh xuân đầy nhiệt huyết ấy.
Khoé môi hắn nhếch lên...!khẽ cười đầy thỏa mãn.
Xuyên qua màn mưa dày đặc, chiếc xe chạy trên đường tiến về phía trung tâm thành phố.
Dòng người tấp nập vẫn không ngừng, dù là bên ngoài kia vẫn đang mưa xối xả.
Nhưng cành cây run lên bần bật, hoa cùng lá rụng xuống bay tán loạn.
Từng đợt rơi xuống vũng nước cạn in dấu hằn của thời gian...!
Hôm ấy là trận mưa lớn nhất từ trước đến nay trong suốt hơn 100 năm của thành phố.
Mọi thứ như được gội rửa thật sạch sẽ, sau màn mưa sẽ là ánh mặt trời rọi sáng, bắt đầu cho một khởi đầu đầy mĩ mãn.
.........
"Đến nơi rồi, anh đưa em xuống." Lục Thần khẽ lay Đồng Ngữ Hân, nhưng có lẽ vì quá mệt nên cô không đáp lại, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Chỉ là đôi lúc mày cô nhíu lại, có lẽ là gặp ác mộng.
Hắn mở cửa