—Hề Tương Lan nói: “‘Bất Tẫn Ngôn’, là Tương Văn của ta.
”—
Hề Tương Lan tung hoành ngang dọc Thập Tam Châu đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên có cảm giác tự lấy dây buộc mình.
Ngày thường y ba hoa khoác lác, cộng thêm Chư Hành Trai toàn là hảo hán không chú ý chuyện vặt vãnh, thậm chí Hề Tương Lan còn bò lên giường ngủ chung với từng người không chừa một ai trong suốt bốn năm kia.
Thái độ của mọi người đều bình thường, trừ Thịnh Tiêu mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng sẽ xách cổ y ném ra ngoài, hoàn toàn không thấy dấu hiệu tình yêu chớm nở nào cả.
Gần đây y vì bảo vệ mạng sống mà thêu dệt bịa đặt ra mối tình lâm ly bi đát của mình với Thịnh Tiêu.
Lần này cũng ngựa quen đường cũ với Ứng Xảo Nhi.
Nhưng ai mà ngờ…
Một lời thành sấm.
Ánh mắt của Ứng Trác nhìn Hề Tương Lan tràn ngập tình yêu nóng bỏng, nóng đến mức khiến tay của Hề Tương Lan phải run rẩy.
Tình là duy nhất, cầu mà không được.
Có chết cũng không ngờ y nói bậy nói bạ liền ứng nghiệm?
“Mẹ thân yêu của con ơi.
” Hề Tượng Lan chết lặng thầm nghĩ: “Cơn gió lạnh thấu xương nào thổi đến phong thủy đoạn tử tuyệt tôn thế này, mấy năm qua ở Thiên Diễn học cung không có lấy một tên đoạn tụ nào, tại sao y lại xui rủi đụng trúng một tên?”
Ứng Trác vẫn còn đang nghiêng đầu nhìn y.
Khuôn mặt trưởng thành của hắn nhìn y không chớp mắt đã không còn đường nét non nớt của thời niên thiếu nữa, trái lại trở nên cường thế dọa người.
Phút chốc Hề Tương Lan không biết nên nói thế nào, chỉ cố gắng tỏ ra bình tĩnh mặt đối mặt với hắn.
Đoạn tụ thôi mà, y còn từng giả làm hoa khôi lầu xanh để chạy thoát nữa cơ, mắc gì phải sợ?
Ứng Trác bật cười, nhấc tay xoa nhẹ má của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan theo phản xạ giữ chặt cổ tay của hắn, đột nhiên cả người cứng đờ.
Năm ngón tay ấm áp của y không đụng vào da thịt của con người, mà là mặt gỗ vừa cứng vừa lạnh.
Trong thoáng chốc, con ngươi của Hề Tương Lan mất tiêu cự, sự hờ hững ẩn sâu trong mắt y dường như hiện lên trên chân mày.
Tay gỗ…
Ứng Trác lờ mờ cảm thấy ánh mắt của Hề Tương Lan không đúng, theo phản xạ muốn rút tay về: “Sư huynh?”
“Cầu mà không được sao?”
Không hiểu sao Hề Tương Lan bỗng cười phá lên, y vẫn nắm chặt cổ tay của Ứng Trác, ngón tay như có như không vuốt ve mu bàn tay bằng gỗ.
Rõ ràng tay gỗ không có cảm giác nhưng Ứng Trác nhìn động tác của y liền run rẩy, thật giống như ngón tay của Hề Tương Lan đang chạm vào da thịt của hắn— Đó là sự hưng phấn khó nén xuất phát từ sâu trong nội tâm.
Cả người Hề Tương Lan giống như không xương nằm dựa vào ghế mềm, nghiêng hông phơi bày ra đường cong quyến rũ.
Y lười biếng chống khuỷu tay trên tay vịn, cười nói: “Ngươi thích ta?”
Ứng Trác không hề che giấu: “Dạ, rất thích sư huynh.
”
Hề Tương Lan bật cười, nhẹ nhàng duỗi một ngón tay nâng cằm hắn lên— Đây là hành động từ trên cao nhìn xuống đầy khinh bỉ, nhưng y làm thì lại tạo ra cảm giác lưu luyến ái muội, hút hồn người khác.
“Trên đời này số người thích ta nhiều như cá diếc sang sông, nếu mỗi một người bọn họ đều không muốn vĩnh viễn rời xa ta, một cái thuyền hoa này e là chứa không đủ đâu.
”
Hề Tương Lan nhẹ nhàng chồm tới, trên người y còn tỏa ra hương thơm của hoa quế, giống như yêu tinh đầu độc lòng người, quyến rũ nói: “Cho tới nay ta chỉ thích người mạnh nhất— Xảo Nhi, so sánh với Thịnh Tiêu, ngươi thấy ta sẽ chọn ngươi sao?”
Vì y áp sát lại gần nên Ứng Trác thoáng ngừng thở: “Sư huynh thích Thịnh Tiêu?”
Hề Tương Lan lơ đãng nhắc tới cái tên ‘Thịnh Tiêu’ này liền âm thầm bồn chồn trong lòng, ngoài mặt thản nhiên nói: “Một chính nhân quân tử phụng công thủ chính như hắn, nếu ngủ một lần sẽ có cảm giác thành tựu.
”
Ứng Trác: “…”
Cho tới nay Ứng Trác cũng không nhìn thấu được vị sư huynh này của mình lời nào là nói thật lời nào là nói dối, hắn im lặng một lúc thật lâu, sau đó cất giọng nũng nịu như con nít: “Vậy nếu ta giết Thịnh Tiêu, sư huynh sẽ không thích hắn nữa?”
Hề Tương Lan thầm nghĩ thằng ranh này thật có chí lớn.
“Ngươi hôm nay có thể mạnh hơn Thịnh Tiêu?”
“Không thể.
” Ứng Trác mở mắt nhìn chằm chằm y nói: “Nhưng ta có thể giết hắn.
”
Chỉ cần giết chết người mà sư huynh thích, vậy thì tình yêu của y sẽ rơi vào tay hắn.
Suy luận vừa biến thái vừa quỷ quyệt này rõ ràng khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng Hề Tương Lan lại mỉm cười, y vuốt ve mặt của Ứng Trác, dịu dàng nói: “Được, chỉ cần nhân tình của ta chết, ta sẽ là của ngươi.
”
Cái từ ‘nhân tình’ này hiển nhiên lấy lòng Ứng Trác, hắn dùng bàn tay gỗ cầm lấy bàn tay đang vuốt mặt mình của Hề Tương Lan, nói: “Sau khi Thịnh Tiêu chết rồi, sư huynh không được nhớ hắn nữa.
”
Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Yên tâm, ta và Thịnh Tiêu chẳng qua chỉ là cá nước gặp dịp thì chơi, không có tình yêu.
”
Ứng Trác nhỏ giọng lặp lại câu ‘cá nước gặp dịp thì chơi’, trong mắt hiện lên oán hận dày đặc nhưng nhanh chóng biến mất.
Thịnh Tiêu đúng là có số hưởng.
…Không thể không giết hắn.
Lúc này, mèo mun chạy trở về.
Nó lượn vài vòng trên thuyền hoa, bốn cái chân mệt đến mức đi liểng xiểng, chóng mặt nói: “Sao ta cảm thấy khí tức của ‘Tuyết Canh Ba’ có ở khắp nơi trên thuyền hoa, nhưng lại không thể tìm được ngọn nguồn, thằng ranh đó đem giấu chỗ nào vậy?”
Hề Tương Lan nghiếng đầu ‘hửm’ một tiếng.
Chỉ là một Tương Văn cấp Thiên, Ứng Trác cần gì phải giấu?
Mèo mun mệt đứt hơi, nó thà chết chứ không đi tìm nữa, lầu bầu hóa thành sương đen rồi chui vào trong gáy của Hề Tương Lan biến mất.
Ứng Trác cầm tay Hề Tương Lan, cưỡng ép mở tay y ra để áp vào má của mình, đôi mắt cong cong: “Sư huynh mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi.
”
Rõ ràng hai người vừa mới gặp lại, theo tính tình của Ứng Trác tất nhiên sẽ quấn quýt ôn chuyện cả đêm với y, nhưng lại mờ mờ ám ám thúc giục y đi ngủ sớm.
Hề Tương Lan hơi dùng sức rút tay ra.
Ứng Trác bị buộc thả tay ra, bàn tay gỗ của hắn khẽ giật giật, dường như lại muốn ép bàn tay thon gầy xinh đẹp kia chạm lại vào má mình, giữ lấy sự vuốt ve ái muội kia làm của riêng.
Hề Tương Lan rút tay ra cũng không bỏ xuống, ngược lại còn vỗ nhẹ vào má Ứng Trác, nhướng mày cười lên.
“Sao cứ giục ta đi ngủ thế, ngươi muốn làm gì ta?”
Tư duy của Ứng Trác cho tới nay luôn khác biệt với những người khác, hắn cũng không cảm thấy chuyện mình muốn làm có gì phải che giấu, con ngươi đỏ đen lẫn lộn mang theo tơ máu dày đặt như mạng nhện của hắn nhìn xoáy vào Hề Tương Lan, cất giọng nói như đúng rồi: “Ta muốn thừa dịp sư huynh ngủ say, đưa dây rối của ‘Diêm Hạ Chức’ vào trong linh mạch của ngươi, để ngươi biến thành rối gỗ của riêng ta.
”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không ngờ hắn thế mà dám nói toẹt ra ý định của mình không chút do dự, bàn tay cứng đờ giữa không trung, im lặng không nói gì.
Thằng nhãi này…
Phong Duật nói không sai, cho tới nay Ly Tương Trai toàn cho ra lò những hạng người yêu tà gian nịnh.
Cho dù Ứng Trác có tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt y đến mấy đi nữa, thủy chung vẫn là con ác thú che giấu răng nanh ngụy trang tiếp cận con mồi.
“Sư huynh đừng sợ, ta sẽ không để ngươi đau.
”
Ứng Trác còn nắm tay của y, sức lực cường thế nhưng không mất đi sự dịu dàng, từ lòng bàn tay của hắn thấp thoáng thò ra một sợi tơ nhện màu trắng bán trong suốt, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay của Hề Tương Lan.
Đó là Tương Văn ‘Diêm Hạ Chức’ của hắn.
‘Diêm Hạ Chức’ lặng lẽ không tiếng động dính vào chỗ trí mạng trên cổ tay của y, giống như đang cẩn thận dò xét để chui vào kinh mạch của y.
Hề Tương Lan cười như không cười nhìn chăm chú vào sợi tơ kia, không phản kháng cũng không giãy giụa.
“Sẽ không còn ai quấy rầy sư huynh và ta nữa.
” Ứng Trác nhìn chằm chằm Hề Tương Lan, hoàn toàn không thèm che giấu ham muốn và điên cuồng dày đặc trong mắt.
Hề Tương Lan vô cùng hứng thú nhìn hắn, lười biếng nói: “Năm đó ngươi cũng từng muốn biến ta thành rối gỗ?”
“Ừm.
” Cho dù Hề Tương Lan có hỏi gì thì Ứng Trác đều không giấu giếm: “Nhưng đám người của Chư Hành Trai phát hiện ra mục đích của ta, Thịnh Tiêu còn phá hủy một tay của ta.
”
Hắn chạm nhẹ lên cánh tay phải của mình, lớp da người từ từ rút đi, để lộ ra cánh tay gỗ được mài giũa tinh xảo.
Hề Tương Lan cũng không thèm nhìn tới tơ nhện sắp chui vào kinh mạch và máu thịt của mình, tỏ vẻ thương hại chọt chọt cánh tay gỗ của Ứng Trác.
“Tội nghiệp ghê.
”
Ứng Trác ngoan ngoãn nhìn y: “Sư huynh nói vậy là đồng ý?”
Nếu để ‘Diêm Hạ Chức’ chui vào trong kinh mạch, Hề Tương Lan sẽ hoàn toàn biến thành rối gỗ bị hắn điều khiển.
Cho dù trong đầu khao khát tự do đến mấy đi nữa thì Thần hồn giống như bị nhốt trong lồng giam, trơ mắt nhìn thân xác của mình làm ra những hành động mà bản thân không mong muốn.
—Không khác gì đã chết.
Ngón tay của Hề Tương Lan nhẹ nhàng móc lấy tơ nhện, bỗng nói ra một câu không liên quan.
“Xảo Nhi, ngươi có biết nhân vật phản diện là gì không?”
Ứng Trác không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Là phe ác đối lập với phe chính diện.
”
Hề Tương Lan nắm lấy cằm của Ứng Trác, giống như đang thưởng thức khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không khác gì một món hàng hóa, tùy ý nói: “Không phải tất cả mọi người đều muốn biết Tương Văn của ta là gì sao, hôm nay ta sẽ bật mí cho ngươi biết.
”
Ứng Trác lại thoáng ngừng thở.
Tương Văn cấp Linh thứ mười hai trong mười ba Tương Văn cấp Linh ở Thập Tam Châu là gì, đến nay vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Cho tới nay Tương Văn cấp Linh luôn là sự tồn tại kinh thiên động địa, vô số người từng phỏng đoán là gì nhưng mãi mà chưa được kiểm chứng, ngay cả khi Hề Tương Lan ở Thiên Diễn học cung suốt bốn năm mà vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào để nhận biết.
—Xem ra ngoài Hề gia đã diệt tộc ra, không còn một ai biết được.
Hôm nay, Hề Tương Lan thế mà lại tự nguyện nói cho hắn biết?
Vinh dự chỉ dành riêng cho một người này khiến Ứng Trác loạn nhịp, máu huyết như đang bốc cháy, chạy hết tốc lực trong kinh mạch để bên tai hắn văng vẳng tiếng trống ngực đánh bình bịch.
Tầm mắt của Hề Tương Lan vô tình liếc ngang qua kệ sách bên cạnh, rồi tiếp tục nhìn Ứng Trác, từ tốn lên tiếng.
“‘Bất Tẫn Ngôn’, là Tương Văn của ta.
”
Trống ngực của Ứng Trác đập bình bịch vang dội, nghe không hiểu Tương Văn này đại diện cho năng lực gì.
“Đó là gì?”
Hề Tương Lan cũng không che giấu: “—Có thể nhìn thấu mọi chân lý của thế gian này.
”
“Chân lý?”
“Thật ra thế giới này là một quyển sách đã sớm viết xong đại kết cục.
” Lời nói của Hề Tương Lan làm người ta từ chết đến bị thương, y nhẹ nhàng vươn ngón tay móc lấy sợi tơ rồi cuộn nó vòng quanh ngón tay mình, giọng điệu dửng dưng giống như đang nói hôm nay ăn gì.
“Ngươi và ta định sẵn là nhân vật phản diện bị đánh bại, Thịnh Tiêu mới là Thiên Đạo chi tử, được vận mệnh o bế.
”
Con ngươi của Ứng Trác tối đen hơn mực, bàn tay gỗ siết chặt nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc.
“Sách…?”
Trực giác mách bảo cho Ứng Trác đây là lời nói vô căn cứ, nhưng ánh mắt của Hề Tương Lan quá mức thanh khiết, trông như mặt hồ phẳng lặng tạo ra gợn sóng nhỏ— Không ai sẽ không tin đôi mắt này.
Huống chi là Ứng Trác.
Ứng Trác đối diện với y hồi lâu, nói nhỏ: “Ta… Định trước sẽ thua dưới tay Thịnh Tiêu?”
Khó trách Thịnh Tiêu được Thiên Đạo ưu ái như vậy, ‘Kham Thiên Đạo’ gần như là bất bại, thậm chí có thể xưng là yêu nghiệt.
Thì ra hắn chính là con cưng của Thiên Đạo?
Hề Tương Lan hơi dùng sức nâng cằm Ứng Trác lên, để hắn nhìn vào mắt mình, dịu dàng nói: “Sáu năm trước ta đã biết trước kết cục của mọi người, hôm nay ngươi cũng sẽ bại trận một lần.
”
Ứng Trác lại nói: “Không, ta đã thấy Thịnh Tiêu, Hoành Ngọc Độ và Phong Duật chết ngay trước mặt, lần này ta tuyệt đối không thua.
”
Hề Tương Lan: “…”
Ai, ai ai ai chết?
Ứng Trác giải thích: “Bây giờ ta và sư huynh đang ở trên thuyền hoa, Hạch Chu Thành đã bị ta dán lại cấm chế, không ai có thể thoát.
Chưa tới một khắc là nước sẽ tràn vào Hạch Chu Thành, tất cả mọi người đều sẽ chết đuối trong đó.
”
Nụ cười cao thâm khó lường của Hề Tương Lan thoáng cứng ngắc, y nhắm mắt im lặng hồi lâu, lần nữa mở mắt ra liền trở lại dáng vẻ bày mưu lập kế.
Y thản nhiên nói: “Ai nói hôm nay ngươi sẽ bại dưới tay Thịnh Tiêu?”
Ứng Trác hứng thú cười nói: “Vậy ta sẽ thua ai?”
Hề Tương Lan hơi híp mắt, có vẻ đang ‘đọc’ nội dung trong ‘Bất Tẫn Ngôn’, một lát sau nói ngay vào trọng tâm: “Có phải hôm nay ngươi mới lấy về một Tương Văn mới, tên là ‘Tuyết Canh Ba’?”
Lần này Ứng Trác không né tránh đề tài tranh vẽ Tương Văn nữa, gật đầu nói: “Tương Văn này sẽ đánh bại ta?”
“Phải.
” Hề Tương Lan thong thả nói: “Ngọc Đồi Sơn của Ác Kỳ Đạo lấy được thông tin từ một người tên Tần… Tần Tị, chính là cái tên này.
Từ một người tên Tần Tị biết được có người ở Ác Kỳ Đạo lén lút buôn bán Tương Văn, theo đó điều tra đến Hạch Chu Thành, vào canh ba của ba ngày sau, gã ta sẽ dẫn một cô gái tên Tần Bàn Bàn tới cho ngươi xác nhận và róc Tương Văn.
”
Con ngươi của Ứng Trác hơi co lại.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
“Ngọc Đồi Sơn sẽ không cho phép Ác Kỳ Đạo mua bán Tương Văn.
” Hề Tương Lan nói: “Sau khi hắn tìm được ‘Tuyết Canh Ba’, sẽ phong bế linh lực của người và nhốt ngươi vào trong thuyền hoa tự sinh tự diệt, cả người đóng băng mà chết.
”
Ứng Trác đột nhiên cười ra tiếng.
Hề Tương Lan tỉnh bơ hỏi: “Cười gì?”
“Sư huynh.
” Ứng Trác bóp lấy cổ tay của Hề Tương Lan, ngón tay cọ nhẹ lên làn da tái nhợt của y, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người của Chư Hành Trai đều nói ngươi chưa từng nói một lời thật lòng, ta vẫn không tin.
”
Hề Tương Lan vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí nhịp tim cũng không đập nhanh.
“Ngươi không tin ta?”
“Ta vốn tin tưởng sư huynh, cho dù ngươi có nói gì ta đều tin.
” Ứng Trác dịu dàng nhìn y: “Nhưng là không đúng.
”
Hề Tương Lan không tìm ra lời nói của mình sai chỗ nào.
Ứng Trác chu đáo giải thích cho y: “Không có ‘Tuyết Canh Ba’, ta đã hoàn toàn dung nhập nó vào chiếc thuyền hoa này rồi, cho dù Ngọc Đồi Sơn đến đây cũng không tìm ra dấu vết, càng không thể khởi động ảo cảnh tuyết tai để nhốt chết ta ở trong đó.
”
Khác xa với những gì Hề Tương Lan đã nói.
Hoặc là nói, ‘Bất Tẫn Ngôn’ là giả, hoặc là…
Tất cả lời nói của Hề Tương Lan đều là hồ ngôn loạn ngữ.
Đầu ngón tay của Hề Tương Lan hơi nhúc nhích, y không hề chớp mắt một cái.
“Dung nhập vào thuyền hoa?”
“Ác Kỳ Đạo chưa bao giờ đổ tuyết.
”
Giọng